Đến tận đây, quay hình toàn bộ kết thúc.
Thiệu Tư ở tại chỗ nghỉ ngơi vài giây, rốt cuộc vẫn không có đi lên trước.
Hắn và Cố Duyên Chu hiện tại không có gì cần phải tiếp xúc, lúc trước tiếp cận anh ta, là để có được tin tức mấu chốt về Dương Nhân Nhân. Nhưng mà trong khoảng thời gian này thông qua đánh giá và từ lời nói của Vương đội, có thể xác nhận, cú điện thoại kia cũng không có quan hệ lớn với vụ án.
Hắn từ xa xa nhìn Cố Duyên Chu một cái, liền đi về phòng trang điểm, vừa đi vừa tiếp nhận khăn lông từ tay Lý Quang Tông để lau tóc.
Thiệu Tư hơi hơi cúi đầu, cổ tay áo bởi vì thiết kế quá rộng, lúc giơ tay liền thuận thế trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay.
“Công việc hôm nay đều đã kết thúc, chờ lát chúng ta trực tiếp trở về,” Lý Quang Tông nhìn bảng an bài hành trình, cẩn thận xem từ trên xuống dưới một lần, không có bỏ sót, có điều hắn ta lại nghĩ tới một sự kiện, “Tối hôm nay công ty có liên hoan, có đi không? Không đi tôi giúp cậu từ chối, miễn cho nhìn thấy cặp đôi bệnh tâm thần âm dương quái khí kia.”
“Từ chối, thấy bọn họ liền phiền.”
Thiệu Tư lại lau hai phát, mới buông khăn lông, lấy bộ quần áo của mình trốn vào phòng trong mặc lên người.
Lúc Cố Duyên Chu dắt Cố Sanh đi vào phòng trang điểm, Lý Quang Tông vừa vặn đi ra ngoài điện thoại, ba người đối mặt nhau.
“Cố, Cố ảnh đế chào anh.” Lý Quang Tông hốt hoảng vươn tay, “Có thể, bắt tay không?”
Cố Duyên Chu duỗi tay bắt lại: “Chào cậu.”
Lý Quang Tông như mộng như ảo, chờ Cố Duyên Chu buông rồi hắn ta mới buông tay: “Thật khéo, không ngờ Sanh Sanh là cháu gái anh.”
Cố Sanh chớp chớp mắt, cũng học hai người bọn họ duỗi tay, móng vuốt nhỏ bụ bẫm vội vàng duỗi ra phía trước: “Nắm, nắm nắm!”
Lý Quang Tông cong lưng, cũng nắm tay với cô bé: “Chào con.”
Cố Sanh cười rộ lên.
Cố Duyên Chu dắt Cố Sanh tới phòng trang điểm, là bởi vì Cố Sanh ồn ào nói mấy bím tóc trên đầu buộc thật chặt, con bé khó chịu.
Vì thế anh ôm Cố Sanh lên trên ghế, lại cầm lược chải đầu cho con bé.
Nhưng mà không được mấy phút, người nào đó trần trụi nửa người trên đĩnh đạc từ phòng trong đi ra, tay nắm một cục quần áo: “Lý Quang Tông, đây là thứ gì, có phải cậu lấy nhầm cho tôi hay không……”
Nửa câu còn lại tự động tắt tiếng.
“Sao anh ở đây?” Thiệu Tư giũ cái áo trong tay ra, che khuất thân trên, tuy rằng sắc mặt trấn định, nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, “…… Nhìn chằm chằm tôi làm gì!”
Màu da Thiệu Tư rất trắng, cho nên lúc mặc đồ đen đặc biệt bắt mắt. Lộ đoạn cần cổ lộ đoạn mắt cá chân, lúc đi lại làm người ta hoa cả mắt.
Tay Cố Duyên Chu chải đầu cho Cố Sanh dừng một chút, khách sáo nói: “Người đại diện của cậu ở bên ngoài.”
Hắn đang muốn xoay người quay về phòng trong cầm di động gọi cho Lý Quang Tông, Cố Sanh chỉ vào hắn kêu: “Không mặc quần áo, xấu hổ xấu hổ.”
