Sáng sớm, tiếng kèn của trung tâm vang lên, người trong kí túc xá lục tục tỉnh lại, thúc giục nhau rời giường. Phương Chiêu mắt nhắm mắt mở ngồi trên giường gọi Vu Nhiên nửa ngày đều không thấy đối phương ngồi dậy. Thân thể Sở Miên dựa gần tường, cảnh giác quét một vòng, mọi người quả nhiên đều chưa phát hiện ra trên giường hắn nhiều thêm một người. Hắn lặng lẽ đẩy bả vai Vu Nhiên, cúi người đè thấp giọng gọi cậu rời giường. Vu Nhiên gật đầu, nhắm mắt lại bò dậy. Sở Miên vốn định tranh thủ lúc người khác không chú ý mà đuổi cậu xuống giường, lại không ngờ giây tiếp theo, Vu Nhiên giơ cao hai tay duỗi người, đột nhiên thuận miệng rên rỉ một tiếng đầy thích ý, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt những người khác trong kí túc xá. "Đm!" Triệu Vô Lực ngẩng đầu, lập tức bừng tỉnh, "Kí túc xá còn chưa bật đèn đâu, tại sao lại sáng như vậy!" ̶T̶̶u̶̶i̶ ̶đ̶̶o̶̶á̶̶n̶ ̶đ̶̶o̶̶ạ̶̶n̶ ̶n̶̶à̶̶y̶ ̶p̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶l̶̶à̶ ̶Đ̶̶ạ̶̶i̶ ̶t̶̶h̶̶ầ̶̶n̶ ̶c̶̶h̶̶ứ̶ ̶n̶̶h̶̶ể̶̶.̶̶.̶̶.̶ Tiếng mọi người kinh ngạc liên tiếp không ngừng, nhanh chóng chuyển sang thành trêu chọc. Người bất ngờ nhất là Phương Chiêu, cậu vốn tưởng rằng Sở Miên sẽ đối xử đúng mực với Vu Nhiên, không nghĩ tới bên ngoài áo mũ chỉnh tề bên trong lại là nhân tâm xao động, mà Vu Nhiên trên giường chính là chứng cứ tốt nhất. Hóa ra tình gei của hai người này còn sâu hơn trong tưởng tượng của cậu... Phương Chiêu nháy mắt cảm giác được cảnh cô đơn của nhân sĩ độc thân. Tóc Vu Nhiên hỗn loạn, ngồi trên giường nửa ngày mới mơ màng mở mắt, vừa mới tỉnh đã có thể nhìn thấy Sở Miên, cậu lập tức nở hoa trong bụng mà cười toe toét. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Sở Miên ngại ngùng thân mật với Vu Nhiên, chỉ đành quay mặt rầu rĩ thúc giục cậu xuống giường. Vu Nhiên rất nghe lời, động tác nhanh nhẹn ngầm đi thay quần áo, đi theo những người khác rửa mặt đánh răng trước. Sở Miên thở phào một hơi, cúi đầu phủi phẳng phiu chăn trải giường. Vu Nhiên ngủ rất ngoan, nhưng ngược lại là bản thân sẽ vô thức mà cử động thân thể, vừa rồi mở mắt ra phát hiện Vu Nhiên đã sắp bị hắn đạp xuống giường, may là còn có tấm ván gỗ cản lại. Độ ấm hai người ôm nhau ngủ còn sót lại trong chăn, Sở Miên chần chừ vài giây, không gấp nó lại. Nhiệm vụ học nông vô cùng nhẹ nhàng, mọi người ăn sáng đúng giờ, nghỉ ngơi thêm nửa giờ thì có thể xếp hàng đi thăm quan bảo tàng. Trên màn hình chiếu phóng sự phổ cập tác hại của ma túy, rất nhiều người ngồi xổm trên mặt đất làm việc riêng. Cánh tay Vu Nhiên bị người huých huých, quay đầu qua thấy một nữ sinh đầu nấm hỏi cậu: "Cậu có lửa không?" "Tên có(*)." (*) Nhiên (燃) nghĩa là bốc cháy, châm đốt lửa. 4 dấu chấm trong chữ "Nhiên" là đơn giản của chữ lửa. "Tôi muốn bật