Vu thị khuynh thần
Chương 49
"Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong!" Thị Kiếm vừa nói vừa lén lút đánh giá người đang đỏ bừng mặt nằm trên giường.
"Ân!" Tư Khuynh Thần khẽ gật đầu nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, tiếp tục nhẹ nhàng lau người cho Vu Thị vẫn đang mặt đỏ bừng bừng nằm đó.
"Tiểu thư, nếu không......" Thị Kiếm vốn định nói để các nàng đến làm cho, nhưng khi thấy đến bộ dáng lúc này của tiểu thư lại đành nhịn xuống. Vừa nãy, khi thấy tiểu thư các nàng muốn đích thân hầu hạ vị cô gia đang say rượu kia thì nàng đã muốn la lên bảo tiểu thư hãy đi nghỉ đi, để hạ nhân như các nàng đến là được rồi, dù cho thân phận của người này có là cô gia đi nữa nhưng cũng không thể để tiểu thư các nàng tự mình hầu hạ như vậy a.
Tư Khuynh Thần dùng khăn ướt chà lau sạch sẽ người vẫn đang ngủ đến không biết trời trăng là Vu Thị xong, sau đó mới đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi:"Thị Kiếm, lát nữa đi xem canh giải rượu làm xong chưa?"
"Vâng, tiểu thư!" Thị Kiếm bưng thau nước theo chân tiểu thư mình ra ngoài, đưa thau cho một tiểu nha hoàn khác mang đi, sau đó xoay người ôm xấp quần áo tắm rửa mới đã chuẩn bị xong từ lâu đi theo tiểu thư các nàng về phía tịnh phòng, nhìn bóng lưng của tiểu thư, nàng không nhịn được thở dài.
Tư Khuynh Thần nghe được tiếng Thị Kiếm thở dài thì quay đầu hỏi:" Thị Kiếm, làm sao vậy?"
"Tiểu thư, không có gì!" Thị Kiếm vội vàng lắc đầu, nàng có chuyện gì đâu, chỉ là đêm nay nàng bị thân phận thật sự của vị cô gia này dọa đến mà thôi.
"Được rồi, Thị Kiếm, nơi này không cần hầu hạ, ngươi ra ngoài trước đi!" Tư Khuynh Thần vào tịnh phòng liền phất tay cho Thị Kiếm lui ra, đã nhiều ngày nay thân thể nàng bất tiện, không cần Thị Kiếm hầu hạ tắm rửa.
"Vâng, tiểu thư!" Thị Kiếm đặt quần áo lên giá ở kế bên, kiểm tra một chút xem còn sót gì không mới lui ra ngoài.
Sau khi Thị Kiếm rời đi, Tư Khuynh Thần tắm sơ qua một chút rồi thay một bộ trung y trắng sạch sẽ thoáng mát, sau đó khoác bên ngoài một kiện ngoại bào rồi xõa mái tóc dài vốn được buộc lên cao trong lúc tắm rửa.
"Tiểu thư, canh giải rượu đã mang đến!" Vừa lúc này Thị Kiếm cũng bưng một bát nhỏ từ ngoài vào.
"Ân!" Tư Khuynh Thần giũ tóc một cái rồi đi về phía phòng ngủ.
Thị Kiếm bưng khay đi theo đến bên giường, sau đó một tay bưng khay một tay chỉ một cái bình nhỏ màu đen đặt trên khay nói:"Tiểu thư, vừa rồi đi vào Thị Vũ đưa ta một cái bình nhỏ, bảo là của cô gia!"
Tư Khuynh Thần nhíu mày một chút, cầm lấy bình nhỏ, bật nút bình, đổ ra một viên thuốc màu đen, chân mày khẽ giãn ra nói:"Thị Kiếm, đặt canh giải rượu qua một bên rồi rót một chén nước ấm vào đây trước đã!"
Thị Kiếm nghi hoặc gật đầu rồi đặt khay lên bàn trang điểm bên cạnh, xoay người ra ngoài rót chén nước ấm vào đưa cho Tư Khuynh Thần hỏi:" Tiểu thư, thuốc này là?"