Thiệu Tư: “……”
Thiệu Tư trở lại phòng trong, moi di động từ túi áo khoác, đang muốn bấm số, di động lại tự mình vang lên.
Người hiển thị: Liễu Kỳ.
Thiệu Tư dựa vào ván cửa, chân mày nhướn lên.
Liễu Kỳ tìm hắn, sẽ có chuyện gì?
Hắn nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói gì, bên phía Liễu Kỳ liền truyền đến một trận tiếng hít thở dồn dập mà áp lực, một nặng một nhẹ, còn kèm theo tạp âm khác, giống như tai nghe đang bị thứ gì đó vuốt ve.
Thiệu Tư nghe mà trái tim buộc chặt, hắn kêu một tiếng: “A lô.”
Lúc này Liễu Kỳ đang quần áo không chỉnh, váy dài màu trắng có dấu vết bị người ta xé rách. Cô chạy dọc theo lối đi nhỏ, chạy ra một khoảng, sau đó chui vào một gian tạp hoá.
Trong tai nghe mơ mơ hồ hồ đều là tiếng vang do quần áo và di động ma xát ồn ào với nhau khi chạy, Liễu Kỳ không dám nói chuyện quá lớn, tỉ mỉ nghe, còn mang theo âm rung, âm rung ấy làm cho câu chữ của cô mất điệu, làm người ta nghe không rõ ràng.
“Anh Thiệu……” Liễu Kỳ trở tay khóa cửa, sau đó cả người giống như mất đi sức lực, tựa vào ván cửa trượt xuống, ôm đầu gối, cả người phát run, không ngừng lặp lại, “Anh Thiệu.”
Thiệu Tư hoài nghi dường như mình có thể nghe thấy cả tiếng trái tim cô kịch liệt nhảy lên, lại có lẽ đó chỉ là ảo giác từ trong giọng nói Liễu Kỳ mang ra, nghe vào làm người ta cũng khẩn trương theo cô.
Lúc này Thiệu Tư cũng bất chấp cái gì mà quần áo, trực tiếp bỏ qua cái áo trong kia, hai ba phát mặc áo khoác vào.
Lúc mặc áo hắn nghiêng đầu qua, kẹp điện thoại giữa lỗ tai và bả vai, cố sức nhét bàn tay vào tay áo, nói: “Liễu Kỳ? Em làm sao vậy?”
Liễu Kỳ cũng muốn nói chuyện, nhưng lúc này giọng cô run đến không thành bộ dáng, nói không thành lời, môi trên và môi dưới gần như không gặp được nhau.
“Sao lại không nói lời nào? Xảy ra chuyện gì?” Thiệu Tư mặc xong áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài, “Em hiện tại ở đâu?”
“A lô?”
“Đừng sợ, em nói tôi biết, hiện tại tôi lập tức tới.”
Cố Duyên Chu nghe thấy lúc Thiệu Tư mở cửa nói hai chữ ‘Liễu Kỳ’, liền ngừng động tác trên tay, nhìn sang phòng trong.
Thiệu Tư vội vội vàng vàng đi ra, lúc đi thoáng qua anh, Cố Duyên Chu một phen túm chặt cổ tay hắn.
Hai người một trước một sau.
Cố Duyên Chu nói: “Đưa điện thoại tôi, tôi thử xem.”
Tính tình Thiệu Tư rất nóng vội, kém xa bình tĩnh như mặt ngoài thoạt nhìn. Thường thường đều là trên mặt đơ đơ đặc biệt gợn sóng không kinh sợ còn có chút lạnh nhạt, kỳ thật trong lòng sắp lật cả trời.
Cho nên Cố Duyên Chu vừa nói như vậy, Thiệu Tư cũng không có cự tuyệt.
“Liễu tiểu thư, đừng khẩn trương, tôi và Thiệu Tư hỏi cô mấy vấn đề. Nếu chúng tôi nói đúng, cô liền gõ một chút trên di động.” Cố Duyên Chu buông cổ tay Thiệu Tư ra, mở loa, tiếp tục nói, “Lục Gia Huy hiện tại ở bên cạnh cô sao?”
Liễu Kỳ gõ một chút.
“Hiện tại cô ở nhà ư?”
Lúc này Liễu Kỳ không có gõ di động.