lửa!" "Không có." Vu Nhiên nói, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, Lục Tử Nghiêu." Nữ sinh đổi dáng ngồi xổm, cúi đầu thở dài: "Chuyện gì xảy ra ở lớp thực nghiệm vậy, một người hút thuốc cũng không có, tôi đã nghẹn nửa ngày rồi, nếu không mượn được bật lửa thì phải đi tìm huấn luyện viên mượn." Vu Nhiên nghiêm túc nghĩ ra một ý: "Cậu thử đánh lửa xem?" Sau khai giảng lớp mười một, trong lớp chào đón một vài gương mặt mới, những bạn học từ lớp bình thường nỗ lực thi vào đây phần lớn đều là loại yên tĩnh trầm ổn, chuyên tâm học hành. Người duy nhất có thể hợp với tính cách Vu Nhiên chính là Lục Tử Nghiêu. Tuy rằng lúc ban đầu, Vu Nhiên hoàn toàn coi cô là nam sinh. Từ ngũ quan đến kiểu tóc của Lục Tử Nghiêu đều vô cùng trung tính, chỉ là vóc dáng có hơi chút lùn, đến giọng nói cùng trầm hơn những nữ sinh khác. Trước đó Vu Nhiên xưng huynh gọi đệ với cô, kết quả tới tiết thể dục ngày thứ tư mới phát hiện chân tướng, khiếp sợ đến mức bỏ cơm trưa. "Cậu biết chúng ta lát nữa phải làm gì không? Khoan gỗ." Lục Tử Nghiêu vì tiết kiệm sức lực, đơn giản ngồi lên mặt đất, "Tôi hỏi những lớp khác rồi, bảo tàng này là ở phía bắc trung tâm, chúng ta phải đi bộ tới tít phía nam, mệt chết." Cô ngồi xuống kéo ống quần, lộ ra một đoạn cẳng chân mảnh khảnh sạch sẽ. Vu Nhiên vừa lúc thấy vết sẹo trên mắt cá chân cô, là một chữ "T" đỏ sậm. "Tại sao cậu lại như này?" Vu Nhiên quan tâm hỏi, "Có đau không, bị ai chém à?" Lục Tử Nghiêu tỉnh rụi nói cho cậu: "Tôi dùng dao trang trí của mình khắc lên, kết vảy lại bóc ra, sau đó bôi thuốc, mất hơn nửa năm mới để lại sẹo." Vu Nhiên nghe xong, kinh ngạc đến mức bả vai cũng rụt lại, hít sâu một hơi: "Vì sao? Cậu cũng thật sự xuống tay được." "Vì kỷ niệm bạn gái cũ của tôi, tên cô ấy có chữ "T", hơn nữa này cũng đại biểu cho chính tôi, bởi vì tôi chính là T." Lục Tử Nghiêu vươn ngón tay vuốt ve vết sẹo trên mắt cá chân, chữ cái hơi hơi lõm xuống, bên ngoài bóng loáng, hấp dẫn cô vuốt ve một lát. Vu Nhiên không biết nên bội phục dũng khí tự mình hại mình của cô hay nên nghi ngờ ý nghĩa loại hành vi này. Cậu chưa kịp hỏi rốt cuộc "T" có nghĩa gì, huấn luyện viên phía trước hạ mệnh lệnh, sắp di chuyển đến một nơi khác. Vu Nhiên đứng lên đuổi kịp đội ngũ, đến sân sau viện bảo tàng, cậu móc hai đồ vật hình vuông màu trắng đưa cho Sở Miên, nói: "Cho cậu." "Thứ gì vậy?" Sở Miên nhận lấy nhéo nhéo, có hơi mềm. Quan sát nghiêm túc một chút, hắn phát hiện là băng vệ sinh chưa khui. Hai mắt Sở Miên tức khắc tối sầm, lập tức đưa trả Vu Nhiên, bước nhanh về phía trước. Vu Nhiên đuổi theo: "Cậu cầm dùng đi." Sắc mặt Sở Miên phức tạp, nghiêm túc nói: "Tôi không cần." "Tớ nghe nói lát nữa phải đi rất xa, cậu dùng cái này lót giày, đi đường sẽ không đau." Vu Nhiên thần bí