Vũ Vương
Chương 100
Mộ Thiết Du bước vào một bước, bóng dáng liền biến mất ở trong hắc động.
Không nghĩ tới lối vào đích thực của viện Duệ Phong lại bí ẩn như vậy! Trong giây lát Mộ Thiết Du ngừng chân, Mộ Hàn mới cảm ứng được bên trong vách tường này ẩn chứa Đạo Văn kỳ diệu .
Âm thầm hít một hơi, Mộ Hàn lúc này cũng đi theo vào.
Trong nháy mắt vừa tiến vào, Mộ Hàn liền cảm giác chính mình đang bị hắc ám vô tận vô biên bao bọc, bốn phía yên lặng như chết. Ngay lập tức sau đó, Mộ Hàn liền kinh ngạc phát hiện, trong bóng tối bốn phía ở đây tựa hồ cũng đang che giấu Đạo Văn huyền diệu. Đúng lúc hắn đang muốn nghiên cứu một phen thì tầm mắt đã hoàn toàn bừng sáng.
Một khu rừng xanh um tươi tốt thơm ngát đã đập vào mắt . . .
Mộ Hàn đảo mắt vừa nhìn, liền phát hiện quang cảnh quanh người mình lại thay đổi đột ngột. Điện phủ to lớn đã hoàn toàn biến mất, mà thứ hiện lên để thay vào đó lại cũng là rừng rậm kéo dài chập chùng.
Còn ở chính diện phía trước mặt hắn lại thấy một khe núi rất lớn mây mù tràn ngập. Một con đường nho nhỏ lát đá xanh quanh co khúc khuỷu đang kéo dài về phía trong thung lũng khe núi. Còn ở phía sau bên phải Mộ Hàn chính là một chốn đen tuyền lờ mờ không ánh sáng, mặc dù là ánh mặt trời có rơi xuống thì cũng khó lòng xua đuổi được phiến hắc ám trong thiên địa kia.
- Hắc Ma Cốc!
Mộ Hàn đầy vẻ sợ hãi cả kinh mà bật thốt lên thất thanh. Chỉ có điều là trong thời gian chớp mắt mà chính mình liền đi từ thành Liệt Sơn tới vùng đất ven rìa Hắc Ma Cốc sao?
Chẳng lẽ vừa rồi đúng là hắn đã cảm ứng được . . .
Không gian Đạo Văn?
Mộ Hàn cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ viện Duệ Phong của Mộ gia lại che giấu việc lấy không gian Đạo Văn để khắc họa mà thành thông đạo. Lối thông không gian này cũng tựa như các loại thần thông dùng phép rút đất, đi đường tắt để chuyển sang giới khác ....linh tinh gì đó. Chỉ có điều là cái trước có thể được làm cho vô số người sử dụng, mà cái sau là loại chỉ có thể dựa vào tu luyện cá nhân mà thành.
- Lại là không gian Đạo Văn.
Trong lòng Mộ Hàn tim đập bình bịch. Theo Mộ Thanh Long giới thiệu, Đạo Văn Sư có thể nắm giữ loại Đạo Văn đặc biệt cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù là hắn tại tổng bộ Đạo Tiên lâu đã từng học tập, nhưng lại trước sau không thể lĩnh hội được. Không nghĩ tới chính mình cũng có thể may mắn kiến thức một phen.
Theo ý niệm, Mộ Hàn đều muốn lập tức trở lại thông đạo để cẩn thận chậm rãi quan sát, chỉ tiếc chung quanh ngoại trừ con đường lát đá bắt đầu dưới chân kia thì tuyệt đối không còn dấu vết nào để chứng tỏ con người đã từng cải tạo chốn này. Hắn hoàn toàn không thể tìm được cánh cửa tiến vào lối thông không gian kia. Có lẽ lối vào thông đạo kia chỉ có thể dùng để đến đây, còn thông đạo phản hồi quay về thì ở tại chỗ hắn.
- Không cần nhìn, đi nhanh lên một chút để đuổi kịp ta!
Tiếng quát khẽ làm cho Mộ Hàn liền tỉnh lại. Hắn chỉ có thể che giấu tâm thần, bước nhanh mà đuổi kịp Mộ Thiết Du ở cách hơn mười thước. Đi vài trăm thước theo con đường lát đá ở bên trong khe núi , tầm mắt của Mộ Hàn bắt đầu trở nên mơ hồ. Bất chợt, Mộ Hàn liền cảm giác cổ tay căng thẳng, đúng là bị Mộ Thiết Du nắm bắt lấy.
