Lần thứ hai cảnh sát liên hệ bọn họ, đã là mười ngày sau. Thiệu Tư và Cố Duyên Chu dưới sự yểm hộ của từng người đại diện, lần thứ hai đi vào cục cảnh sát. “Chờ một chút nhé, Vương đội còn có chút việc chưa xử lý xong.” Vẫn là nữ cảnh sát kia, cô cúi người xuống, rót cho bọn họ mấy tách trà, “Đừng khẩn trương…… chỉ là trợ giúp, không cần nghĩ quá phức tạp.” Không khẩn trương. Bốn người bọn họ chỉ là ngồi cùng nhau có chút xấu hổ mà thôi. Đặc biệt là Lý Quang Tông, tay chân hắn ta đều không biết nên để chỗ nào, vậy mà có thể ngồi cùng nam thần kìa. Khoảng cách gần như vậy, thở mạnh cũng không dám, tình cảm mãnh liệt ngập đầy không chỗ biểu đạt, lén lút gửi cho Thiệu Tư cái tin nhắn: “A ~ tôi kích động quá ~ tôi ngồi ở bên cạnh nam thần ~” Thiệu Tư bắt chéo chân ngồi ở phía ngoài cùng bên phải sofa, nhận được tin nhắn click mở, lười trả lời, chỉ ngẩng đầu không tiếng động làm cái khẩu hình với hắn ta: cậu thật ghê tởm. Lý Quang Tông tiếp tục cúi đầu nhắn tin: “Không được bây giờ tôi có chút thở không nổi.” “…… Thật sự, tôi cảm thấy tôi sắp hít thở không thông.” Thiệu Tư chụp màn hình hai câu nói có thể ghê tởm chết người này lại, gửi cho Cố Duyên Chu ở trạng thái offline, cũng thêm bình luận: fanboy của anh. Nhưng mà đồng chí Lý Quang Tông vẫn không có ý muốn ngừng trữ tình. Thiệu Tư bị hắn ta oanh tạc liên tục không ngừng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đứng lên. Hôm nay Thiệu Tư mặc một cái áo lông rộng thùng thình, lúc đứng lên có một tích tắc nào đó cổ áo mở đặc biệt rộng, xương quai xanh cùng với phần phía dưới lộ một mảng lớn. Sau đó hắn chen vào giữa hai người ngăn cách bọn họ, trên mặt có chút không kiên nhẫn: “Cậu ngồi bên cạnh đi, vô nghĩa nhiều như vậy.” Lý Quang Tông: “……” Trần Dương: “……???” Một loạt hành động này, làm Cố Duyên Chu vốn đang xem sách ngẩng đầu lên, quay qua bên phải nhìn. Thiệu Tư chú ý tới tầm mắt anh, cũng nghiêng đầu nhìn qua. Vì thế hai người mắt đối mắt nhìn nhau hai giây. Thiệu Tư nói một câu mà không biết hắn đã nói bao nhiêu lần: “Chào đàn anh Cố.” Lúc này ngón tay Cố Duyên Chu đặt trên trang sách, đang muốn lật trang. Đôi tay của anh, khớp ngón tay rõ ràng, nhìn từ cổ tay lên, nút cổ tay màu đen tinh tế đơn giản. Thiệu Tư tuy rằng mù mặt, hơn nữa thẩm mỹ có vấn đề, nhưng cái này không liên quan đến việc hắn là một tên nghiện tay. Hắn còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, đã nghe Cố Duyên Chu mở miệng nhắc nhở: “Áo cậu.” Lý Quang Tông phản ứng nhanh hơn cả Thiệu Tư, túm cổ áo hắn kéo lên: “Cổ áo của cậu! Chú ý hình tượng một chút, quần áo gì thế này ……” Thiệu Tư tùy ý hắn ta kéo áo mình ra sau, mặt không đổi sắc: “Cái thứ đồ rách này, cậu hỏi stylist đi, cậu nghĩ rằng tôi thích mặc hả?” Lý Quang Tông: “Khi về tôi sẽ nói chuyện lại với Lisa, kỳ thật tôi đã sớm nhận ra, phẩm vị mặc quần áo của con bé này rất sexy……” Lisa là stylist ngự dụng bên công ty đưa tới, trong scandal lần trước, nhẫn cũng là cô ấy phối cho Thiệu Tư. Không ngờ rằng có thể xảy ra loại chuyện đó. Nói đến scandal của hai người, trong khoảng thời gian này độ hot đã giảm đáng kể, nhưng vẫn có một số fan kiên định không đổi mà tin tưởng hai người bọn họ thật sự kết hôn. Lý Quang Tông cho Thiệu Tư xem qua mấy cái bình luận mạnh mẽ ghép CP không có đầu óc đó. —— Đừng nói nữa, khẳng định là ở bên nhau, nhẫn thì sao có thể thật sự đeo nhẫn cưới được, cũng chỉ có thể đeo cái này để giấu giấu, giải thích cũng hợp lý. Thím xem hiện tại kìa, tẩy cũng gần trắng rồi đó, mị chờ cái ngày chân tướng ập đến. Tuy rằng nhẫn là giả, nhưng tim buộc bên nhau lại là thật. Đối