nói, "Đây là phương pháp các nữ sinh nói cho tớ, dùng rất hữu hiệu, hôm qua tớ cố ý tìm Dạ Hi xin hai cái." Sở Miên khó có thể tiếp nhận phần ý tốt này, chỉ có thể hấp tấp cất hai chiếc băng vệ sinh kia vào túi, gật đầu có lệ với Vu Nhiên. Nhưng dù động tác Sở Miên có nhanh đến mấy thì Phương Chiêu cách đó không xa vẫn nhìn rõ ràng đồ vật trong tay hắn. Trong nhận thức của Phương Chiêu, tác dụng của băng vệ sinh là cầm máu, lại kết hợp với dáng vẻ hoảng loạn trốn tránh của Sở Miên, cậu nghi ngờ Vu Nhiên nửa đêm hôm qua tranh thủ lúc mọi người ngủ mà làm chuyện tày trời. Làm được lặng yên không tiếng động thì thôi, thế mà còn làm đến mức Sở Miên chảy máu... Phương Chiêu bị suy đoán hợp lý của mình làm kinh sợ, không khỏi lau mắt mà nhìn Vu Nhiên. Lộ trình không xa xôi như trong tưởng tượng, mọi người đi không đến một giờ. Vu Nhiên cho rằng "cưa gỗ" trong lời Lục Tử Nghiêu là loại chẻ củi khổ cực, vào nhà mới biết, thì ra chỉ là dùng công cụ cắt ván gỗ, lại dựa theo bản vẽ mà chế tác chúng thành vật trang trí. Huấn luyện viên yêu cầu ba người một tổ, một nam hai nữ phối hợp. Vu Nhiên nóng lòng muốn thử, sau khi sờ vào máy móc bèn trực tiếp đeo găng tay làm việc. Mà Lục Tử Nghiêu giành trước một bước, cướp tấm ván gỗ đi, cắt dựa theo hình dáng trên tranh. "Này, trả tớ." Vu Nhiên đá đá cô, "Huấn luyện viên nói nam sinh phụ trách cưa, nữ sinh các cộ phụ trách dán và tô màu." Lục Tử Nghiêu cảm thấy cắt gỗ chơi vui hơn, không chịu nhượng bộ, nói giỡn: "Làm sao, nếu không hai ta đánh một trận?" "Được thôi," Vu Nhiên vén tay áo, "Tớ quyết sống mái với cậu." "Quyết không được, giới tính của tôi là T." Lại nghe thấy chữ cái này, Vu Nhiên tò mò hỏi: "Này rốt cuộc có ý nghĩa gì?" "Nữ giống nam, tôi như vậy, hiểu chưa?" Lục Tử Nghiêu giải thích lời ít ý nhiều. "Ồ." Vu Nhiên bừng tỉnh, "Đúng rồi, vết sẹo ở chân cậu còn có thể lành không?" "Lành sao được, việc gì phải lành? Tôi tốn bao nhiêu sức mới có thể từng chút từng chút khắc lên." Vu Nhiên cảm thấy tiếc nuối cho làn da vốn hoàn hảo của cô, Lục Tử Nghiêu lại nói: "Tôi không hối hận, vết sẹo này có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở quá khứ của tôi cùng bạn gái cũ, tôi không muốn quên đi chuyện của tôi cùng cô ấy." Thôi Hà ở bên cạnh nghe xong trợn trắng mắt, cười nhạo nói: "Cậu cũng thông minh quá nhỉ. Chia tay thì chia tay thôi, việc gì phải si mê người cũ như vậy?" Hai mắt Lục Tử Nghiêu ảm đạm không ánh sáng, không cam lòng nói: "Chúng tôi bị bắt chia tay, nhà cô ấy nói yêu sớm thì có thể, nhưng không cho cô ấy ở bên con gái." "Vì sao không cho?" "Chính là không cho, không cho phép cô ấy là đồng tính luyến ái." Lục Tử Nghiêu nói, "Để ý cái này, ngại cô ấy làm mất mặt." Bốn chữ "đồng tính luyến ái" nặng nề dừng trong não Vu Nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nghe được tên chính thức của nó từ trong miệng người bên người trừ "gay", "cong". Cảm giác quen thuộc nhỏ bé từng chút từng chút bành trướng trong lòng cậu, cậu lại hỏi Lục Tử Nghiêu: "Vậy lén thích một người có tính là "đồng tính luyến ái" không?" "Đương nhiên là tính rồi, cũng không phải nhất thiết ở bên nhau." Lục Tử Nghiêu không chút để ý, "Nhưng loại này cũng không dám để đối phương biết, tám phần bi kịch, không chừng còn bị người ta chán ghét." Vừa nghe lời này, động tác trên tay Vu Nhiên chậm đi rất nhiều. Thôi Hà nhận ra cảm xúc cậu thay đổi, thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thích Sở Miên sao?" Ván gỗ trong tay Vu Nhiên "rắc" một tiếng vỡ ra, hoảng loạn không có chỗ che giấu. Cậu không thể tin tưởng mà nhìn đôi mắt sắc bén của Thôi Hà, hỏi lại: "Làm, làm sao cậu biết?" Vài giây ngắn ngủn, mồ hôi lạnh của cậu cũng đã túa ra. Thôi Hà làm như thật: "À, tôi có thuật đọc tâm." Vu Nhiên ngẩn người: "... Thật sao?" Hai tay cậu nhanh chóng giao nhau che trước ngực, quát lớn: "Không được đọc tớ!" "Ngu ngốc, đùa cậu thôi." Khuỷu tay Thôi Hà huých cậu, "Cậu thích Sở Miên đúng không?" Môi Vu Nhiên rung động, nhưng không nói dối, cậu vẫn bất đắc dĩ thừa nhận: "Ừ... Cậu đừng nói cho cậu ấy." "Tôi không nói, loại việc này đương nhiên để tự cậu nói." Thôi Hà bắt lấy ống tay áo Vu Nhiên lay động hai cái, "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, cậu xem ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, phù hợp để cậu thổ lộ với Sở Miên." Vu Nhiên nghiêm túc từ chối đề nghị của cô: "Không được, này sẽ làm Sở Miên khó xử. Cậu ấy coi tớ là bạn thân nhất, coi tớ là anh em, khẳng định sẽ cảm thấy tớ đối xử thật lòng với mình. Kết quả kỳ thật tớ lại có mưu đồ quấy rối cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ rất đau lòng..." Thôi Hà chép chép miệng: "Được đấy Vu Nhiên, thì ra đầu óc cậu còn có thể suy xét nhiều như vậy." "Liên quan đến Sở Miên thì đương nhiên tớ phải nghĩ nhiều." Vu Nhiên nói, cầm lòng không đậu mà ngẩng đầu nhìn qua hướng Sở Miên, thấy hắn ở đằng xa đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ huấn luyện viên phân phối. Sở Miên nghiêm túc cắt khối gỗ dựa theo tỉ lệ kích cỡ bản vẽ, sai số chỉ tính bằng milimet. Hoàn thành việc của mình, hắn còn giúp Dạ Hi sơn màu, thuận tiện trả đối phương hai miếng băng vệ sinh kia. Cánh tay hắn chống lên mặt bàn, thuận miệng hỏi Dạ Hi: "Vu Nhiên từng lén nhắc tới tôi sao?" Trong lớp, trừ mình thì có Dạ Hi đơn độc liên hệ với Vu Nhiên nhiều nhất, đề tài giữa hai người luôn triển khai xung quanh manga anime, không biết có nhắc đến mặt khác hay không. Dạ Hi không cần nghĩ ngợi: "Có nhắc nha." Nhưng khi Sở Miên truy hỏi nội dung cụ thể, Dạ Hi lại do dự