Tư Khuynh Thần tiếp nhận cái chén nói:" Đây là giải dược của một loại thuốc gì đó mà Thị Vũ và biểu tỷ mới tìm ra!" Nói xong tay phải dùng ngón trỏ và ngón cái bốc viên thuốc lên, để trên miệng chén, cũng không thấy nàng dùng lực ra sao mà viên thuốc liền biến thành bột phấn rơi vào trong chén, hòa tan vào nước.
Tư Khuynh Thần lắc chén vài cái cho thuốc tan đều rồi nói với Thị Kiếm: "Thị Kiếm, nâng nàng dậy!"
"Vâng, tiểu thư!" Động tác của Thị Kiếm không có tí nào ôn nhu nâng Vu Thị dậy.
Tư Khuynh Thần một tay cầm chén, một tay nhẹ nhàng bóp miệng Vu Thị ra, đút nàng uống hết chén nước.
Sau khi một lần nữa đỡ Vu Thị nằm xuống, Tư Khuynh Thần đưa chén nước cho Thị Kiếm nói:"Được rồi, Thị Kiếm, bưng canh giải rượu ra luôn đi, đêm nay không cần hầu hạ, lui xuống nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, tiểu thư!" Thị Kiếm cung kính bưng vật dụng lui ra ngoài.
Sau khi Thị Kiếm rời đi, Tư Khuynh Thần lại bắt lấy bàn tay của Vu Thị, lòng bàn áp sát lòng bàn tay, nắm chặt, vận khí thúc dục dược lực trong cơ thể. Một hồi lâu sau mới buông ra, ngược lại bắt lấy cổ tay người kia dò xét mạch đập, sau khi không phát hiện có gì dị thường mới nhét tay người kia vào ổ chăn, đồng thời xê dịch người đó vào trong.
Tư Khuynh Thần nhìn dung nhan đang say ngủ của Vu Thị, bên môi nở rộ một nụ cười nhàn nhạt, đứng lên cởi ngoại bào vắt lên giá áo bên cạnh, nhấc tay huơ nhẹ hai cái về hai ngọn nến cách đó không xa, hai ánh nến vụt tắt, bên trong chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo của một ngọn nến đang cháy. Kéo dây cột đầu giường, tấm màn mỏng buông xuống, nhẹ nhàng đặt lưng nằm xuống vị trí bên cạnh.
Tư Khuynh Thần vừa nằm xuống không bao lâu thì cảm giác dường như người bên cạnh bị giật mình, không thoải mái rầm rì vài tiếng. Tư Khuynh Thần theo phản xạ mở mắt nghiêng đầu nhìn vào trong xem xét.
Đột ngột, nàng sững sốt mở to hai mắt. Chóp mũi khéo léo của nàng bị đụng phải một chút,Đôi môi cũng bị một thứ gì đó mềm mại chạm vào;Hình ảnh phóng đại trước mắt là đôi chân mày mà nàng quen thuộc; Trên người cũng đột nhiên gia tăng áp lực. Dù nàng có là một người bình tĩnh thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Tư Khuynh Thần cảm giác vật mềm mại trên môi đột nhiên rời đi, theo sau đó áp lực trên người cũng giảm xuống.
"Ngô......" Bên cạnh vang lên một thanh âm ủy khuất mới khiến nàng phục hồi lại tinh thần, sau khi hoàn hồn liền nghĩ đến hành động đụng chạm thân mật vừa nãy của mình và người nọ, hai má và lỗ tai lập tức nóng bừng lên.
"Ngô......" Đối phương vừa ôm mũi vừa chớp đôi mắt còn mơ màng, nước mắt rỉ bên khóe mắt, ủy khuất nhìn nàng oán giận:" Đại tướng quân, hiện giờ người ta đang không thoải mái, vậy mà người lại còn đụng đau người ta......" Trong giọng nói ủy khuất có chứa chút oán giận còn có chút làm nũng.
