Vương XX lúc đầu là chủ biên của «Tuần san giải trí», nhiều năm trước đã từ chức, lớn mật dự kiến tương lai lực ảnh hưởng của báo chí TV sẽ bị suy yếu dưới lực trùng kích của Internet, dứt khoát kiên quyết rời khỏi tạp chí xã, tự lập môn hộ. Phấn đấu nhiều năm, hiện tại hắn đã trở thành một paparazzi lớn có ngàn vạn fan, được xưng là paparazzi đệ nhất trong giới paparazzi, gần như ôm đồm các tin tức lớn quan trọng trong giới giải trí. Weibo này vừa đăng lên, liền giống như bom nguyên tử nổ tung trên toàn thế giới. Hơn nữa Vương XX rất thông minh, hắn sẽ không đem tin tức lớn dùng hết một lần, đặc biệt am hiểu từng bước tiến dần, vật tẫn kì dụng. Trên bài viết, hắn chỉ đăng mấy tấm ảnh, sau đó đơn giản trình bày sự việc, không tiếng động dẫn dắt tiết tấu, bẫy rập ngôn ngữ vừa đào liền chuẩn. —— Trời ạ!!!! Thế mà lại là thật!!!! —— Đảng hình xăm! Để tôi nhìn thấy tay của các bạn nào! Đảng hình xăm hôm nay follow toàn bộ! —— Không có video nói cái beep. Hàng trước luôn là dân mạng bị kích động đến không thể tự hỏi giành trước công chiếm, sau đó cách một lát, trong số bình luận mênh mang có một bạn mạng tên ‘Đạp Tuyết Vô Ngân’ lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, giống như ngồi hỏa tiễn được đưa lên top bình luận. Chỉ vì em gái đó đã yếu ớt đăng một tấm hình đồng thời tỏ vẻ: “Chỉ có một mình tôi chú ý tới ba Thiệu mặc áo của Cố ảnh đế sao? [/link hình ảnh]” Em gái đó nói ngày hôm qua cô vừa vặn đến đoàn phim tham ban thần tượng, cái gọi là tham ban cũng chỉ là ở xa xa chụp một tấm, nhìn hai cái mà thôi. Bởi vì em gái giữa đường kẹt xe, lúc chạy tới thì cảnh của Cố Duyên Chu đã toàn bộ đóng máy, đang từ biệt với nhân viên đoàn phim, vừa đi vừa xắn tay áo, mặc trên người chính là cái áo khoác mà Thiệu Tư mặc trên hình. Cô vừa nói thế, hình vừa đăng ra, Weibo trở nên càng thêm náo nhiệt, mấy cái hot search hàng đầu đều là đề tài liên quan. “Xong rồi, tẩy không sạch.” Lý Quang Tông ngồi ở trong xe gấp đến độ hận không thể nhảy xe, buổi sáng lúc hắn ta nhìn thấy việc này, cả người rơi vào một loại trạng thái cuồng nộ, ra cửa ngay cả râu cũng quên cạo, mang cái cằm lởm chởm ồn ào, “Khó trách ngày hôm qua tôi ở cục cảnh sát mí mắt nhảy kinh hoàng, chuyện này dù thanh minh thì cũng tẩy không rõ, Vương XX có tiếng diễn sâu, Đạp Tuyết Vô Ngân tám phần là nick nhỏ của hắn.” “……” “Tôi phải liên hệ với anh Dương cái đã, nói một tiếng, ngẫm lại việc này nên làm thế nào.” Lý Quang Tông nói xong, mới phát hiện Thiệu Tư căn bản không có đáp lại hắn ta, vì thế buông di động, xoay đầu nhìn ra sau. Thiệu Tư nhắm hai mắt, đã ngủ mất tiêu. Lý Quang Tông thật sự cảm thấy mình hoàng đế không vội thái giám gấp, sửng sốt nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi nói với bản mặt ngủ say nửa che nửa chắn của Thiệu Tư: “Tốt, rất tốt, ngài thật là gặp nguy không loạn.” Có điều Thiệu Tư ngủ không sâu, chờ lúc gặp được đèn đỏ phanh lại, thân xe hơi lắc, hắn liền dụi dụi mắt tỉnh dậy. Thiệu Tư xoa mũi, thuận miệng hỏi: “Con trai, vừa rồi con nói đến đâu rồi?” Lý Quang Tông: “……” Hiện tại tôi không muốn nói chuyện cho lắm. Hắn ta không nói, Thiệu Tư chỉ có thể tự mình mở Weibo lướt tin tức. Bởi vì tin nhắn với tag linh tinh quá nhiều, hắn mới vừa đăng nhập vào, màn hình liền đứng. Vốn dĩ muốn xem hot search, kết quả trong lúc nhất thời lag đến độ xảy ra chút vấn đề, ngược lại click mở tin nhắn. Số lượng mấy trăm vạn +, còn đang không ngừng tăng lên, đầu ngón tay Thiệu Tư vừa vặn chạm vào một cái: ba Thiệu, anh thật