có nên nói cho hắn hay không, bởi vì khi Vu Nhiên nhắc đến Sở Miên thì gương mặt sẽ bừng sáng, khen đến ba hoa chích chòe. Theo cô biết, Vu Nhiên cùng Sở Miên vẫn là quan hệ bạn bè như cũ, nếu hiện tại cô nói toàn bộ nội dung cụ thể thì chẳng phải thay Vu Nhiên tỏ rõ tâm ý trước sao? Vì thế cô chỉ nói: "Chỉ việc nhỏ nhặt bình thường thôi, Vu Nhiên tùy tiện nói với tớ." Nói xong lại cảm thấy có phần có lệ, cô bổ sung một câu: "Dù sao Vu Nhiên thường xuyên nhắc đến cậu." Khóe miệng Sở Miên kéo lên thành một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu không hỏi nhiều nữa. Vu Nhiên ở đằng xa bắt được nụ cười lướt qua của hắn, sau đó như xác nhận được tin tức, nhỏ giọng lầm bầm. Thôi Hà không nghe rõ cậu nói thầm cái gì, kêu nói lớn tiếng hơn chút. Vì thế Vu Nhiên quay đầu, nói cho cô: "Thì ra tớ cũng là đồng tính luyến ái." "Cậu mới phát hiện sao?" Thôi Hà bất đắc dĩ mà búng trán cậu một cái, trách tên ngốc này thức tỉnh quá chậm. Sau khi cả lớp thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tổ đội thì cũng tới thời gian ăn cơm, mọi người không xếp hàng, trực tiếp rời khỏi tòa nhà, đến nhà ăn hoặc về phòng ngủ. Mặt trời giữa trưa lên cao, khiến người ta cảm thấy nóng bức. Tuy đã tới mùa thu, nhưng cây cối trong trung tâm vẫn dày đặc lá xanh đậm, lấm tấm phản chiếu ánh nắng rực rỡ. Lộ trình quay lại đường cũ quá xa, Vu Nhiên đâm lười bèn lôi kéo Sở Miên đi tìm một bác trai lái xe điện ba bánh, năn nỉ người ta cho họ đi nhờ một đoạn. Sau khi bác trai đồng ý, hai người ngồi ở phía sau xe ba bánh. Bàn tay Vu Nhiên dính đầy sơn màu đỏ, không có ý tốt mà cười một chút, làm bộ muốn lau vào quần Sở Miên. Sở Miên không trốn, mà đỡ cánh tay Vu Nhiên, dặn dò cậu: "Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã." Ngón tay Vu Nhiên tách ra, cẩn thận chạm vào lòng bàn tay, oán trách: "Đều do Lục Tử Nghiêu đoạt việc của tớ, nếu không tớ cũng không cọ đến mức sơn đầy tay như vậy." "Không phải cậu hào phóng nhường cậu ấy sao." "Bởi vì là bạn bè mà." Vu Nhiên cố sức dùng khăn ướt chà lau lòng bàn tay, "Đúng rồi, cậu biết Lục Tử Nghiêu là đồng tính luyến ái không?" Sở Miên vừa rồi vẫn luôn nhìn đường, nghe thấy một từ ngữ mới lạ thình lình nhảy từ miệng Vu Nhiên, hắn mới thu tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Biết, cậu ấy không phải quá rõ ràng sao." Khăn ướt trong tay Vu Nhiên vo tròn, nắm chặt: "Cậu để ý không?" "Không liên quan đến tôi, chưa đủ để nói tới không để ý." Sở Miên nói, "Nhưng nhìn từ góc độ bạn cùng lớp, hy vọng cậu ấy vui vẻ là tốt rồi." Sở Miên không để tâm vấn đề này, dù sao hắn không quen thân với Lục Tử Nghiêu. Cúi đầu thấy dây giày bị lỏng, hắn bèn khom lưng cởi ra, thắt lại cẩn thận. Còn nửa con bướm nữa, Sở Miên nghe thấy Vu Nhiên bình tĩnh hỏi: "Cậu để ý tớ là đồng tính luyến ái không?" Câu hỏi bất thình lình này khiến hắn trở tay không kịp. Xe ba bánh liên tục xóc nảy vài cái, rung đến mức tư duy Sở Miên hỗn loạn, dây giày trong tay bị đầu ngón tay lôi kéo đã hoàn toàn bung ra. Hắn vẫn khom lưng ngồi như cũ, chỉ có mặt chậm rãi xoay qua hướng Vu Nhiên. Sau đó, hắn giả bộ trấn định nói: "Để xem cậu thích ai." Vu Nhiên vốn tưởng rằng đáp án chỉ có "Có hay không", không nghĩ tới Sở Miên còn muốn phân tích tình huống cụ thể, bèn tiếp tục hỏi: "Nếu thích cậu thì sao?" Loại câu hỏi không hề có dấu hiệu trước nào, thậm chí đến không khí cũng chưa kịp nhuốm màu mờ ám, Sở Miên đương nhiên còn chưa kịp chuẩn bị tốt. Nhưng nếu Vu Nhiên dám hỏi như vậy, dù hắn có không kịp trở tay thì cũng sẽ đưa ra đáp án dựa vào trái tim mình. "Vậy không ngại." Gió nghênh diện thổi tới, tốc độ xe ba bánh chạy càng mau, khi xe dừng lại, hai thiếu niên ngồi sau theo quán tính mà đồng thời lay động thân thể. Sở Miên ngồi trên xe quên nhúc nhích, im lặng chờ Vu Nhiên nói tiếp. "Nhanh lên, chúng ta khẳng định đến nhà ăn sớm nhất!" Vu Nhiên xoay người, nhảy khỏi xe ba bánh, "Chúng ta mau đi ăn đi, ăn xong sẽ không cần rửa mâm nữa!" Sở Miên kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt Vu Nhiên lúc này quả thật là dáng vẻ vội vã ăn cơm, hắn không khỏi mở miệng: "A?" "Đi thôi." Vu Nhiên duỗi tay đỡ hắn. Sở Miên không rõ nguyên do mà theo Vu Nhiên xuống xe, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Sau đó đâu?" Vu Nhiên bước nhanh tới nhà ăn, suy nghĩ: "Sau đó về kí túc xá ăn Diêu Diêu đông lạnh đi, tớ mang theo hai hộp, cậu thích ăn chocolate không?" "... A?" Sở Miên đi vài bước, không cẩn thận giẫm phải dây giày, suýt nữa đã té ngã. Đại não hắn trống rỗng, qua vài phút mới dần dần khôi phục năng lực xử lý tin tức. Hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể miêu tả cụ thể sai ở đâu, chỉ có thể nhớ lại đoạn đối thoại khi nãy của mình với Vu Nhiên --- Cậu để ý tớ là đồng tính luyến ai không? Để xem cậu thích ai. Nếu thích cậu thì sao? Vậy không ngại. ... A? Sở Miên ngây người, đứng sững tại chỗ. Hắn hậu tri hậu giác ý thức được Vu Nhiên cơ hồ vô thức thổ lộ, mà mình ở trạng thái ngây ngốc đáp lại. Lại nói thêm một bước, trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ có thể coi là "tâm ý tương thông". Nhưng tiếp theo đâu? Vu Nhiên không có ý niệm tỏ vẻ muốn kết giao, cũng không chờ mong hắn chủ động, thậm chí dứt khoát nói sang chuyện khác, bừng bừng hứng thú đi ăn cơm. Tựa như câu "Cậu để ý tớ là đồng tính luyến ái không" chỉ là ý tại mặt chữ. Cho nên sau khi hắn trả lời "không ngại" thì vấn đề này liền kết thúc. "A?" Mặt trời phơi đến đầu óc Sở Miên nóng lên, hắn còn chưa kịp vui sướng thì cả người đã lâm vào mê mang thật sâu.