Tư Khuynh Thần vốn đang có chút ngượng ngùng xấu hổ khi nhìn đến Vu Thị tỉnh lại, lúc này nghe được lời oán giận đầy ủy khuất của người kia thì không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bực bội và giận dỗi, khuôn mặt nghiêm lại, dùng sức trừng mắt nhìn người còn đang ôm mũi kêu đau.
"Ngô......" Đối phương ôm mũi mở to đôi mắt đầy sương mù, lắc lắc đầu, nhìn Tư Khuynh Thần gần ngay trước mắt, đột nhiên buông tay ôm mũi ra,nhìn nàng nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó, vào lúc nàng còn chưa kịp phản ứng gì liền đột nhiên đưa tay ôm lấy mặt nàng, ngây ngô nở nụ cười.
"Ngươi ~" Tư Khuynh Thần bị động tác bất ngờ của Vu Thị dọa sợ, không kịp ngăn cản gì, đối phương lại cười ngây ngô hai tiếng với nàng rồi nói:"A, đại tướng quân lại mơ thấy người rồi......"
Tư Khuynh Thần nghe được lời của Vu Thị thì hơi sửng sốt một chút, ý định đẩy tay đối phương ra khỏi cũng ngừng lại, khó hiểu nhìn đối phương.
"Ngô......Bất quá, đại tướng quân...... Hôm nay người...... Trông có vẻ......Có vẻ không được vui......" Một câu nói đứt quãng trên đầu lưỡi.
Tư Khuynh Thần nghe được lời đối phương thì có chút kinh ngạc, sự xấu hổ và tức giận vừa rồi cũng chậm rãi nguôi xuống.
"Ngô...... Bất quá...... Hắc hắc......" Đối phương cười ngây ngô hai tiếng tiếp tục nói:"Bất quá, tuy rằng...... Ta thích...... Bộ dáng.... Lúc cười.....Của đại tướng quân người...... Nhưng mà...... Hắc hắc...... Bộ dạng lúc tức giận......Cũng thật là...... Xinh đẹp...... Rất......Được......" Nói xong liền nhấc một bàn tay trên mặt nàng lên,sau đó hàng chân mày của nàng được một đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, miệng cũng hàm hồ không rõ nói: " Vì sao ~ sao chân mày của người......Hàng mi này......Lại đẹp như vậy......" Sau đó ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc theo sóng mũi nói:"Nếu...... Là ở hiện...... Đại ~ người của viện...... Thẩm mỹ...... Nhất định ~ tìm ~ đại tướng...... Quân người ~ chụp ~ quảng cáo ~" Nói xong còn khẽ ấn chóp mũi của nàng một chút, cuối cùng ngón tay rơi xuống đôi môi đang mím chặt, Vu Thị nhìn đôi môi của nàng một hồi, ánh mắt càng trở nên mê ly.
Vào lúc Tư Khuynh Thần nghĩ rằng người kia sẽ không còn ngả ngớn mê sảng hết bài này đến bài khác, đối phương lại hắc hắc cười ngây ngô vài cái, híp đôi mắt mê ly nói: "Đại ~ tướng quân ~ nghe nói...... Đôi môi......Giống...... Như người...... Rất thích hợp......Để hôn......"
Tư Khuynh Thần vừa nghe, vốn tâm tình còn đang bị những câu trước của người kia làm cho có chút xúc động và ngượng ngùng nháy mắt biến thành chút xấu hổ và tức giận, lúc nàng chuẩn bị ra tay hất cái người đang chiếm tiện nghi của mình ra, đối phương lại ngây ngô cười rồi reo lên:" Ta cũng ~ chưa từng hôn......Người khác...... Không biết...... Cảm giác này là...... Thế nào...... Nhỉ...... Nếu không chúng ta...... Thử đi ~ dù sao ~ cũng ở......Trong mộng......" Nói xong không đợi nàng phản ứng gì đã trực tiếp nhắm mắt chu mỏ nhào tới gần, đụng vào trúng môi nàng.