sự kết hôn với Cố ảnh đế sao? Các anh nhất định phải hạnh phúc đó, mặc kệ anh lựa chọn thế nào, bọn em đều sẽ yên lặng ủng hộ anh! …… Thiệu Tư tắt Weibo. “Sáng hôm nay công ty mở cuộc họp, đại khái là chúng ta phải ở đến giữa trưa.” Lý Quang Tông mới vừa nhận được chỉ thị của công ty, nói tạm thời không cần tự mình ra mặt làm sáng tỏ. Hắn ta suy đoán là công ty có ý cột chặt bán hủ, cơ mà đoán thì đoán, hắn ta cũng không nói với Thiệu Tư. Chủ yếu là sợ nói xong thì cuộc họp sáng nay sẽ không mở được, dựa theo tính tình ba Thiệu, đập phòng họp cũng không phải không có khả năng. Thiệu Tư chống đầu hỏi: “Họp gì?” “Chắc là báo cáo quý, không phải bọn họ luôn thích làm cái đó sao.” Lý Quang Tông ổn định cảm xúc, nói, “Hơn nữa công ty mới ký với vài nghệ nhân, định lập một nhóm nam trọng điểm bồi dưỡng, cuộc họp lần này hẳn là cũng sẽ tham gia, cổ vũ linh tinh.” “À.” Mấy năm nay Thiệu Tư ở công ty có thể xem như vai chính. Hơn nữa ở trong tay công ty, hắn đã biến thành một tờ ngân phiếu, tờ ngân phiếu này làm cho mỗi một hậu sinh đều tre già măng mọc coi đây là mục tiêu, không tiếc hao phí hết thảy, khát vọng trở thành hắn tiếp theo. —— Dương Trạch chính là một trong số đó. —— Tổng bộ công ty. Trong văn phòng người đại diện. Tề Minh ngồi bên bàn, trên mũi đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trong tay cầm bút máy, đang ký tên trên văn kiện. Kỳ thật con người gã nhìn vẫn ra hình ra dạng, ngũ quan đoan chính, nếu muốn nói, thậm chí còn có chút phong độ trí thức. Đúng lúc này, Dương Trạch đá văng cửa tiến vào, vứt điện thoại di động lên trên bàn, sắc mặt tương đối khó coi: “Dựa vào cái gì, hôm nay hot search Weibo lại là hắn. Không phải anh hứa hẹn với tôi, hôm nay bọn họ tuyệt đối sẽ chú ý việc tôi đóng nam thứ «Mặt nạ» sao?” Nói là nam thứ, cũng chỉ là nói vậy thôi, nếu tính đúng nghĩa, nhiều lắm là tính như nam ba nam bốn. Chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi. Đối mặt Dương Trạch chất vấn, Tề Minh nhíu nhíu mày, viết xong một bút cuối cùng, lúc này mới khép lại văn kiện, gỡ mắt kính xuống nâng mắt nhìn hắn: “Cậu làm gì vậy? Đừng quên hình tượng của cậu.” Dương Trạch hiện tại, trên mặt tràn đầy đố kỵ và không cam lòng, lúc nói chuyện như là rắn độc phun lưỡi. Nơi nào còn có dáng vẻ tiểu thịt tươi dương quang. “Chỗ này lại không có ai khác! Dương quang hoạt bát liền thôi bỏ đi.” Dương Trạch nói xong, nhấc chân đá lật ghế dựa, “Hiện tại chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng mua hot search cho tôi, tôi nhất định phải đè ở trên hắn!” Tề Minh tiếp tục không chút sứt mẻ ngồi đó chốc lát, lúc sau mới đứng lên, ánh mắt gã đột nhiên chìm xuống, lộ ra vài phần tàn nhẫn: “Gần đây có phải tôi quá dung túng cậu hay không?” Dương Trạch bị ánh mắt gã nhìn đến trong lòng hốt hoảng. “Tôi có thể nâng cậu đến độ cao bao nhiêu, thì có thể làm cậu rơi thảm bấy nhiêu. Cậu có giá trị gì, quyền chủ động ở tôi, tôi muốn cậu biến thành thứ gì, cậu mới có thể biến thành thứ đó…… Hiện tại nâng cậu lên cao, fan cả ngày vây quanh cậu, thật đúng là xem trọng mình rồi à?” Tề Minh cười lạnh một tiếng, “Chó bán mông, bản lĩnh lớn rồi, dám ở trước mặt tôi sủa loạn.” Dương Trạch nghe, cơn lạnh chậm rãi dâng lên. Vừa rồi xác thật hắn quá xúc động, ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không dùng loại thái độ này nói năng với Tề Minh. Chỉ là vừa gặp được chuyện liên quan tới Thiệu Tư, tất cả lý trí của hắn đều tiêu tán bằng tốc độ thật nhanh. Nhưng hắn cũng thực sự không ngờ, Tề Minh nổi