Vũ trụ vô địch nửa nông dân.

Chương 190 : Giả Cầy

Đằng sau càng là thêm ba bốn người máy người hầu nâng thêm đồng dạng không ít cạp lồng. Vào phòng Storm Storm Storm vừa sai bảo người máy sắp xếp cẩn thận các cạp lồng. vừa giới thiệu cho Lộc Động Đình từng món ăn trong từng tầng của từng chiếc cạp lồng. Đủ mọi loại đặc sản của thế giới Warhammer 40K, từ món tơ nhện không gian chiên giòn, vảy cá của người cá hầm nhừ, thịt tyranid giả cầy...! Khi nghe Storm Storm Storm giới thiệu đến giả cầy, Lộc Động Đình là cực kỳ bất ngờ, không nghĩ rằng giả cầy vẫn còn có truyền thừa được đến hiện tại. Nhịn không được Lộc Động Đình kích động nói với Storm Storm Storm. “Giả cầy? Ở đây cũng có được giả cầy! Đây là cũng là món ăn mới được phục chế hay sao ? Tôi thật không ngờ, ở nơi này lại gặp được món ăn truyền thống của quê hương. Ngài tộc trưởng biết không, đây là món truyền thống của quê hương tôi, nó là món ăn ngon thứ hai sau món thật cầy, chỉ là không phải lúc nào cũng có chó để ăn, cũng không phải lúc nào đều có thể ăn chó. Và món thịt chó thì quá ngon, cho nên người dân quê hương tôi có thể làm giả cầy từ tất cả mọi thứ, gần như tất cả mọi thứ, từ các loại thịt, cá ...! cho đến rau củ quả cũng có thể làm được món giả cầy. Ngài có hơi quá đáng ngài tộc trưởng à, đáng lẽ vừa nãy ngài phải đem món giả cầy này lên, tất nhiên nếu có thật cầy thì càng tuyệt. Ở quê hương tôi, tiếp đãi trọng đại nhất chính là một bữa thịt chó chính thống ra hồn, với cút rượu quốc lủi, tất nhiên phải là bạn bè thân thiết mới làm thế. Ngài tộc trưởng hẳn là không biết quốc lủi là gì nhỉ, nó là loại rượu được chưng cất từ gạo hoặc gạo nếp lên men, nồng độ khá cao mùi hương lại rất thuần, uống xong cho dù say ngày hôm sau cũng không đau đầu. Quan trọng nhất là ăn thịt chó thì phải uống quốc lủi, điều này là cực kỳ quan trọng, quan trọng đếnn ỗi tôi vốn dĩ tôi dị ứng với cồn, nhưng nếu ăn thịt chó cũng phải nhấp một chút rượu quốc lủi. Ha ha ha... Chỉ là trước đó ba mươi phút tôi phải sử dụng thuốc chống dị ứng.” Storm Storm Storm cũng cười theo nói. — QUẢNG CÁO — “Ha ha ha Nói đến món giả cầy này, dó là một câu chuyện dài, gia tộc Storm chúng tôi đã truyền thừa món ăn này từ rất lâu rồi, trước cả thời đại của tổ tiên Storm Spirit nữa.” Rick Sanchez một bên rất có hứng thú nghe. “Hả...! Nghe có vẻ thú vị, nói nói đi nào, tôi khá có hứng thú với những câu chuyện, tất nhiên với điều kiện nó không ở trên tàu. Tôi ghét con tàu đó, nó đã nhanh chóng bị hỏng ngay khi tôi mà Morty chơi được một chút. Tôi ghét cả gã chúa tể của những câu chuyện, tôi đã phải cầu nguyện bằng kinh thánh. Thật kinh khủng, kinh khủng đến nỗi Giê Su cũng xuất hiện, đến bây giờ tôi vẫn tôi vẫn gặp ác mộng với hình ảnh hắn phanh áo ra khi xuất hiện. .....” Thấy Storm Storm Storm và Lộc Động Đình nhìn chính mình, Rick Sanchez đột nhiên dừng lại, sực nhớ ra là chính mình cũng đang chờ nghe câu chuyện về tổ tiên của gia tộc Storm và món ăn giả cầy, nhưng chính Rick Sanchez lại mải nói chuyện chính mình. Bởi vậy hơi cười gượng một chút, Rick Sanchez nói. “Ha