Đụng có chút đau, sau đó là cảm giác đôi môi bị một thứ gì đó ấm áp mềm mại cọ vài cái, Tư Khuynh Thần không khỏi đơ ra trợn tròn hai mắt nhìn người đang nhắm chặt mắt trước mặt, quên luôn cả động tác phải đẩy người kia ra. Vào lúc môi bị người nhẹ nhàng cẩn thận lại có chút ngây thơ mút rồi cọ thêm vài cái, đôi mắt không khỏi từ từ nhắm lại, tùy ý đối phương chơi đùa. Cho đến khi cảm giác được đối phương thật cẩn thận tách hàm của mình ra, nhẹ nhàng trượt vào, sau đó nơi nơi xông loạn dò xét đến từng ngóc ngách, đến cuối cùng, hai người qua lại lẫn nhau, ngây thơ cộng vũ......
Hai người thở phì phò lùi ra, mà vào lúc Tư Khuynh Thần thở dốc thì đồng thời nội tâm lại trở nên không còn bình tĩnh nữa. Ở trên đường hồi phủ, bởi vì lời nói của Phong Dương mà đáy lòng đã có chút gì đó xung động, hiện tại lại phát hiện ra chút gì đó ở đáy lòng kia đã bắt đầu hiện ra hình dạng của mình.
Sau khi bình phục hơi thở, Vu Thị nhắm mắt lại reo lên:"Mùi vị thật tuyệt!" Nói xong còn không quên chép miệng vài cái, sau đó nằm về chỗ cũ.
"Ngươi......" Tư Khuynh Thần nghe một câu như thế, lại nhìn thấy người kia đã ngủ trở lại như cũ, đáy lòng vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, sau khi chiếm hết tiện nghi xong cứ như vậy mà phản ứng sao?
—————————— Vạch phân cách đại tướng quân rối rắm ————————
Ta mở to mắt, mê mang nhìn đỉnh màn ngủ quen thuộc......Sau khi tỉnh táo một chút mới bò dậy, ngồi xuống đứng lên một hồi thấy mắt hoa cả lên, đầu đau như búa bổ, nhịn không được hừ nhẹ hai tiếng.
" Cô gia, rốt cuộc người đã dậy rồi ~" Thanh âm của Thị Kiếm, sau đó là tiếng bước chân, tiếng thau chậu va chạm nhau.
"Ân......" Ta xoa đầu, đuối sức hỏi:" Thị Kiếm, hiện tại là giờ nào??" Quả nhiên say rượu không có chỗ nào tốt a ~
" Cô gia, hiện tại là giờ Tỵ canh ba!" Thị Kiếm nói xong lo lắng nhìn qua.
"A...... Giờ Tỵ canh ba ~" Ta nghe được thời gian liền nhảy dựng lên, nhào xuống đất, khẩn trương tìm giày:" Tiêu rồi tiêu rồi đến muộn đến muộn......" Trễ lâu như vậy, chắc chắn giờ này mặt Tư Hàn đã kết băng......
" Cô gia, sao người lại hoảng loạn dữ vậy?" Thị Kiếm khó hiểu hỏi.
"Đến muộn đến muộn......" Một chân xỏ giày một chân đi đất ôm quần áo lung tung tròng lên người.
"Ha ha...... Cô gia...... Là việc này a!!" Thị Kiếm không phúc hậu cười ha hả.
"Cô gia, người đừng vội, sáng hôm nay tiểu thư đã phái người qua nói Tư Hàn cho cô gia nghỉ một ngày!" Nói xong, Thị Kiếm lại không phúc hậu cười ha hả.
"A, được nghỉ một ngày?" Ta dừng động tác trên tay.
"Ân!" Thị Kiếm gật đầu nói:"Là tiểu thư phân phó!"
"Hộc, vậy là tốt rồi!!" Tay chân như nhũn ra ngồi trở lại giường.
