Vũ Thần
Chương 972
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều cảm giác được không khí khẩn trương đang bao trùm xung quanh.
Hai người Dịch Trung Thiên và Từ quân đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có đoán thế nào cũng không nghĩ ra được mục đích của Hạ Nhất Minh lại là tới Băng Cung.
Từ Quân là Băng Cung tuần sát sứ cho nên đối với địa hình Bắc Cương rất quen thuộc, sở dĩ hắn muốn là người dẫn đường bởi vì có một chút tâm tư khác. Bất quá hắn cũng có lòng tự tin rất lớn, dù là là tìm người thì hắn khẳng định cũng có thể thuận lợi tìm được.
Chỉ là, khi hắn biết mục tiêu của Hạ Nhất Minh là Băng Cung thì cũng phải giật mình, bởi vì mặc cho hắn nghĩ nát óc cũng không nhớ ra bổn môn từ khi nào có liên lạc với một cao thủ hàng đầu như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Dịch Trung Thiên trầm giọng hỏi:
- Hạ tiền bối, xin hỏi ngài tới Băng Cung có chuyện gì sao?
Với thực lực chênh lệch giữa hắn và Hạ Nhất Minh thì vốn không có tư cách hỏi câu này, nhưng bởi vì hắn là đệ tử Băng Cung, nếu không rõ nguyên do mà đưa đối phương về môn phái thì hắn thật sự phải lo lắng rất nhiều.
Trên mặt Hạ Nhất Minh vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nói:
- Hạ mỗ không phải đã nói rồi sao? Lần này tới Băng Cung là muốn tìm vài vị bằng hữu.
Dịch Trung Thiên thở dài một hơi, nếu là vì bằng hữu mà đến thì tất nhiên không phải cừu địch. Hắn cười xấu hổ nói:
- Không biết Hạ tiền bối có giao tình với vị trưởng lão nào của bổn môn?
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, hơi nhếch mép cười nói:
- Dịch huynh, đây là ngươi muốn thẩm vấn lai lịch của ta sao?
Sắc mặt Dịch Trung Thiên nhanh chóng thay đổi, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Không dám. Tiền bối không nên hiểu lầm.
Ba người Trương Bách Lâm đều hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ba người trong lòng đều muốn ám chỉ, ngươi dù muốn hỏi cũng không nên hỏi bây giờ chứ? Nếu không để cho Hạ tiên sinh tức giận giết chết mấy người chúng ta, phỏng chừng cũng không ai đứng ra nói giúp cho một câu.
Từ Quân vội vàng nói:
- Tiền bối bớt giận. Đám người vãn bối chỉ là muốn biết trước để có thể truyền tấn trở về cho môn phái sớm một chút.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Không cần báo tin vui trước, ngươi đi theo ta đến Băng cung là được rồi.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Theo Hạ mỗ biết, Băng Cung tông chủ đã xuất quan, chẳng lẽ các ngươi còn phải sợ ta đến Băng Cung để gây rối sao?
Sắc mặt Dịch Trung Thiên đỏ ửng lên, xấu hổ nói:
- Vãn bối không dám.
Hai người bọn họ quả thật có lo lắng tới mục đích đến Băng Cung của Hạ Nhất Minh, nhưng bọn họ cũng biết nếu Băng Tiếu Thiên đã xuất quan, thì chính là lúc Băng Cung có một vị cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong tọa trấn. Dưới tình hu này, bọn họ hiển nhiên sẽ không tin Hạ Nhất Minh kéo đến đây để trả thù.
Hạ Nhất Minh vung nhẹ tay lên, nói:
- Hạ mỗ muốn nghỉ ngơi một chút, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta xuất phát.
Đám người Dịch Trung Thiên vội vàng đứng lên, bọn họ cùng lúc khom người mang theo một chiếc túi đi ngoài, đây chính là chiếc túi có đựng những thứ của tiên thiên linh thú.
Hạ Nhất Minh lần này có được tài liệu và nội đan của thánh thú hiển nhiên là sẽ không đặt mấy con tiên thiên linh thú đó vào trong mắt.
