Lúc ấy phong tỏa kiểm tra Chu Lực nói thế nào nhỉ?
Thiệu Tư nghĩ nghĩ, hình như hắn ta nói là sáng mai còn có hoạt động gì đó.
“Tôi với Hoàn Dương sáng sớm mai hẹn phòng thu âm ghi ca khúc mới, có thể mở một con đường không. Có gì muốn tra, muốn hỏi, chúng tôi đều có thể phối hợp.” Lúc ấy Chu Lực rút một điếu thuốc đưa qua cho Vương đội, “Nhân vật công chúng, không so với người bình thường được, không thể phí phạm ở đây.”
Vương đội khoát tay: “Đừng, đừng ở đây mà nhân vật công chúng với không công chúng gì với tôi, đội ngũ này xếp hàng như thế nào thì cứ tra thế đó, không có lý do cho các cậu chen ngang.”
Chu Lực phải trái đều khó: “Cái này…”
Vương đội chỉa chỉa phía sau: “Một Thiệu Tư, một Cố Duyên Chu, hai nhân vật công chúng đó sao có thể an an tĩnh tĩnh chờ ở cuối cùng kìa.”
“Cái này không giống, bọn họ, bọn họ là vợ chồng son, ” Chu Lực nói, “Vợ chồng son dính cùng một chỗ, làm gì cũng không chê thời gian dài.”
“…”
Vương đội căn bản không có thời gian để ý hắn ta: “Mời cậu trở về xếp hàng.”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi thật sự rất gấp…”
“Trở về xếp hàng.”
Lý Quang Tông nói xong, cũng nhớ lại bộ dạng vội vội vàng vàng muốn đi của hai người này lúc ấy.
Nhưng mà hắn trốn ở trong xe, nhìn thấy cũng không phải là cảnh tượng đó.
Chu Lực mặc một thân đồ da, quần áo có hơi chật, siết ra hình dạng cái bụng tròn vo, hắn đi ở phía trước, nhìn quanh tứ phía không biết tìm cái gì.
Từ Hoàn Dương chậm rãi đi theo phía sau hắn, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nói: “Hiện giờ anh mới biết khẩn trương.”
Chu Lực hùng hùng hổ hổ: “Tôi con mẹ nó có thể không khẩn trương sao, gã chính là kẻ điên, kẻ điên.”
Từ Hoàn Dương: “Sớm nên biết vậy chứ, chuyện này ngay từ đầu tôi đã không đồng ý, giờ biến thành cục diện như hôm nay, anh vui chứ hả?”
Chiếc xe của Lý Quang Tông, kiểu dáng khiêm tốn, khắp đường cái đều thấy, một chút cảm giác tồn tại cũng không có.
Chu Lực đang muốn đáp lời, há há mồm lại đột nhiên dừng lại, khóe mắt hắn ta thoáng nhìn chiếc xe kia, biểu tình vốn dĩ đã âm âm trầm trầm trở nên càng thêm cổ quái, như là cảnh giác quá độ, dưới chân sửa lại lộ tuyến, thẳng tắp đi đến vị trí chiếc xe kia đậu: “Trước đừng nói chuyện, tôi đi qua nhìn xem.”
Đêm, đêm mờ ám.
Thường ngày, Lý Quang Tông luôn cảm thấy bóng đêm có thể mang cho người ta vô hạn mơ màng.
Nhưng mà buổi đêm ngày hôm nay, biến thành phim kinh dị.
Sân vận động đã sớm cắt nguồn điện, toàn bộ kiến trúc to lớn từ bên ngoài nhìn qua đều là một vùng tối như mực, nhờ đèn đường chiếu vào tường ngăn, mới khiến cho cái góc đó sáng sủa hơn chút.
Biểu cảm của Chu Lực rất nghiêm túc, từng bước một tới gần, trong tay không biết giơ thứ gì, có thể là đèn pin cũng có thể là dụng cụ sắc bén dùng để phòng thân. Lý Quang Tông nhìn mà cảm thấy cả người run rẩy.