Mộ Hàn không hề kháng cự, tùy ý để nàng mang theo chính mình bay vụt lên ở trong xứ sở sương mù giữa khe núi này rồi nhanh chóng xuyên qua không gian. Chỉ qua thời gian ngắn ngủi một hai phần mười canh giờ, tầm nhìn đã bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Trước mắt Mộ Hàn đúng là trở nên thoáng đãng. Ở trong khe núi bằng phẳng , đền đài Lâu Các san sát, nhà cửa liên miên.
Lúc này, không ngừng có tiếng gào thét và tiếng thú gầm từ chỗ sâu trong khe núi truyền đến. Cũng không biết các đệ tử của viện Duệ Phong lúc này đang làm những gì.
- Đi thẳng, tiến vào trong điện, đó là chỗ đệ tử của viện Duệ Phong báo danh.
Âm thanh lạnh như băng lại vang lên lần nữa . Hắn vội vàng đảo mắt nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng Mộ Thiết Du đâu nữa. Mộ Hàn cũng không thèm để ý, nhìn quanh tả hữu vài lần mà trong lòng cực kỳ cảm khái. Không nghĩ tới viện Duệ Phong ở trong thành Liệt Sơn chỉ là để che dấu tai mắt người khác. Còn viện Duệ Phong đích thực lại giấu trong một nơi bí ẩn thế này.
Chỉ sợ, cả Mộ gia cũng không có bao nhiêu người biết nơi này!
Tán thưởng chỉ chốc lát, Mộ Hàn mới lại bước đi tiếp. Con đường lát đá đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Mà ở cuối con đường cũng là một cái đền cực kỳ tinh xảo, trên tấm biển đồng treo tại cửa điện cũng lại thấy có điêu khắc hai chữ "Duệ phong". Chữ quả là đúng như ý, mũi nhọn hiện ra lồ lộ giống như thanh kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ.
Mộ Hàn vừa mới tới cửa, liền có bốn ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người hắn. Đó là hai tên nam nhân trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng bên cạnh cửa vào đột nhiên bắn người dựng lên rồi mở mắt.
Hai người này mặc áo bào xanh giống nhau cùng một kiểu cách, đều là tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi tuổi. Người bên trái có dung mạo tuấn tú, thân hình dong dỏng cao, giữa trán lại hiển lộ rành rành sự kiêu căng. Còn người phía bên phải thì có thân cao ít nhất đạt tới hai thước năm, khuôn mặt ngăm đen. Khi đứng ở nơi đó, tựa như một pho tượng thép, làm cho người ta có cảm giác bị đè nén rất lớn.
Ở tại Mộ gia mười năm, Mộ Hàn vẫn là lần đầu nhìn thấy hai người này. Điều đó cũng là thường tình, Mộ gia dân cư đông đảo nên hắn cũng không có khả năng biết hết được toàn bộ.
- Hai vị sư huynh, ta là đến viện Duệ Phong báo danh.
Không đợi hai người hỏi han, Mộ Hàn đã mở miệng trước, đồng thời đưa Ngọc Bài xác nhận thân phận của mình tới.
- Ngươi chính là Mộ Hàn kia? A, ta quên, hiện tại tên của ngươi hẳn phải gọi là Mộ Tinh Hàn mới đúng. . .
Thanh niên tuấn tú kia tiếp nhận Ngọc Bài rồi chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt trắng nõn liền sa sầm lại . Hắn hỏi với âm thanh lạnh lùng
- Mộ Tinh Hàn, ngươi cũng đã biết, ngươi đến muộn hai ngày ?
Còn võ giả trông như cái tháp đen kia thì lại không hề lên tiếng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đánh giá Mộ Hàn, trong ánh mắt vừa có tò mò, nhưng lại cũng có khinh thường.
- Biết.
Ánh mắt của hai người khiến cho Mộ Hàn hơi cau mày, nhưng lại vẫn cứ gật đầu.
- Rất tốt! Nếu đã biết, vậy thì liền chiếu theo quy củ mà xử lý!
Âmđiệu của thanh niên tuấn tú kia chợt cất cao hơn, trong đôi mắt nhìn về phía Mộ Hàn mơ hồ toát ra sự suy nghĩ và hài hước
- Dựa theo quy củ của viện Duệ Phong , nếu không báo danh trong thời gian quy định thì chỉ có hai con đường có thể đi. Hoặc là phải từ bỏ thân phận đệ tử của viện Duệ Phong, hoặc là phải đón nhận trừng phạt. Mộ Tinh Hàn, ngươi chọn . . .
Hắn nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn đã xoay người liền rời đi.
Hai người thấy thế, đều là ngẩn ra, sau khi theo bản năng trao đổi ánh mắt thì thanh niên tuấn tú kia đột nhiên hét lớn:
- Đứng lại!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
194 chương
52 chương
54 chương
1027 chương
9 chương
18 chương