Ba người Trương Bách Lâm sau khi bái tạ ơn lập tức cáo từ rời đi. Bọn họ lần này có thu hoạch rất lớn, trong đó sáu khối tiên thiên nội đan càng khiến cho lòng ba người cảm thấy bất an. Bất quá sau khi rời khỏi Bằng thành, bọn họ nhanh chóng quay trở về Đại Thân quốc, mãi cho tới khi về tới hoàn cảnh quen thuộc mới chính thức buông lỏng tâm tình được.
Sau một thời gian dài, bọn họ đã nghe vô số lời đồn đại, lúc đấy mới đoán ra được lai lịch của vị Hạ tiên sinh đó.
Hơn nữa bọn họ cũng hiểu được vì sao Hạ tiên sinh lại không thèm để ý tới vật có thể khiến cho vô số kẻ tranh nhau vỡ đầu chảy máu. Bởi vì với thân phận của hắn căn bản không hề để những vật này vào trong mắt.
Vừa nghĩ tới lần này tới Bắc Cương có được dịp may cùng với một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong sóng vai tác chiến một trận, bọn họ đã cảm thấy vô cùng hưng phấn. Đối với bọn họ mà nói, đây là vinh quang lớn nhất mà không ai có được.
Sang tới ngày thứ hai, sáng sớm lúc Hạ Nhất Minh mở cửa ra, Dịch Trung Thiên đã chờ ở bên ngoài một lúc lâu, hơn nữa còn cung kính bẩm báo cho Hạ Nhất Minh biết Từ Quân đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ hắn sẵn sàng là có thể xuất phát.
Hạ Nhất Minh cự tuyệt chiếc xe ngựa mà Dịch Trung Thiên chuẩn bị cho mình, hắn cưỡi Bạch Mã Lôi Điện cùng với Từ Quân nhanh chóng đi về phía Băng Cung.
Bên người Từ Quân mặc dù cũng có một đám người theo hầu, nhưng do Hạ Nhất Minh hơi trừng mắt một cái, hắn đã lập tức chuẩn bị gọn nhẹ, đuổi tất cả những người còn lại đi.
Những người khác mặc dù âm thầm nói, nhưng không có bất luận kẻ nào lo lắng cho an toàn của bọn họ.
Mặc dù bây giờ trên băng nguyên đang trải qua nạn thú triều biến dị, nhưng hai người này lại không phải là người bình thường, ngay cả Từ Quân cũng là một tiên theien cường giả, còn vị khách nhân thần bí kia thì có thể dễ dàng giết chết một đầu thánh thú.
Hai người liên thủ hành tẩu trên băng nguyên, trừ khi gặp phải thánh thú đỉnh phong trong truyền thuyết nếu không cũng không thể gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Chỉ là, đám người này cũng không biết, cho dù là thánh thú đỉnh phong thì bọn họ cũng không gặp chút nguy hiểm nào, mà ngược lại chính con thánh thú đó mới gặp nguy hiểm mới đúng.
Cánh tượng băng nguyên thì nơi nào cũng giống nhau, ngoại trừ địa hình lồi lõm khác nhau ra còn lại đều bị tuyết bao phủ. Bất quá điều này đối với hai người Từ Quân và Hạ Nhất Minh mà nói thì cũng không tạo thành bao nhiêu trở ngại. Từ Quân cưỡi ngựa mặc dù không thể so sánh với Bạch Mã Lôi Điện, nhưng cũng là một con bảo mã, tốc độ chạy trên đường của nó cũng không chậm. Hai người cũng không phải là di chuyển suốt cả ngày đêm, mà là ban ngày đi lại còn ban đêm thì hạ trại nghỉ ngơi.
Hạ Nhất Minh đối với phương thức này cũng không bài xích, hơn nữa việc hạ trại nghỉ ngơi cũng không cần hắn phải động thủ. Từ khi Từ Quân nhìn thấy thực lực chính thức của Hạ Nhất Minh đã đem tất cả mọi việc vơ vào người, đối đãi với Hạ Nhất Minh như với một vị trưởng bối của mình.