May mắn cửa sổ thủy tinh xe hắn dùng chất liệu đặc biệt, bởi vì Thiệu Tư ngẫu nhiên sẽ ngồi xe hắn về nhà —— tuy rằng nội tâm đại gia đó thực chất là đặc biệt ghét bỏ. Nhưng sau khi Thiệu Tư ngồi một lần, hắn ta vẫn đổi hết cửa sổ xe.
Chu Lực vỗ vỗ cửa sổ xe, lại gõ cửa hai cái, sau đó kề sát mặt vào, dùng sức nhìn vào bên trong.
“Rất dọa người, đôi mắt đậu xanh nhỏ ti hí, trừng lên còn rất to.” Lý Quang Tông lòng còn sợ hãi nói, “Cái mặt tròn ủm kia cứ như vậy dán trên cửa sổ xe của tôi… Hơn nửa đêm, cậu nói xem dọa người không.”
Thiệu Tư: “Cậu biết không, cậu kể chuyện, không được mười phút căn bản không kể đến trọng điểm.”
Lý Quang Tông: “Tôi có sao?”
Thiệu Tư: “Cậu cứ nói đi, thêm cả cái dáng vẻ ngu ngốc không hề tự biết này của cậu nữa.”
“…”
“Nam thần của tôi có đó không? Cậu ở trước mặt ảnh khinh thường tôi như vậy, tôi làm fan cũng muốn có thể diện đó.” Lý Quang Tông vừa đến nhà, moi từ trong túi ra chìa khóa mở cửa, chuyển lời nói, “Hơn nữa cái này còn chưa tính là trọng điểm sao? Hắn xuất hiện ở nơi đó, cổ cổ quái quái dùng mặt phi lễ cửa sổ xe tôi —— điểm này thôi đã vô cùng đáng để coi trọng rồi được chứ.”
Cố Duyên Chu ngoắc ngoắc ngón tay với Thiệu Tư: “Lấy điện thoại lại đây, anh tâm sự với hắn.”
Vừa lúc Thiệu Tư cũng lười nghe cái trận ‘con trai kỳ huyễn mạo hiểm ký’ này nữa, trực tiếp nhét điện thoại trong tay anh: “Dạy dỗ hắn làm người thế nào đi.”
Lý Quang Tông ở đầu kia điện thoại càng ngày càng theo thuyết âm mưu: “Hai người bọn họ quanh quẩn ở quanh đó vài vòng, hình như còn cãi nhau, sau đó điện thoại của ca thần sáng lên một chút, hai người đồng thời nhìn vào màn hình, sau khi xem xong ca thần nói cái gì mà ‘bị đùa giỡn‘, hình như là ba chữ kia, tôi không nghe rõ lắm, nhưng mà thật sự rất quái lạ… Cũng có thể thật sự là tôi nghĩ nhiều?”
Dù sao thì ở dưới mí mắt cảnh sát, toàn bộ trung tâm sân vận động còn phong tỏa, theo lý mà nói thì bọn họ cũng không làm ra được chuyện gì.
Cố Duyên Chu nói: “Chi tiết quá nhiều, cậu nói với chúng tôi chúng tôi cũng không thể cam đoan có thể nhớ rõ hết tất cả, hơn nữa nếu cảnh sát còn có vấn đề gì muốn hỏi cậu, chúng tôi cũng đáp không được.”
Lý Quang Tông: “… Ừm?”
“Phiên dịch một chút chính là, phiền cậu trực tiếp gọi điện thoại cho cảnh sát đi.”
A, hai người kia, một người lạnh lùng hơn một người.
Lý Quang Tông trở tay đóng cửa lại, thuận miệng nói: “Nghe ra thì, hai người đều rất bận ha?”
Cố Duyên Chu không e dè: “Ừm, tôi cũng bận động dục.”
Lý Quang Tông: “…”
Cho hắn thoát fan ba phút đồng hồ đi.
Lúc Cố Duyên Chu nói chuyện điện thoại với hắn ta, Thiệu Tư vẫn luôn ghé vào bên cạnh nghe.