"Ha ha, cô gia, người vẫn là nên dậy sửa soạn một chút đi, một hồi tiểu thư sẽ trở lại ăn trưa..." Thị Kiếm nói xong che miệng, bả vai run rẩy đi ra ngoài.
Xoa thái dương vài cái, bụng cũng nể tình rột rột hai tiếng, ta liền phải bỏ qua ý định đánh một giấc cả ngày vừa toát ra trong đầu, thành thật đứng dậy rửa mặt thay đồ.
Chờ ta chuẩn bị xong đi ra thì đại tướng quân đã muốn ngồi ở chỗ kia chờ ta.
"Phu nhân, sớm a......" Hiện tại đã là giữa trưa, bất quá ta cũng vừa mới ngủ dậy nên bảo sớm thì cũng không đến nỗi quá đáng.
"Ân ~" Đại tướng quân ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua.
"Ngạch......" Trợn mắt nhìn, hôm nay đại tướng quân làm sao vậy, có vẻ tâm tình không được tốt cho lắm......Nhìn Thị Kiếm đứng bên cạnh cũng có vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, sờ sờ mũi bước tới bàn ngồi xuống.
Thị Kiếm chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta xong, dường như cũng cảm giác được hôm nay đại tướng quân có chút áp thấp nhiệt đới nên lập tức bỏ mặc ta cùng đại tướng quân hai người dùng cơm, nàng lại rất lanh lẹ lui ra ngoài.
Cầm bát lên, nuốt được mấy ngụm, thật sự là có chút chịu không nổi đại tướng quân áp thấp nhiệt đới thế này, ra quyết định trong lòng, thật cẩn thận mở miệng hỏi:" Đại tướng quân, người làm sao vậy?" Bên dưới mắt nàng có quầng thâm nhàn nhạt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lần này đại tướng quân ngay cả nhìn cũng không thèm ngó ta một cái, động tác tao nhã gắp lên một miếng rau.
"Đại tướng quân, người không thoải mái sao?" Còn đau bụng sao? Nhưng cũng không thể nào a, kì sinh lý của đại tướng quân hẳn đã hết rồi, sao lại còn có thể đau đến sắc mặt tái nhợt, bộ dáng cứ như cả đêm mất ngủ thế kia??
Đại tướng quân mở đôi mắt lạnh lùng nhìn ta một cái.
"Ngạch......" Lời chuẩn bị hỏi ra khỏi miệng bị ánh mắt của nàng chiếu tới đành phải nghẹn ngào nuốt trở về.
Trầm mặc một hồi lâu, dường như đại tướng quân nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi buông đũa ngẩng đầu nhìn ta, bình thản hỏi:" Phu quân còn nhớ rõ những chuyện tối qua không?"
"A ~" Vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng hỏi lại:"Chuyện tối qua sao?"
Đại tướng quân lại trầm mặc, chẳng qua lần này so với hai lần trước thì tốt hơn nhiều, ít nhất lúc này nàng vẫn nhìn ta mà trầm mặc.
"Ngô......" Ta cố gắng nhớ lại chuyện trong bữa yến tiệc tối qua, sau khi ngẫm nghĩ vài lần, ta chỉ nhớ rõ cảnh ta thở phì phò dùng hết toàn lực nện nhanh vào tâm trống và tang trống, sau khi tiếng trống kết thúc thì học theo người khác hét lớn một tiếng, xoay người quì một gối hô to:"Gì mà Đại Nguyệt quốc thịnh thế phồn vinh ~" á, cũng không nhớ rõ lắm, đột nhiên quỳ xuống, đầu choáng váng, chỉ biết hình như lúc ấy có rất nhiều người hò reo phụ họa theo.
Chờ ta thở dốc xong đứng dậy thì một loạt ánh mắt xung quanh đều trở nên rực lửa dọa trái tim nhỏ bé của ta khẽ run một chút, không đợi ta trở về, một đám liền vây quanh lại, kẻ thì kéo ta uống rượu, kẻ lại gào muốn ta làm lại thêm lần nữa, kẻ khác lại bảo ta phải dạy mình....