giận lên, thế mà lại là cái dạng này. Thế mà sẽ nói năng như vậy. “……” Tề Minh nói xong, cầm mắt kính từ trên bàn đeo lên, nhoáng cái tựa như lại biến trở về người đại diện kim bài văn nhã kia: “Xin lỗi, tôi có chút nói không lựa lời.” Dương Trạch lại cảm thấy, tiếng xin lỗi này có lệ đến cực điểm. Người đàn ông trước mặt chỉ là nhanh chóng tròng lên một lớp da khác. Ánh mắt Tề Minh xuyên thấu qua gọng kính, lóe ra một tia sáng càng thêm lạnh băng: “Có điều, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, tâm tư đối với Cố Duyên Chu, nên thu lại thì phải thu lại đi. Cậu muốn làm ra scandal với hắn, làm không nổi đâu.” Dương Trạch: “Vì sao? Thiệu Tư có thể bán hủ xào nhiệt độ với hắn……” Tề Minh: “Cậu và Thiệu Tư có thể so sánh sao?” Lúc Dương Trạch đi ra khỏi văn phòng Tề Minh, sức lực sập cửa có hơi mạnh. Sau khi hắn ra cửa, trong lòng nghẹn một hơi, vì thế hắn nhấc chân đá thùng rác hai phát: “Phắc!” Trong đầu Dương Trạch hiện ra tình cảnh mà hắn nhìn thấy lúc mới vừa vào công ty. Thiệu Tư chúng tinh phủng nguyệt, từ cửa đi vào. Một thân đồ đen, trên chân mang một đôi ủng quân đội. Giống như ánh sáng toàn thế giới đều chiếu vào trên người hắn. Ngày đó Dương Trạch tới tham gia vòng hai thi tuyển chọn, phương diện trang phục cũng tiêu phí tinh lực rất lớn —— nhưng ngày đó hắn ta giống như trò cười, fan và truyền thông chỉ đuổi theo Thiệu Tư, ngay cả khóe mắt cũng không phân cho hắn ta. Sau khi vào công ty lại càng là vậy. Nơi có người kia, Dương Trạch hắn ta liền chỉ có thể trở thành bụi đất. “Thiệu Tư,” Dương Trạch đá hai phát xả giận, ngực phập phồng không kịch liệt như vậy nữa, bình tĩnh lẩm bẩm tự nói, “Chỉ cần là thứ mày có, có một ngày đều sẽ biến thành của tao.” —— Đối với hết thảy những điều này, Thiệu Tư hoàn toàn không biết gì cả. Sức tưởng tượng của hắn có phong phú như thế nào nữa, cũng sẽ không ngờ rằng có một tên ngốc lúc hắn phiền não vì scandal mà còn ghen ghét hắn. Bởi vì tình hình giao thông thông thuận, lúc bọn họ đến công ty, trong phòng hội nghị còn chưa có người nào. Thiệu Tư chọn vị trí xa nhất ngồi xuống, thành thật không được hai phút đã bắt đầu vểnh chân chơi game. Sau khi Lý Quang Tông chào hỏi một vòng người xung quanh xong mới ngồi vào bên cạnh hắn, thấy thế, vỗ vỗ chân Thiệu Tư: “Nhanh buông xuống, giống kiểu gì.” “Ờ,” Thiệu Tư không chút để ý đáp lời, buông chân xuống, không quá hai giây liền tùy ý ném điện thoại lên trên bàn một phát, cảm thán, “Trời ạ, chết rồi.” Lý Quang Tông: “…… Hôm nay Lục tổng tự mình lại đây mở họp, cậu chú ý chút.” Thiệu Tư: “Tôi biết, không phải còn chưa tới sao.” “A, Quang Tông, các cậu đến khi nào? Tôi cũng không thấy.” Tề Minh từ cửa đi vào, bắt tay với Lý Quang Tông. Lý Quang Tông đứng dậy cười ha hả: “Vừa tới, vừa tới.” Dương Trạch đi theo sau Tề Minh, chào hỏi Thiệu Tư: “Đàn anh.” Thiệu Tư thuận miệng nói: “Ừm.” Ánh mắt Tề Minh chợt lóe, đang muốn nhắc tới cái hot search Weibo hôm nay, di động Thiệu Tư ném ở trên bàn vừa rồi đột nhiên rung hai phát. Màn hình sáng lên, ba chữ to Cố Duyên Chu lóe lên giữa màn hình. …… Bốn người, bốn đôi mắt đều nhìn chằm chằm ba chữ này. Chỉ là tâm tư khác nhau. Có điều Thiệu Tư chỉ liếc mắt một cái, liền cầm di động đứng lên, chân dài sải bước đi ra ngoài: “A lô.” Có khả năng là vừa rồi Cố Duyên Chu đang tập thể hình, còn chưa lấy hơi lại, lúc nói chuyện âm cuối mang theo tiếng thở dốc nặng nề: “Cậu xem Weibo chưa?” “Rồi,” Thiệu Tư không đi quá xa, chỉ đứng ở cửa phòng họp, dựa vào tường nói, “…… Đám ngốc kia.”