với cái này Thiệu Tư chỉ nói bốn chữ, mẹ nó thiểu năng. Bốn người ngồi ở phòng nghỉ, trà trên bàn còn bốc lên hơi nóng mờ mịt. Hai người Trần Dương và Lý Quang Tông đều là người đại diện, rất nhanh liền trò chuyện với nhau. Không bao lâu, hai người liền hẹn nhau ra hành lang hút thuốc. Trên sofa tức khắc thừa ra hai vị trí, Thiệu Tư nhích sang bên cạnh. Lúc này hắn mới chú ý tới quyển sách trong tay Cố Duyên Chu là «Mặt nạ», trong văn học đương đại xem như là một tác phẩm hay có một không hai, từng nhận rất nhiều giải thưởng, cũng liên tiếp truyền ra tin tức chuyển thể thành phim. Thiệu Tư cất di động đi, nhìn chằm chằm cái câu ‘trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ’ trên trang sách của Cố Duyên Chu một lát: “Nghe nói Âu đạo có ý chuyển thể quyển sách này.” “Ừ.” Cố Duyên Chu lật qua một trang, “Tháng sau bấm máy.” …… Nghe lời này ý là diễn viên đều đã chọn xong. Thiệu Tư để ý thấy trên sách có mấy chỗ đánh dấu, đều là ở chỗ lời thoại và độc thoại nội tâm của nam chính. Xem ra lần này Cố đại ảnh đế vẫn đóng vai nam chính. Thiệu Tư nhẹ nhàng mím môi. Vì sao lúc hắn quay cái loại phim nát như Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng, thì lại có người có thể chuẩn bị quay một bộ phim nổi tiếng. …. “Xin lỗi, để các cậu đợi lâu.” Cảnh sát Vương đẩy cửa vào, cầm văn kiện ý bảo bọn họ tiếp tục ngồi, “Không cần đứng lên, cứ nói tại đây đi, giống nhau cả. Chúng ta không cần câu nệ hình thức. Trước hết nói một câu, nhiệm vụ có tính nguy hiểm nhất định, nhưng cảnh sát có thể dảm bảo an toàn cho các cậu. Quan trọng nhất vẫn phải dựa vào năng lực ứng biến của hai người, đây cũng là nguyên nhân hôm nay chúng tôi tìm các cậu tới.” Hai nghệ nhân kỹ thuật diễn không tầm thường, có liên hệ chặt chẽ với cái giới này, để bọn họ tới làm tai mắt của cảnh sát, là một hành động sáng tạo, là một chiêu rất hay. Đồng thời cũng là hành động bất đắc dĩ. “Tính chất vụ án lần này tương đối đặc thù,” Cảnh sát Vương lại nói, “Nói một chút chuyện ngoài lề, thế giới đã từng làm một thử nghiệm, thí nghiệm năng lực phản điều tra của nhân sĩ các ngành nghề, mà nghệ nhân, hoặc nên nói là minh tinh, năng lực phản điều tra của họ có thể xếp vào top 3.” Minh tinh, bao nhiêu đôi mắt, bao nhiêu phóng viên truyền thông paparazzi không biết ngày đêm nhìn chằm chằm. Nếu bọn họ muốn giấu diếm một bí mật, vậy nhất định là cực kỳ cẩn thận. Đặc biệt là bí mật này, liên lụy tới lợi ích của quá nhiều người —— minh tinh và người đại diện của minh tinh bị nghi ngờ có liên quan đến việc hít ma túy, các nhà đầu tư tiếp nhận nghiệp vụ buôn lậu thuốc phiện. Những người này chặt chẽ ôm thành một vòng. Vinh cùng vinh, thiệt cùng thiệt. Khiến cảnh sát phá án càng thêm khó khăn. “Hiện tại chúng tôi đã tìm được rất nhiều chứng cứ, nhưng chỗ đó vẫn chưa đủ, những người này cũng không thể bắt ngay bây giờ.” Nhân lúc hai người Thiệu Tư và Cố Duyên Chu xem văn kiện trên bàn, cảnh sát Vương uống ngụm nước, dừng một chút, tiếp tục nói, “Bởi vì trung tâm của đội buôn lậu thuốc phiện này chúng tôi vẫn chưa đột nhập được, chứng cứ cũng rất khó tìm, chúng tôi muốn kéo thì cũng chỉ có thể kéo rớt phụ tá đắc lực của họ thôi.” Cố Duyên Chu đơn giản nhìn thoáng qua, buông những tư liệu đó xuống, nói: “Cho nên các anh muốn lợi dụng bọn tôi, xuống tay từ trên người Lục Gia Huy, động tay chân từ cái chết của Dương Nhân Nhân. Điều này cũng cho thấy Lục Gia Huy không phải phụ tá đắc lực bình thường, hắn là một đầu mối có thể tiếp xúc trực tiếp đến trung tâm của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.” Hai người đều không ngốc, bò lên