hả...!xin lỗi, tôi quên mất. Nào nào...!ngài cứ tiếp tục đi ngài tộc trưởng.” Storm Storm Storm nào dám nhận lời xin lỗi của Rick Sanchez, đừng nói là Rick Sanchez chen vào không cho nói, liền Rick Sanchez mắng chửi cũng có thể vỗ tay khen hay, cho nên chỉ dám cười xua xua tay mà thôi. Đừng nghĩ rằng Storm Storm Storm đường đường là một tộc trưởng, người nắm quyền lực lớn nhất của cả một thành phố tổ ong, mặc dù bị coi là cỡ nhỏ nhưng cũng đến hơn 10 tỷ người, biểu hiện như vậy chân chó là cực kỳ mất thân phận. Thật sự mà nói không gì mất thân phận cả, Storm Storm Storm làm như vậy không phải vì chính mình, mà chính là vì một loại tín ngưỡng, tín ngưỡng này chính vì cả loài người, vì Hoàng đế. Chỉ đổi lại một chút lòng tự trọng của chính mình, Storm Storm Storm sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần Rick Sanchez trao cho đế chế công nghệ dịch chuyển tức thời. Chỉ cần có nó loài người thoát khỏi sự phụ thuộc vào warp, để giải phóng Hoàng đế khỏi ngục tù mà ngài tự nguyện bước vào vì loài người, Storm Storm Storm cảm thấy đừng nói là lòng tự trọng, liền tính mạng đều có thể. Trên đời này tính mạng là quý nhất, mặc dù có nhiều thứ có thể coi là quý hơn tính mạng, chỉ là những thứ này không bao gồm lòng tự trọng. — QUẢNG CÁO — Có tự trọng là điều tốt, nhưng không phải lúc nào cũng vì tự trọng mà bỏ qua những thứ khác. Chỉ là Storm Storm Storm giờ này cũng chính là vì những thứ quý giá hơn cả tính mạng, đó chính là Hoàng đế vị thần phù hộ cho cả nhân loại, và càng là vì toàn bộ sự tồn vong của nhân loại. Storm Storm Storm nhấp một ngụm nước rồi mới bắt đầu kể. “Chuyện này thật ra cũng không quá dài, thời gian là cực kỳ xa xăm rồi. Thời đại ấy Terra vẫn còn được gọi là Trái đất, chúng tôi cũng là được tổ tiên kể lại về câu chuyện về tổ tiên và món giả cầy. Thời ấy, tổ tiên của dòng họ Storm vẫn chưa mang dòng họ Storm, có lẽ tôi đã kể cho các ngài về dòng họ Storm của chúng tôi rồi nhỉ, dòng họ Storm là dòng họ được ban danh bởi Hoàng đế của loài người. Cho nên thời ấy tổ tiên của tổ tiên Storm Spirit vẫn chưa phải là người mang dòng họ Storm, chỉ là tên của tổ tiên cũng không được ghi lại, nguyên nhân thì cũng là phồn đa, tôi cũng không kể làm gì. Thuở ấy tổ tiên của tổ tiên là người của một quốc gia tên là Hợp chủng quốc huê kỳ, ông ấy đi lính và trở thành một người lính viễn chinh, chính là đi xâm chiếm một quốc gia khác. Quốc gia ấy là một vùng đất đáng sợ, mà tổ tiên vẫn luôn kể lại những câu chuyện đáng sợ về những người có thể mộc lên từ dưới đất, những bụi cây biết nói. Quân đội Huê kỳ và lực lượng quân đội thuộc địa vũ khí trang bị đến tận răng, nhưng vẫn thất bại liên tiếp trước những trận phục kích của dân quân du kích. Dân quân du kích là một lực lượng kinh khủng, họ mặc dù được trang bị vũ khí rất thô sơ, các loại súng ống cũng là khá ít, thậm chí thường thì họ còn phải sử dụng vũ khí lạnh. Nhưng chính là như vậy, thường thì những đội quân trang bị tận răng của quân thuộc địa và quân đội huê kỳ lại bị những nhóm dân quân với vũ khí kém cỏi hơn nhiều lần đánh bại. Quân