Đương nhiên, trên đường đi hắn cũng từng hai lần sử dụng những phương thức khác nhau để dò hỏi xem Hạ Nhất Minh định bái kiến vị trưởng lão nào của bổn môn, nhưng cả hai lần đều bị Hạ Nhất Minh khéo léo ứng phó cho qua. Hai lần dò xét không đạt được kết quả, Từ Quân lập tức thức thời không hỏi nữa, mà chuyên tâm an bài chỗ nghỉ ngơi ăn uống trên đường đi cho hai người.
Hạ Nhất Minh đối với an bài của hắn cũng không một chút nào dị nghị, đây là lần đầu tiên gặp phải một vị "trưởng bối" dễ tính như thế. Chỉ là điều duy nhất hắn lên án là Hạ Nhất Minh không thích tiến vào trong thành, cả quãng đường đi chỉ nghỉ ngơi ngoài hoang dã.
May là Từ Quân cũng là kẻ tài cao gan lớn, nếu không có kinh nghiệm vài lần như này, ngay cả hắn chỉ sợ cũng hỏng mất.
Một ngày nữa qua đi, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Từ Quân ngừng lại, hắn khom người nói:
- Hạ tiền bối, chúng ta có thể hạ trại được chưa?
Hắn chỉ là theo thói quen lễ phép hỏi một chút mà thôi, bởi vì mấy ngày nay Hạ Nhất Minh không hề quan tâm tới việc này. Nhưng lúc này lại khác, Hạ Nhất Minh vung tay lên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó dị thường.
Sắc mặt Từ Quân lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn đối với thực lực của Hạ Nhất Minh đã sớm bội phục, nếu như Hạ Nhất Minh phát hiện ra có gì đấy dị thường thì khẳng định không phải là chuyện nhỏ.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh vẫn bảo trì tư thế như trước, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia nghi ngờ. Từ Quân cẩn thận hỏi:
- Hạ tiền bối, ngài có phát hiện gì sao?
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng hỏi:
- Ngươi có cảm giác như mình đang bị theo dõi không?
- Theo dõi? - Từ Quân theo tiềm thức đưa mắt nhìn về phía sau, đề tụ chân khí bản thân lên lẳng lặng tìm kiếm một chút động tĩnh xung quanh. Nhưng chỉ sau một lát hắn lập tức buông tha cho ý định này. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể xác định được, thì hắn dù cố gắng tìm kiếm cũng không có kết quả.
- Tiền bối, vãn bối không cảm giác được. - Từ Quân nghiêm túc trả lời.
Hạ Nhất Minh yên lặng nhíu mày, ngày hôm nay trong lòng hắn có cảm giác tương đối quái dị, càng tới khi trời gần tối thì cảm giác này lại càng rõ ràng. Bất quá, loại cảm giác này cũng không mang theo sát khí, nhưng vẫn làm cho Hạ Nhất Minh rợn cả tóc gáy.
Bởi vì cỗ lực lượng này bao hàm sát khí quá nặng, mặc dù nó đã được che dấu đi cho nên mới không thể phát ra được sát khí tới cực điểm. Nếu người này ở trước mặt phóng xuất ra sát khí của mình, thì cho dù biết rõ đối phương không định gây thương tổn cho mình nhưng khẳng định có thể hù dọa cho người ta phải sợ hãi a.
Trong lòng hắn tấm tắc lấy làm kỳ, thiên hạ to lớn, cao thủ nhiều như mây, dĩ nhiên lại xuất hiện một cường giả có sát khí mạnh như vậy.
Trước đây, hắn tựa hồ đã cảm giác được một loại khí tức tương tự trên một Long Xà của Quỷ khốc Lĩnh. Có huyết mạch thần thú trong cơ thể, cho nên trải qua ngàn năm sinh sống Long Xà đã tích tụ lại sát khí cường đại trong cơ thể. Thế nhưng cỗ sát khí này cũng không phải là do trải qua quá trình chém giết sinh ra, mà còn do Âm Sát chi khí tràn ngập trong Quỷ Khốc Lĩnh gây nên.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh, đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh cảm ứng được sát khí nồng đậm như vậy ở trên thân một người. Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy hồi hộp, chẳng lẽ có người nghiên cứu cách sử dụng lực lượng của sát khí sao?