Thiệu Tư nhìn mà không rõ lắm, hắn bóp khớp ngón tay nói: “Nhất định phải gõ tới gõ lui hả? Có chuyện không thể nói thẳng sao?”
“Môn tâm lý học khoa diễn xuất là môn bắt buộc, cậu chưa học hả? Con người dưới điều kiện cực độ sợ hãi rất có khả năng sẽ phát sinh hiện tượng mất tiếng, xuất hiện việc câm tạm thời.” Cố Duyên Chu giơ tay cởi cổ áo, đổi điện thoại di động sang tay trái, sau đó dành ra tay kia moi trong túi áo khoác, móc di động của chính anh ra: “Gọi cho Vương đội, mật mã là 0116.”
Thiệu Tư tiếp nhận di động, mở khóa, tìm số Vương đội trong danh bạ.
Cho dù tốc độ tìm thật sự rất nhanh, hắn cũng liếc mắt một cái liền thấy được từ danh bạ —— hai chữ ‘Dương Trạch’.
Tiểu thịt tươi thù lao đóng phim giá trên trời ấy, ở trong mắt hắn luôn được buộc chặt với Tề Minh, mỗi lần nhìn thấy liền nhịn không được chán ghét trên sinh lý.
Hai người họ quen biết ư?
Ánh mắt Thiệu Tư cũng không dừng lại nhiều lắm, tìm được số Vương đội gọi qua. Vương đội nhận rất mau, chưa ‘tút’ được hai tiếng đã nhận: “Duyên Chu à, chuyện gì?”
“…… Vương đội, tôi là Thiệu Tư.”
“Á,” năng lực phản ứng của Vương đội cũng thực mau, hơn nữa Cố Duyên Chu mở loa ngoài, hắn ta cũng nghe được một ít âm thanh, vội vàng hỏi, “Phát sinh chuyện gì? Có phải có ai xảy ra chuyện hay không?”
“Đúng vậy, xảy ra chút tình huống…… Các anh tìm được Lục Gia Huy chưa?” Thiệu Tư nói, còn phân tâm lưu ý bên Cố Duyên Chu và Liễu Kỳ.
Liễu Kỳ đã hòa hoãn lại, có thể phát ra mấy từ đơn âm tiết.
Giọng điệu Cố Duyên Chu ôn hòa, không vội không loạn, âm thanh nghe vào khiến cho người ta cảm thấy an tâm: “Đừng nóng vội, cô chậm rãi nói.”
“Em ở…… đường Bàn Sơn……” Liễu Kỳ tựa như không biết nói, mỗi một chữ đều thực cố sức, “Đường Bàn Sơn, sáu……”
Cô còn chưa nói xong, Cố Duyên Chu đã nghe được vài tiếng đánh nặng nề, sau đó Liễu Kỳ hét lên: “A!!!”
Tiếng thét kia thật sự chói tai, Vương đội nghe mà ngực căng thẳng.
Hắn ta vội vàng đứng dậy, bước đi đến cửa văn phòng, bắt lấy áo khoác cảnh phục trên giá treo đồ: “Bên chúng tôi còn chưa tìm được tin tức Lục Gia Huy, cô gái kia là Liễu Kỳ sao? Lục Gia Huy ở bên cạnh cô ta ư?” Kỳ thật cảnh sát cũng có phái nhân thủ qua nhìn chằm chằm Liễu Kỳ, nhưng lại không hề phát hiện hành tung cô dị thường.
Tình thế gấp gáp, Thiệu Tư lời ít ý nhiều nói một lần về sự việc, đặc biệt là nửa cái địa chỉ Liễu Kỳ đưa ra.
“Tôi lập tức bảo người đi tra.” Giọng Vương đội đoan chính uy nghiêm, “Các cậu tận khả năng giữ cuộc trò chuyện.”
Sau đó Vương đội lại liên hệ mấy tổ viên phụ trách vụ Liễu Kỳ, phụ trách theo dõi chính là một nam cảnh sát trẻ tuổi, xe của hắn ngừng ngay dưới lầu nhà Liễu Kỳ, nghe Vương đội nói như vậy, hắn có chút kinh ngạc: “Không có khả năng, buổi chiều cô ta từ đoàn phim trở về, liền chưa từng ra ngoài, đèn trong nhà còn sáng.”