đội huê kỳ và thuộc địa rõ ràng có thể xua đuổi dân quân du kích, bề ngoài nhìn có vẻ như là thắng lợi, họ đuổi đi được dân quân du kích, nhưng thực tế thì thiệt hại của quân đội huê kỳ và thuộc địa đôi khi lại là cực lớn. Như cái tên dân quân du kích, họ chính là những người dân, những người dân thường gần như tay không tấc sắt ở trước mặt quân đội của huê kỳ và thuộc địa. Nhưng chỉ cần quân đội huê kỳ và thuộc địa quay lưng đi, vô số vũ khí tự chế, thô sơ hoặc cướp đoạt từ quân đội huê kỳ và thuộc địa sẽ sẵn sàng để lấy mạng họ. Họ sẽ không bao giờ trực diện chiến đấu, bằng vào sự quen thuộc với mảnh đất mà họ sinh ra và lớn lên. — QUẢNG CÁO — Vô số bẫy rập vô số chỗ ẩn núp, cũng vô số cách ẩn núp, còn đáng sợ hơn ninja trong phim ảnh thời ấy. Dân quân du kích giống như không chỗ không ở, chỉ cần bất kỳ người lính nào của quân đội huê kỳ và thuộc địa sơ hở liền có thể mất mạng vì cuộc tấn công bất ngờ ở xó xỉnh nào đó phóng ra. Sự sợ hãi cứ mãi luôn chồng chất lên những người lính huê kỳ và những người lính thuộc địa, họ sợ hãi dân quân du kích tới điên cuồng, điên cuồng đến nỗi có khi họ sẽ tàn sát những người dân vô tội vì nghi ngờ có du kích. Nhưng điều đó càng làm cho người dân ở đất nước ấy càng căm hận, họ gọi chính quyền thuộc địa là ngụy, gọi đất nước xâm lược là đế quốc mỹ. Số người tham gia cách mạng giải phóng, trở thành dân quân du kích càng ngày càng nhiều, một cuộc chiến tranh toàn dân. Và tổ tiên của tổ tiên Storm Spirit cũng bị bắt sống bởi một cô du kích khi nhảy dù vào vùng lãnh thổ của quân giải phóng. Theo lời kể thì cô du kích đã bắt sống tổ tiên của tổ tiên dáng người rất nhỏ xinh, so với tổ tiên của tổ tiên cũng chỉ là chưa đến một nửa. Lúc ấy tổ tiên của tổ tiên cũng có súng trong tay, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt, vào khí thế của cô du kích, ông ấy lại sợ hãi và còn pha lẫn một chút áy náy xẩu hổ. Đúng vậy, tổ tiên của tổ tiên đã đầu hàng trước cô du kích nhỏ bé, một phần là vì sợ hãi, nhưng càng nhiều là vì sự áy náy và xấu hổ. Sự áy náy và xấu hổ của một kẻ xâm lược khi đối mặt với những người sẵn sàng hi sinh chính mình để giải phóng cho dân tộc của mình. Là sự xấu hổ khi biết rằng cuộc chiến tranh mà mình tham gia nó không hề chính nghĩa như tổ quốc mình tuyên truyền, mà nó là một cuộc chiến tranh xâm lược cướp đoạt. Nó hoàn toàn là một lời nói dối ghê tởm, một cuộc chiến tranh vô nghĩa và xấu xa. Khi đối mặt với những người anh hùng, tổ tiên của tổ tiên biết mình sẽ thất bại, tổ quốc của mình cũg sẽ thất bại. Không một đội quân nào, một đất nước nào có thể đánh thắng một dân tộc mà gần như ai cũng là anh hùng được. Câu chuyện bắt đầu ngay sau khi tổ tiên của tổ tiên bị bắt sống, họ không hề chặt đầu của tổ tiên của tổ tiên làm trang trí, cũng không lóc thịt lột da của tổ tiên của tổ tiên để ăn sống, họ càng không khát máu đến nỗi uống sạch máu của tổ tiên của tổ tiên. Ngược lại họ đối xử rất tốt với tổ tiên của tổ tiên, họ cực kỳ hiếu khách, tiếp đãi tổ tiên của tổ tiễnn hững món ăn ngon lành nhất mà họ có, trong đó có món thịt chó.".