Nhẹ nhàng hạ ống tay áo xuống, Hạ Nhất Minh hít vào cơ thể một hơi không khí tươi mát, hắn từ từ nói:
- Từ Quân, hôm nay không nên hạ trại, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi hãy ở đây chờ ta.
Từ Quân ở bên cạnh thầm kêu khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối,, ngài muốn đi đâu?
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt không có mấy phần hảo ý nói với hắn:
- Ngươi thật sự muốn biết sao?
Từ Quân run sợ, vội vàng lắc đầu nói:
- Vãn bối không muốn biết.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, mấy lão quái vật này làm việc đều vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ ở phía sau thật sự có một cường giả theo dõi sao? Nếu quả thật như thế thì hắn ngàn vạn lần không thể nhúng tay vào, nếu quấn vào trong trận chiến cấp bậc này thì đây tuyệt đối là tử lộ.
Hạ Nhất Minh mỉm cười hài lòng, thân hình hắn chỉ thoáng lên một cái đã xuất hiện trên mình Bạch Mã Lôi Điện, ôm lấy Bảo Trư vào trong lòng, cả người và thú trong nháy mắt đã biến mấy khỏi tại chỗ.
Nhìn theo phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi, Từ Quân có thể mơ hồ thấy được một điểm quang mang màu trắng đang dần dung nhập vào xung quanh, trong lòng hắn mơ hồ có một loại cảm giác. Có lẽ thật sự ở phía xa đang có người theo dõi.
Đưa mắt nhìn bốn phía, hắn nhanh chóng thu lại lều vải cất đi, kỳ thật với tu vi của hắn thì không có khả năng chết rét. Nhưng mà, giờ phút này trong lòng hắn đang yên lặng cầu khẩn, hai vị siêu cấp cường giả tranh đấu ngàn vạn lần đừng dẫn tới cảnh người sống ta chết, nếu không để hắn lại nơi này cho gió lạnh thổi thì cũng không thật sự tốt.
Cưỡi Bạch Mã Lôi Điện nhanh chóng quay lại phía sau, Hạ Nhất Minh tin tưởng người nọ khẳng định không có chỗ nào để ẩn trốn. Nhưng mà, sau một lát sắc mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia sắc thái kỳ dị.
Khi hắn cưới Bạch Mã Lôi Điện quay trở lại đường cũ, hắn có thể cảm ứng được cỗ sát khí cường đại ở phía xa cũng đồng dạng quay đầu chạy đi.
Ngay từ lúc đầu, trong lòng Hạ Nhất Minh còn cười lạnh một tiếng, muốn so sánh tốc độ với Bạch Mã Lôi Điện quả là tự tìm tử lộ. Nếu người này bay trên bầu trời thì còn có cơ hội cắt đuôi Bạch Mã Lôi Điện mà chạy đi, nhưng ở trên mặt đất so sánh tốc độ thì.....
Lúc này, cảm giác duy nhất của Hạ Nhất Minh là hắn gặp phải một kẻ điên.
Nhưng mà không bao lâu, sắc mặt Hạ Nhất Minh liền trở nên âm trầm, bởi vì hắn có thể khẳng định đối phương không phải là kẻ điên, mà là một người rất thâm trầm. Tốc độ của người này cũng rất nhanh, dĩ nhiên ngay cả Bạch Mã Lôi Điện cũng không thể đuổi kịp.
Sát khí cường đại vẫn ở phía trước, loại sát khí mãnh liệt này tràn ngập trên mặt đất và bầu trời, nhưng muốn cảm nhận được sự tồn tại của nó thì phải có tu vi tương đối.
Dưới cảnh giới tôn giả, bọn họ chỉ cảm thấy có chút không thải mái, thậm chí còn có chút bực mình mà không bi nguyên nhâ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Từ Quân không hề có cảm giác này.