Tuy rằng hắn không có chút hứng thú với việc Lý Quang Tông gặp phải, nhưng mà hắn vẫn luôn lưu ý ba chữ “Từ Hoàn Dương”.
[Thống Thống,] Thiệu Tư hô một tiếng, [Từ Hoàn Dương này rốt cuộc đang làm gì.]
Hệ thống: [ai biết được.]
[… Mày còn có thể làm được gì.]
[Tuần trước tôi bế quan sửa chữa, thiếu chút nữa báo hỏng. Bây giờ tôi có thể xuất hiện trước mặt cậu, không cản trở cậu đã tính là không tồi rồi.]
Hệ thống lại hít một tiếng: [aizz, cậu nói xem tôi có đáng thương không.]
Hắn vừa định nói ‘mày báo hỏng với không báo hỏng cũng không khác là bao’, chợt nghe thấy Lý Quang Tông nhắc tới hai chữ ca thần.
Nhưng mà chỗ quan trọng thì người này lại sơ lược, cực kỳ ngắn gọn, không chút nào dài dòng dây dưa.
Cố Duyên Chu đang muốn cúp điện thoại, Thiệu Tư vươn tay cản anh, cách một khoảng nửa cánh tay hỏi: “Cậu mới vừa nói ca thần cái gì?”
Lý Quang Tông: “A? Tôi nói hắn cái gì?”
“Lúc hắn nhìn màn hình có biểu cảm gì?” Thiệu Tư nói, “Là tin nhắn hả?”
“Hẳn là tin nhắn đi, cách hơi xa không rõ lắm, nhưng mà di động của hắn ‘tích’ một tiếng. Biểu tình rất… rất bực bội?” Lý Quang Tông nói, “Sau đó bọn họ lại đi, cảnh sát tuần tra lại đây, vốn dĩ sân vận động còn phong tỏa, cũng không biết bọn họ chuồn vào như thế nào.”
Lúc ấy tuần cảnh cầm đèn pin, rọi qua bên này: “Các anh ở đây làm gì?”
Chu Lực lập tức đi ra phía trước: “Rớt đồ! Chúng tôi đến tìm, lúc vào cửa không thấy ai hết… cậu nhận ra chúng tôi không, ban ngày chúng tôi ở đây quay phim, sau lại xảy ra chuyện đó, lúc đi rất vội vàng.”
“Lấy giấy chứng minh ra tôi xem một chút.”
“A, được.” Chu Lực gật gật đầu, “Đây —— chúng tôi thật sự là công dân tốt tuân thủ pháp luật, đừng hiểu lầm, chỉ là đồng hồ của Hoàn Dương bị rơi thôi, chúng tôi đoán có thể là lúc quay phim không cẩn thận làm rớt…”
Vốn dĩ công tác phong tỏa đang ở giai đoạn kết thúc, cũng chỉ còn lại vài người thu dọn đồ đạc, tuần cảnh nhìn giấy chứng minh của thân phận của bọn họ một chút, ba chữ Từ Hoàn Dương hắn không xa lạ: “Tôi nhận ra, ca sĩ, tôi rất thích nhạc của anh. Được rồi, vậy hai người đi nhanh lên đi.”
Từ Hoàn Dương tiếp nhận giấy chứng minh: “Cám ơn, quấy rầy anh.”
“Bọn họ căn bản là không phải đến tìm đồng hồ gì đó, vì sao phải nói dối?” Lý Quang Tông rót cho chính mình một ly nước, cân nhắc nói, “Nghĩ không rõ, cũng không phải là cảm thấy bọn họ có hiềm nghi, chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi.”
Đáp án của vấn đề này Thiệu Tư cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà hắn im lặng hai giây, nói một câu khác: “Cậu biết không, lần này xếp hàng thẩm tra tốn thời gian tốn sức lực, nhưng mà không thu hoạch được gì.”