Nhanh chóng thoát khỏi đám người kia trở lại trong trướng, nhị hoàng tử lại cất lời khen ngợi ta một thôi một hồi, nguyên soái đại nhân cũng tặng cho ta một nụ cười trấn an. Mà điều ta trông chờ nhất chính là phản ứng của đại tướng quân, ngay cả vạt áo và ống tay áo được buộc lên cũng chưa kịp sửa sang lại ta đã vội bước nhanh về vị trí ngồi, sau khi nhìn thấy nụ cười ôn nhu của đại tướng quân, ta còn cảm thấy nếu bảo ta đánh thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề.
Sau đó, có thể do thể lực không đủ nhưng lại gắng gượng đánh xong hồi trống mà giờ đây cơ thể kịch liệt phản ứng, đôi tay như có ngàn cân treo bên trên. Run đến nỗi ngay cả đũa cũng cầm không vững, lúc ba vị thiếu tướng quân tới kính rượu, cả bát rượu ta cũng bưng lên không nổi, nhờ đại tướng quân ra mặt mới không bị ai phát hiện...... Rồi sau đó,có vẻ như ta đã gục xuống bàn ngủ trong từng đợt rượu mời đưa tới.
Nghĩ lại mấy lần, cảm thấy mình cũng không bỏ sót điều gì liền gật đầu tỉ mỉ kể lại diễn biến buổi yến tiệc cho đại tướng quân nghe một lần nữa, kể xong ta lại thắc mắc đại tướng quân bị làm sao vậy?Trong buổi yến tiệc đó, không phải từ đầu đến cuối ta đều ở cùng một chỗ với nàng sao, sao lại còn hỏi ta câu đó??
"Chỉ vậy thôi sao?" Vẻ mặt đại tướng quân không có bao nhiêu dao động, chẳng qua là, ta rõ ràng cảm nhận được bầu không khí đang dần trở lạnh.
Ngạch ~ Bị nàng nhìn mà trái tim bé bỏng của ta khẽ run rẩy, lại cố nhớ lại thêm lần nữa, đã nhớ ra, vội vàng vui vẻ nói:"A ~ Ta nhớ ra rồi!"
"Phải không?" Dường như đại tướng quân sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, đại tướng quân, cám ơn người!" Vừa rồi ta quên việc đại tướng quân đã giúp ta giải rượu trong bữa tiệc, vào thời điểm không ai nhìn thấy, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng run lên bần bật của ta, trong khi ta đang kinh ngạc thì một luồn khí ấm áp từ tay nàng rót vào cơ thể ta, sau khi dòng khí chạy dọc theo cánh tay rồi lưu động hai vòng trong cơ thể, đôi tay ta cũng không còn run nữa, không những thế, những chỗ khác trên người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Vì sao lại cám ơn?" Đại tướng quân khẽ nhíu mày.
"Không phải sao ~ Nếu không nhờ đại tướng quân người dùng nội lực giúp ta tiêu trừ mệt mỏi, thì hôm nay ngay cả đũa chắc tay ta cũng cầm không nỗi......" Đại tướng quân cũng là một võ lâm cao thủ a, hơn nữa ta còn có thể thể nghiệm được đến cái gọi là nội công trong truyền thuyết a......
Đại tướng quân lạnh lùng nhìn qua, đảo mắt nhìn ta một cái rồi cúi đầu cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
"Đại tướng quân?" Ta bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn đến mà lạnh cả người.
"Phu nhân??"
"......" Không có bất kì phản ứng nào, hơn nữa, nhiệt độ không khí có vẻ càng ngày càng thấp.
"......" Ô ô, đại tướng quân trong thời kỳ sinh lý......Thật là đáng sợ...... Ô ô...... Đại tướng quân biến lạnh cũng là cấp bậc băng sơn nữ vương a.....
Truyện khác cùng thể loại
1619 chương
127 chương
16 chương
26 chương