Nam cảnh sát lại nghiêng nghiêng đầu, lú ra ngoài cửa sổ xe, nhìn vài lần, xác nhận: “Hiện tại cô ta còn ở trên ban công phơi quần áo.”
Vương đội làm cảnh sát vài chục năm, kinh nghiệm phong phú, sắc mặt hắn ta trầm xuống, nói: “Cậu nhìn kỹ xem, đó là Liễu Kỳ sao.”
Nam cảnh sát tức khắc ứa ra mồ hôi lạnh.
“Nơi đó không cần trông nữa, mang cô ta về tra hỏi.”
Thiệu Tư chờ Vương đội cúp điện thoại, liền thuận tay nhét điện thoại trở lại túi áo khoác Cố Duyên Chu, sau đó cầm di động của mình tới.
“Cậu muốn làm gì?”
Thanh tuyến Cố Duyên Chu vốn đã thấp, hiện tại càng đè thấp âm điệu, nghe vào có vài phần mờ ám.
“Đến đường Bàn Sơn.”
Thiệu Tư nói rất kiên quyết, Cố Duyên Chu lại đầy vẻ không ủng hộ.
Cố Sanh ngồi ở trên ghế, nhìn người này lại nhìn người kia, nghe ra chuyện bọn họ đang nói rất quan trọng, toàn bộ hành trình đều thực ngoan mà không nói chuyện.
Quả nhiên, Cố Duyên Chu nhíu mi, phân tích: “Trước hết không nói hiện tại còn chưa hiểu biết cụ thể tình huống, dù cậu đi qua thì thế nào? Xông vào đơn đả độc đấu với Lục Gia Huy hả? Hành sự xúc động, đối với cục diện hiện tại cũng không có bất cứ trợ giúp gì.”
“Tôi đứng ở chỗ này, đối với cục diện cũng không có trợ giúp gì.” Thiệu Tư xoay người, nhìn thẳng đôi mắt Cố Duyên Chu, “Đại khái hơn nửa tháng trước, chúng tôi còn cùng nhau đóng phim, cô ấy nói với tôi một câu, tôi không có để ý. Lúc nói cô ấy đứng ngay dưới tàng cây, có thể chạy có thể nhảy.”
Sự việc tiến triển đến bây giờ, đã không có quan hệ với nhiệm vụ hay không nhiệm vụ nữa rồi.
Hệ thống đã lâu không online: [tôi biết ngay ba Thiệu của chúng ta là đứa nhỏ tốt thiện lương mà.]
[……] Thời điểm mấu chốt luôn rớt mạng, hiện tại nhảy ra làm gì.
[Tới giúp cậu một tay, ] hệ thống tự tin nói, [có tôi ở đây, tuyệt đối vạn vô nhất thất.]
Thiệu Tư không hơi sức đâu mà vô nghĩa với hệ thống, cũng không hơi sức đâu mà một chân nghiền nát sự tự tin mù quáng của hệ thống, hắn đang định đi ra ngoài, Cố Duyên Chu liền ở phía sau nói: “Tôi cùng đi với cậu.”
Bước chân Thiệu Tư dừng lại: “Vừa rồi không phải ngài còn rất không muốn sao?”
“Không quá tin tưởng chỉ số thông minh của cậu, miễn cho thêm phiền cho cảnh sát.” Cố Duyên Chu nói xong khom lưng xoa xoa đầu Cố Sanh, sau đó lại đứng dậy. Chiều cao hơn Thiệu Tư nửa cái đầu.
Kết quả Lý Quang Tông vừa tới, trong ngực đã bị nhét một búp bê tinh xảo đáng yêu.
“Đưa nó về nhà hả? Nhà nó ở đâu? Hả?! Hai người lại muốn đi đâu?” Lý Quang Tông ôm Cố Sanh, vẻ mặt ngu người, xuất phát từ bản năng của người đại diện, hắn ta lớn tiếng dặn dò, “Bên ngoài nhiều tai mắt, tai tiếng của hai người mới vừa giảm xuống, đừng có luẩn quẩn trong lòng chớ ——”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
9 chương
28 chương
39 chương
41 chương
131 chương