Chuyện thuốc mỡ này, nếu Cố Duyên Chu không đến tìm hắn, chính Thiệu Tư cũng sắp quên mất. Hắn gấp chân ngồi ở trên ghế sofa mặt đối mặt với Cố Duyên Chu, vươn tay nói: “Tôi cũng không phải nhân sĩ tàn phế, anh đưa tôi tự mình bôi.” Cố Duyên Chu trực tiếp bóp ra một chút trên ngón tay, nghiêm nghiêm túc túc giúp hắn bôi lên mặt: “Đừng lộn xộn.” Thiệu Tư không giãy dụa nữa, dù sao thì trên thuốc mỡ cũng có chút mùi, hắn không quá thích. Cố Duyên Chu mặc ít, đầu ngón tay có hơi lạnh, dán trên mặt hắn, khiến nhiệt độ trên mặt hắn càng cao. “Anh vừa mới nói, cái gì mà sao chép?” Thiệu Tư thuộc loại người đọc sách cũng lười lật trang, căng lắm là nghe một chút sách radio, còn là dùng để ru ngủ. Cố Duyên Chu nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có điều trên mạng làm rất huyên náo, loại chuyện này cũng không phán tội được, lên tòa án không dễ đánh, chỉ có thể chiến tranh dư luận.” “Như vậy à.” Khó trách Tề Minh ném cho hắn kịch bản như vậy. Luôn miệng nói ‘cậu cần quay mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng’, mặt khác thì một mực không đề cập tới. Tiền đề của nổi tiếng là cái gì? —— nó đã có nhiệt độ miễn phí, tranh luận liền đại biểu cho lưu lượng, đại biểu cho độ sáng. Tạm thời không bàn tới việc đạo văn hay không đạo, bộ phim này mở đầu đã thắng trận. Tuy rằng ‘thắng’ cực kỳ khó coi. Hắn nhớ tới, trước kia lúc đi theo Tề Minh, Tề Minh từng lên lớp cho hắn: “Biết cái gì gọi là chân tướng không? Mọi người lựa chọn thứ bọn họ bằng lòng tin tưởng, đó chính là chân tướng, mặc kệ sự thật như thế nào.” Lúc ấy Trì Tử Tuấn bởi vì thân thể khó chịu, đột nhiên mắc bệnh, không thể không ngừng việc quay phim. Một loạt sự kiện này bị truyền thông bẻ cong, há mồm bịa chuyện, công khai chửi rủa: tiểu thịt tươi họ T mắc bệnh ngôi sao, bãi công mười ngày, không hiểu hai chữ chuyên nghiệp viết như thế nào. “Làm sáng tỏ có ích lợi gì? Cậu công khai bệnh án bệnh viện, mọi người sẽ một mực chắc chắn bệnh án là giả tạo, cậu xem trước đây Dương Nhân Nhân bị người ta nói xấu là mang thai, thậm chí còn đi bệnh viện làm giám định… lại bị người ta nói gì, nói cô ta chột dạ, nói bệnh viện chỉ cần quen biết chỉ cần nhét tiền, chứng minh gì mà không thể lấy được.” Tề Minh ngồi ở trên ghế công tác, tay nắm cây bút máy: “Trong cái thời đại internet tùy tiện lên tiếng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào thế này, tôi không để ý người dưới tay thanh danh thối, chỉ cần nổi tiếng là được.” Thiệu Tư chớp mắt hai cái, vứt tên ngốc Tề Minh kia ra khỏi đầu, sau đó hắn đợi rồi lại chờ, cảm thấy tay Cố Duyên Chu rốt cuộc là đang bôi thuốc cho hắn hay là đang sờ mặt hắn: “Được chưa, cần bôi lâu như vậy sao.” “Sợ làm đau cậu.” Cuối cùng Cố Duyên Chu chọt chọt mũi hắn, đóng nắp lại, lại nói, “Sáng ngày mai còn phải bôi một lần, trên mặt cậu đã bắt đầu nổi hột rồi.” “…” Thiệu Tư ngay cả dép lê cũng không màng mang vào, trực tiếp đi chân trần xuống đất, đến chỗ bàn lấy gương, soi soi hai cái, “Tôi phắc, nổi ba mụt.” —— Nếu có cái gì còn quan trọng hơn cả tài khoản game, vậy nhất định là mặt của hắn. Cố Duyên Chu đứng lên, vừa đi vừa nói: “Lần trước nói với cậu, chờ chuyện chấm dứt, nói cho cậu biết một bí mật.” Thiệu Tư nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nhìn ba cái mụt mụn kia có chút phát sầu, không chú ý Cố Duyên Chu nói những gì: “Hửm?” Cố Duyên Chu còn chưa nói ra lời, tim đập đã rất nhanh —— anh rất ít khi lộ ra dáng vẻ khẩn trương thế này trước mặt người khác, câu nói kia lăn rồi lại lăn nơi cổ họng, giống như bị nước sôi nấu qua, phát ra hơi nóng. May mà hiện giờ Thiệu Tư đưa lưng về phía anh. Người trước mặt lộ ra cần cổ, dưới vải vóc màu đen phụ trợ có vẻ càng trắng. Thiệu Tư đang soi gương, đột nhiên cảm thấy sau gáy chợt lạnh. Bàn tay rộng lớn của Cố Duyên Chu từ phía sau dán lên bên gáy hắn, tiện đà lại chậm rãi lướt qua, trực tiếp một tay chế ngự cổ Thiệu Tư, ấn hắn vào trong ngực. Thiệu Tư không mang giày, dẫm ở trên sàn nhà có hơi trơn, bị anh móc lấy như vậy, nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa ngã ra sau: “… Cố Duyên Chu anh muốn bóp chết tôi hả?” “Có phải cậu bị ngốc không.” Sức lực trên tay Cố Duyên Chu thả nhẹ chút, tuy rằng giữ ngay cổ, trên thực tế cũng không có cảm giác áp bách gì. Nhưng tư thế này vẫn tràn ngập sự nguy hiểm và mờ ám, nhịp tim Thiệu Tư bỗng đột nhiên không thể khống chế. Tay áo người đàn ông xắn lên trên hai nấc, lộ ra một đoạn cổ tay, còn có đôi bàn tay khớp xương rõ ràng —— vừa thon vừa dài, lúc này đôi tay kia đang cầm lấy cổ hắn. … Mẹ nó thế mà lại có chút kích thích nè. Thiệu Tư không có chút quá khứ tình cảm nào, có điều hắn cũng không ngốc. Trước đây làm những hành động khác người với Cố Duyên Chu, lúc mới đầu chỉ đơn giản mà xem là hành động bất đắc dĩ dưới tình huống đặc biệt, tận đến ngày đó, nụ hôn dưới ngọn đèn chiếu rọi ở câu lạc bộ đêm, Thiệu Tư bắt đầu hoài nghi… hay là Cố Duyên Chu thật sự coi trọng hắn. Giả thiết này khiến hai buổi tối hắn ngủ không ngon giấc. Cùng lúc, sợ là mình quá tự kỷ, ở phương diện khác, hắn lại cảm thấy hắn quả thật có vốn liếng để tự kỷ. Thiệu Tư nghĩ cái gì thì nói cái đó, không chút nào cảm thấy hỏi cái loại vấn đề này thực xấu hổ: “Có phải anh thích tôi không?” Cố Duyên Chu: “…” [Có ai như cậu sao,] hệ thống vốn dĩ nghe được tin tức liên quan tới nhiệm vụ, cảm thấy là lúc có thể ban phát nhiệm vụ mới, kết quả vừa đi lên liền nhìn thấy hai người này ôm nhau không biết đang nói những gì, thở dài, [lòng tự tin thực bùng nổ nhỉ.] Thiệu Tư: [cái này không gọi là lòng tự tin bùng nổ, cái này gọi là thực lực.] Từ nhỏ đến lớn, Thiệu Tư nhận được không ít lần tỏ tình, không giới hạn giới tính, không giới hạn tuổi tác. Hắn vẫn luôn biết khuôn mặt mình có bao nhiêu lực hấp dẫn: [bình thường có người tới tỏ tình, đều sẽ nói một câu ‘anh rất đẹp trai’.] Hệ thống: [… ừm… ngoại trừ cái đó thì sao?] Thiệu Tư: [còn cần nói cái gì khác sao? Tao lại không quen bọn họ.] [A, vậy bình thường cậu đáp lại như thế nào?] Thiệu Tư nghĩ nghĩ, nói: [quên rồi, học hành cho tốt nhỉ?] Hệ thống: […] Thiệu Tư không chút để ý với việc này, hắn luôn cảm thấy, bọn họ ‘thích’ dường như đều là chuyện của bọn họ, mà hắn chỉ là một vật dẫn, cho bọn họ phóng túng những ảo tưởng không chỗ sắp đặt trong đầu thôi. ‘Lười nói chuyện’ bị bọn họ đơn phương xuyên tạc thành ‘thẹn thùng, không biết biểu đạt chính mình, trên thực tế là một người bản chất vô cùng dịu dàng’. Thiệu Tư: [mẹ nó chứ thẹn thùng, thật sự chỉ là làm biếng thôi, ai thèm cả ngày bàn với bọn họ về chuyện diễn viên phim AV, chuyện cô em mới thông đồng, còn có phim truyền hình lưu hành gần đây chứ.] Hệ thống: [được rồi hẹn gặp lại, tôi cảm thấy vị Cố ảnh đế phía sau cậu sắp ra chiêu lớn rồi, không quấy rầy hai người, xong việc thì gọi tôi.] Cố Duyên Chu biết Thiệu Tư ở phương diện nào đó luôn luôn rất “thẳng”, chỉ là không ngờ hắn có thể thẳng thừng thành như vậy. Có phải anh thích tôi không? “Năm năm trước, cậu mới ra mắt, ấn tượng của tôi đối với cậu chỉ có hai chữ, thiểu năng.” Cố Duyên Chu chậm rãi cúi đầu, ghé vào bên tai Thiệu Tư nói, “Năm năm sau quen biết cậu, làm biếng, thiếu đòn, lòng tự tin quá thừa…” Thiệu Tư đã chuẩn bị nghênh đón lời khen ngợi: “…” Cố tình Cố Duyên Chu lại thuộc như lòng bàn tay, tiếp tục nói: “EQ rất cao lại căn bản không thèm dùng, nói chuyện làm việc toàn xem tâm tình, ngoại trừ quay phim coi như nghiêm túc, những chuyện khác đều không mấy khi để ý… chơi game tính là một chuyện.” “Dừng, ” Thiệu Tư bị hơi thở như có như không của anh phất cho bên tai ngứa ngáy, “Anh đủ rồi đó, nói thêm gì nữa tôi với anh trở mặt.” “Trở cái gì mà mặt, những điều đó của em tôi đều rất thích.” Cố Duyên Chu chuyển đề tài, “Hệt như tự tìm ngứa ngáy cho mình vậy.” Lúc sau Cố Duyên Chu còn nói gì đó, Thiệu Tư hệt như bị điếc hoàn toàn không nghe thấy, chờ hắn lấy lại tinh thần, Cố Duyên Chu đã đứng ở cửa nói với hắn ‘nghỉ ngơi sớm một chút’. Thiệu Tư trực tiếp ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại. Tắm rửa xong, hắn nằm ở trên giường lướt weibo, muốn tìm tìm tin tức về ‘Một đời một kiếp một đôi người’, không ngờ ngón tay nhấn nhấn, lại nhấn vào avatar của một cái acc V màu vàng tên ‘Cố Duyên Chu’, vào trang chủ của anh. Weibo của Cố Duyên Chu không biết là tự mình xử lý hay là có team thao tác, Thiệu Tư tùy tiện lật hai cái, cảm thấy hẳn là bản thân anh xử lý, bởi vì ngôn ngữ mỗi cái weibo đều vô cùng ngắn gọn, thứ có thể nói xong trong vòng năm chữ thì tuyệt đối sẽ không viết dài, chợt nhìn còn rất cao lãnh. Thiệu Tư lật lật, lật đến một tuần trước, Cố Duyên Chu với fan mạng vấn đáp tương tác. Bạn trên mạng ‘Ông chú mèo’ hỏi: Cố ảnh đế bình thường anh thích ăn cái gì nhất vậy XD! Cố Duyên Chu hồi âm hai chữ: sushi. … Sushi*. *Sushi âm Hán Việt là “thọ tư”, đọc là shòu sī, còn “Thiệu Tư” là shào sī. Nhiệt độ mới vừa biến mất do tắm rửa của Thiệu Tư lại bốc lên, để chứng minh là mình nghĩ quá nhiều, hắn mở bình luận ra, nhưng mà trong bình luận đều là một kiểu kêu ba Thiệu. Thật sự là nghĩ đến cùng một chỗ. Thiệu Tư tâm phiền ý loạn, weibo cũng không có hứng thú tiếp tục lướt, lui về nhìn thời gian mình đăng weibo, cách lần trước đăng weibo đã gần qua nửa tháng, nghĩ nghĩ lại bật đèn tự chụp một tấm, đăng lên kèm theo hai chữ: ngủ ngon. [Ba Thiệu, ba ngủ chưa vậy?] Hệ thống còn băn khoăn nhiệm vụ lại lặng lẽ online. Thiệu Tư mở to mắt, hỏi lại: [làm gì?] [Hơn nửa đêm không ngủ được không giống phong cách của ba đâu ba Thiệu à.] [Vậy mày còn làm phiền tao.] [Lúc tôi làm phiền cậu đã sớm làm tốt giác ngộ tư tưởng, hơn nữa cũng để chộp lấy cái khả năng một phần vạn kia, cậu xem, không phải tôi chộp được rồi sao.] […] [Nhiệm vụ đến, lúc này cậu có một cơ hội song sát.]