Vũ Tôn
Chương 182 : Độ Kiền: Phanh Thây.
- Đừng đánh ta, Tôn giả cứu ta. Lời ta nói là sự thật.
Độ Kiền rú lên thảm thiết. Dường như hắn vẫn không hề biết Ma Ha đã bị Vũ Tôn giết chết. Hắn tuy bị phong bế tu vi nhưng mà thể chất vẫn là Võ Thánh đỉnh phong hàng thật giá thật, cho nên bị ăn đòn như vậy vẫn không tính là nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa vị Trưởng Lão trút giận cũng không dùng đòn sát thủ, cho nên Độ Kiền mới có thể la hét được như thế.
Độ Kiền kêu lên hai chữ Tôn giả khiến mọi người sực tỉnh. Đúng rồi, tên Võ Hoàng kia đâu?
- Mọi người không cần lo lắng, tên Tôn giả kia đã bị Xích Huyết Hoàng lão tổ giết chết.
Hồn Thiên Đế lạnh lùng buông ra một câu không khác gì sét đánh.
- Cái gì? Hắn đã bị giết chết.
Tất cả Trưởng Lão lẫn Thiên Cương Viện trưởng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
- Nhìn chỗ kia xem.
Hồn Thiên Đế quay đầu hướng tới vị trí có khắc ba chữ Xích Huyết Hoàng rất rõ ràng.
- Chuyện này… là thật sao?
- Võ Hoàng vậy mà bị giết chết.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Dù biết thừa đáp án đã có nhưng vẫn không ai dám tin tưởng. Trong mắt bọn họ Võ Hoàng vậy mà dễ dàng bị giết thế sao?
- Ngươi nói láo. Tôn giả thần thông khủng bố, tên Xích Huyết Hoàng kia há có thể đụng đến lông chân của ngài.
Độ Kiền đầy khủng hoảng gầm lên. Tên Tôn giả kia là chỗ dựa của hắn, là kẻ có thể thay đổi tiền đồ của hắn, cho nên hắn không thể chết được.
- Câm miệng.
Hồn Thiên Đế khó khăn dùng hai chân đứng dậy, đi tới trước mặt Độ Kiền đá thẳng vào mặt hắn.
Độ Kiền phun ra một ngụm máu, trong đó có vài chiếc răng gãy.
Không để hắn kịp hoàn hồn, Hồn Thiên Đế đã trực tiếp đạp lên mặt hắn như dẫm lên một con chó chết. Một bãi nước bọt được nhổ thẳng vào hai mắt tràn đầy thù hận của Độ Kiền.
- Thiên Cương huynh, không biết tên phản nghịch này huynh định xử lí như thế nào?
Hồn Thiên Đế nhìn Thiên Cương hỏi.
- Hừ, với loại cặn bã này nếu tồn tại chỉ làm nhục Nam Thiên Học Viện chúng ta. Giết hắn đi.
Một vị Trưởng Lão ngay lập tức quát lớn.
- Giết hắn. Kẻ không bằng súc vật không đáng để sống.
- Viện trưởng, xin nể tình ta mấy trăm năm cống hiến cho học viện mà tha cho ta một mạng.
Độ Kiền sợ hãi kêu lên. Hắn tin chắc rằng đám người này hoàn toàn có thể đem hắn giết chết ngay lập tức.
- Giết hắn thì dễ dàng quá. Cắt lưỡi, đoạn tứ chi, phế tu vi sau đó xẻo thịt treo trước cổng Nam Thiên Học Viện làm gương cho những kẻ khác. Chúng ta thà chết không bán đứng người khác.
Thiên Cương tuôn ra một đáp án khiến Độ Kiền hoàn toàn sụp đổ.
- Đúng, phải làm như vậy nếu không nhẹ nhàng cho hắn quá.
Mấy vị Trưởng Lão đồng thanh gật đầu.
…
Tây Vực.
Một thân ảnh đang liều mạng dùng hết tốc độ của bản thân hướng Trung châu phi hành.
Nhất Phong, một trong tám Đế Vương cảnh thượng giới.
Từ khi Tính mạng lạc ấn của Ma Ha biến mất, Nhất Phong cực độ hoảng sợ ngay lập tức hướng Trung Châu bay như điên cuồng.
Hắn biết chỉ có tụ họp với đám người Tinh Không Hoàng mới an toàn.
Thực lực của hắn nếu so với Ma Ha tuyệt đối không cao hơn, thậm chí nếu không muốn nói là thấp hơn. Đối phương không biết là ai, có thể dễ dàng giết chết Ma Ha thì hắn cũng có thể bị như vậy.
Đột nhiên.
- Xoẹttttttttt….
Một tia sáng mỏng manh nhìn rất yếu ớt lấy một tốc độ không thể tưởng tượng được hướng đầu của Nhất Phong lao đến.
Nhất Phong kinh hãi, thần niệm trào động. Một tấm khiên pháp bảo xuất hiện giơ về phía trước. Nguyên khí toàn thân vận chuyển dồn hết vào hai bàn tay chống đỡ chỉ ấn.
- Ầmmmm……..
Cơ thể Nhất Phong như một mũi tên văng ngược về phía sau hàng chục dặm, gãy đổ hàng trăm thân cây sau đó mới đâm vào một ngọn núi lớn mới dừng lại.
Hắn lồm cồm đứng dậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi khiếp đảm nhìn thân ảnh Vũ Tôn đứng cách đó không xa.
- Ngươi là ai? Có biết ngươi đang chống lại ai không?
Nhất Phong ác liệt nói. Bàn tay hắn âm thầm hiện ra một miếng truyền tin phù rất nhỏ.
- Ngươi không cần dùng tới Truyền tin phù cho mất công. Tên Ma Ha gì đó kia cũng đã thử, nhưng mà không có tác dụng.
Vũ Tôn mỉa mai nhìn Nhất Phong.
- Ngươi là kẻ đã giết Ma Ha?
Dù trong lòng đã có đáp án nhưng khi nghe Vũ Tôn nói như vậy Nhất Phong vẫn tái mặt. Vốn có chút ít hi vọng của hắn đã tan thành mây khói.
Hắn cắn răng đem nốt hai miếng truyền tin phù còn lại trên người cộng với miếng trên tay là ba ném đi. Sau đó bản thân hắn lấy một tốc độ của kẻ sắp chết lao về hướng khác.
Nếu đối phương đã giết Ma Ha vậy không cần nói nhiều, khả năng hắn không bị làm sao chắc chắn là không thể.
Chỉ hi vọng cầm cự được bao lâu hay bấy lâu. Đợi tới khi có người đuổi tới cùng hợp sức đánh giết tên này.
Vũ Tôn cười nhạt. Bàn tay hắn khẽ vẫy vẫy. Toàn bộ không gian trong vòng mười dặm đột nhiên đông cứng lại. Cơ thể Nhất Phong không khác gì một con rùa đang di chuyển.
Ba miếng truyền tin phù như được Vũ Tôn triệu hồi, nhẹ nhàng rơi vào tay hắn.
- Không gian lực. Ngươi vậy mà có thể nắm giữ không gian lực.
Nhất Phong thực sự khủng hoảng rồi.
Truyện khác cùng thể loại
195 chương
83 chương
485 chương
246 chương
46 chương
804 chương
27 chương
2375 chương