Khiến Vương đội đau đầu đúng là điểm ấy. Tận đến khi phong tỏa xong, cũng không phát hiện bất cứ một ai khả nghi.
Mỗi người đều có nguyên vẹn chứng cớ ngoại phạm.
Trong WC không có khả năng gắn camera.
Tuy rằng trong hành lang trước cửa WC có gắn, nhưng mà vừa phái người đến phòng theo dõi lấy video mới phát hiện, nó đã sớm thành màu đen.
Nhân viên ở phòng theo dõi giải thích: “Thường xuyên như vậy, chất lượng cameras theo dõi không tốt lắm, thường thường đen màn hình, hỏng hai ba cái. Chúng tôi vừa mới báo cáo lên, bảo ngày mai thống nhất tìm người lại đây sửa, bởi vì ở chỗ khác cũng hỏng vài cái.”
Đến tột cùng đây có phải là trùng hợp hay không?
Không ai biết.
Lý Quang Tông nói xong liền chuẩn bị cúp điện thoại, hôm nay phát sinh chuyện liên tiếp khiến hắn ta hoảng sợ không nhẹ: “Thôi, hẳn là tôi bị kích thích, có chút nghi thần nghi quỷ. Vậy liền không nói nữa, hai người nghỉ ngơi sớm một chút. Chuyện quảng cáo ngày mai… ngày mai xem rồi lại an bài đi.”
Tám chín phần là sẽ không tiếp tục quay.
Đang quay quảng cáo yên lành lại quay ra mạng người, tổ đạo diễn cũng không biết bên ngoài có thể hướng dư luận về phía mình hay không… Hiện tại phương thức tốt nhất vẫn là dùng bản song ca lúc trước của Thiệu Tư và ca thần.
Trong lúc Thiệu Tư hốt hoảng, xe đã ngừng lại, Cố Duyên Chu phất tay trước mắt hắn nói: “Ngốc rồi hả?”
“Anh mới ngốc, ” Thiệu Tư chớp mắt mấy cái, đè huyệt thái dương, “Chỉ là vẫn không thể quên được, luôn quay cuồng trước mắt em.”
Có một số việc, biết, cùng với tận mắt thấy, chung quy là không giống nhau.
Lúc trước hắn cũng luôn nhìn thấy tin tức cùng loại trên TV, nhưng xem qua cũng liền thôi, không đến mức đêm không ngủ được, mặc kệ là mở to mắt hay là từ từ nhắm hai mắt, đều không thể vứt ra.
Thừa dịp Cố Duyên Chu tắm rửa không rảnh, Thiệu Tư đăng nhập weibo, chuyện tiểu Hoàng Oanh quả nhiên khiến cho toàn dân nghị luận.
Cùng hot theo, còn có video hắn và Cố Duyên Chu ở cửa cục cảnh sát mắng phóng viên.
Vốn dĩ đám PR muốn dẫn dắt tiết tấu ‘hai vị đại minh tinh nào đó không có tố chất mắng chửi người’, không ngờ vừa đăng lên, liền nhận like vô số: “Nói rất hay! Người qua đường chuyển fan! Tôi chèo thuyền cặp chồng chồng này! Hôm nay lướt weibo thiếu chút nữa tức chết, mấy cái người cầu ảnh chụp trong bình luận là có bệnh gì vậy? Chuyện nghiêm túc thế, tưởng là xem cuộc vui, đề tài trà dư tửu hậu hả? Tìm cái kích thích mới mẻ chơi vui hả?”
Thiệu Tư lướt qua mấy bài báo, kéo xuống, lướt đến một một ít hình ảnh do fan của tiểu Hoàng Oanh sửa sang lại, tiểu Hoàng Oanh trên ảnh cười đến hai mắt nheo lại, ngây thơ mà xán lạn.
Người bạn đó đăng kèm theo hàng chữ: em phải nhanh chóng khỏe lên đó [chúc phúc].
Thiệu Tư không share một bài báo nào, chỉ nhấn like mỗi mình cái weibo này.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
9 chương
28 chương
39 chương
41 chương
131 chương