đến vị trí bây giờ, không có chút đầu óc là không thể được. Những lời Cố Duyên Chu nói là nêu ý chính, còn Thiệu Tư thì trực tiếp đưa kết luận: “Lục Gia Huy chính là người cung cấp hàng kia, K.” [phu xướng phu tuỳ ahihi] Cảnh sát Vương có chút khiếp sợ: “Những lời này tôi còn chưa nói ra, các cậu đã đoán được.” Hai thằng nhóc ngồi trước mặt hắn ta, một người dáng ngồi đoan chính, người kia lại lười biếng như không có xương. Nhưng ánh mắt đều vô cùng nghiêm túc. Chuyện này cũng không phải cái gì khó đoán, nếu Lục Gia Huy chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, cảnh sát cần gì phải phí nhiều tâm tư trên người hắn như vậy. Mà trước đó cảnh sát Vương lại cố ý nhắc về chuyện từng bắt được một nghệ nhân, có nhắc tới một người cung cấp hàng thần bí. Cảnh sát Vương thở dài: “Còn có một việc, chuyện Dương Nhân Nhân chúng tôi đã điều tra xong. Lục Gia Huy vẫn luôn lợi dụng những nghệ sĩ dưới tay, tiến hành hoạt động buôn bán thuốc phiện, thủ đoạn thường dùng đều là đi gặp một vài nhà đầu tư lớn, đầu tiên là dụ dỗ họ phát sinh quan hệ, sau đó liền dụ dỗ dùng thuốc. Trước khi Dương Nhân Nhân ra mắt, trong nhà có khoản nợ kếch xù đến mấy ngàn vạn, có thể Lục Gia Huy đã sớm nhắm ngay điểm này.” Sau khi Cố Duyên Chu nghe xong liền tổng kết: “Bọn họ buôn lậu thuốc phiện, hơn nữa thích tìm một vài người đến hít. Sau đó lại mượn sức nhà đầu tư đi áp bức những quần chúng ở tầng chót xã hội.” Thiệu Tư nghĩ đến bộ phim hắn giành được giải ảnh đế, «Tập độc». Biên kịch là một người có kinh nghiệm ở phương diện này, từ nhỏ cô ấy luôn nhìn cha mình nghiện ngập, nhìn người cha mình kính yêu biến thành ma quỷ như thế nào. Có đôi khi Thiệu Tư diễn xong sẽ đi tìm cô ấy tâm sự, biên kịch đã hơn bốn mươi tuổi, nhắc tới hai chữ ‘thuốc phiện’, vẫn sẽ vô cùng kích động. Vì thế Thiệu Tư ngẫm nghĩ, nhẹ giọng đọc lên lời thoại trong «Tập độc»: “Nó chính là quái thú, phóng đại những cảm xúc xấu xa của bạn, kích thích tất cả những ti tiện mà bạn đè nén ở góc sâu, làm bạn mất đi lý trí, độc ngấm tận tâm…. Nó làm bạn tươi sống chết chìm trong ao sâu. Nó mang cho bạn sung sướng nhất thời, nhưng cái giá lại là toàn bộ linh hồn bạn, cùng với đau khổ vô tận.” Giọng nói này nghe không hề trầm bổng, âm sắc lạnh nhạt. Nhưng Cố Duyên Chu và cảnh sát Vương nghe được đều ngẩn ra. “Nhớ lời thoại rất tốt.” Rốt cuộc Cố Duyên Chu cũng nhìn thẳng vào hắn. Thiệu Tư: “Quá khen.” Một giờ sau, Cố Duyên Chu và Thiệu Tư song song từ phòng nghỉ đi ra. Cố Duyên Chu trông vẫn tốt, hắn vẫn luôn là bộ dạng gợn sóng không sợ hãi kia. Thiệu Tư lại có vẻ im lặng. Trên đường trở về, Lý Quang Tông cố ý kể chút chuyện cười giải tỏa không khí, Thiệu Tư cũng không giống bình thường ghét bỏ hắn ta. Lý Quang Tông: “Ba, tâm tình ba không tốt à?” “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy có chút nặng nề.” Thiệu Tư nói xong, giọng càng ngày càng thấp, cuối cùng chỉ có chính hắn mới có thể nghe thấy, “Luôn có những người không biết mang lòng cảm kích……” [Ngày hôm nay bạn lãng phí, là ngày mai mà vô số người đã chết đi hy vọng xa vời.] Hệ thống đúng lúc xông ra, [Cậu muốn nói ý này đó hả? Có điều những lời này tôi quên là nhà triết gia nào nói rồi.] Thiệu Tư nhắm mắt lại: [nhìn không ra mày còn rất có văn hóa.] [Bình thường tôi cũng có xem sách chứ bộ,] hệ thống đáp, [lại nói ngày mai liền phải chấp hành nhiệm vụ, đặc công bé, cậu không có lời gì khác muốn nói ư?] [Có.] Thiệu Tư trở mình, [nghĩ đến việc ngày mai Cố Duyên Chu phải tới Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng làm khách mời, tao liền cảm thấy thiệt sướng.] Hết chương 14