Nhưng mà, trong quá trình Bạch Mã Lôi Điện truy kích, chẳng những tốc độ của người này cũng vô cùng nhanh, mà sát khí tràn ngập trên không trung cũng bắt đầu giảm bớt đi.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh đã hiểu được người này đang có ý dẫn dụ hắn, nếu không thì cũng không làm ra chuyện phức tạp như lúc này.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, chân khí toàn thân đuwocj điều động dần tiến nhập vào trong cơ thể Bạch Mã Lôi Điện.
Mặc dù hai người không trải qua nghi thức nhân thân thú hợp nhất, nhưng quan hệ giữa hai người không chút nào thua kém những người ở bộ tộc Đồ Đằng.
Người bình thường khi đem chân khí quán thâu vào linh thú không những không trợ giúp được gì ngược lại còn mang lại hậu quả vô cùng lớn. Nhưng Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện thì khác, khi chân khí của Hạ Nhất Minh tiến vào trong cơ thể của Bạch Mã Lôi Điện thì lập tức kết hợp với lực lượng của thánh thú thành một.
Không khí quanh người Bạch Mã nhất thời xảy ra biến hóa vi diệu, chỉ trong chốc lát quang người đã xuất hiện mấy vòng tròn khí lưu.
Một tiếng hí dài vui mừng từ trong miệng Bạch Mã Lôi Điện phát ra, giống như được ăn doping, tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện lập tức được tăng lên một cách nhanh chóng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm đắc ý, dù người phía trước có thực lực cường đại thế nào thì khi gặp phải tình huống hắn liên thủ với Bạch Mã Lôi Điện cũng có thể dễ dàng đuổi theo.
Chỉ là một lúc sau, sắc mặt Hạ Nhất Minh đại biến, những tia đắc ý trong mắt hắn biến mất hoàn toàn. Không có khả năng.... Trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Tốc độ của người phía trước cũng nhanh lên, mặc dù không thể vượt qua tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện nhưng cũng không chút nào kém.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hạ Nhất Minh bị kích thích, hắn mặc dù không để cho Bạch Mã Lôi Điện chạy chậm lại, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
Vùng đất Bắc Cương này, kỳ nhân dị sỹ quả thật không ít, dĩ nhiên có thể khiến cho hắn gặp một người có tốc độ so sánh được với Bạch Mã Lôi Điện, thậm chí còn muốn nhanh hơn một chút.
Phải biết rằng, lúc này tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện là do nhân thú hợp nhất, nhưng vẫn như trước không thể đuổi kịp người ở đằng xa.
Do dựu một chút, Hạ Nhất Minh rốt cục lấy ra Truy Tung Khí ở trước ngực, hắn trầm giọng hỏi:
- Bách huynh, ngươi có ở trên đó không?
- Có. - Thanh âm trực tiếp vang lên đáp lại.
Gần đây Bách Linh Bát tựa hồ rất thích phi hành ở trên không, hơn nữa lại hay phi hành cùng với thần đạo Ngưng Huyết Nhân. Hạ Nhất Minh đối với chuyện này cũng không ngăn cản, chỉ để cho thần đạo Ngưng Huyết Nhân tận lực phối hợp cùng.
Trong lúc phi hành trên không, cả Bách Linh Bát lẫn thần đạo Ngưng Huyết Nhân đều tiến hành ẩn thân.
Lúc đó cho dù với mục lực của Hạ Nhất Minh cũng đừng mơ tưởng có thể tìm ra được tung tích của cả hai.
Nếu như không phải trong đầu thần đạo Ngưng Huyết Nhân vẫn còn một tia thần niệm của hắn, Hạ Nhất Minh cũng không dám xác định bọn họ có còn theo bên cạnh mình hay không.
- Sử dụng Thiên Lý Nhãn, nhìn giúp ta một chút. - Nét mặt Hạ Nhất Minh hơi đỏ lên, dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Phía trước là ai?
Ngay lập tức, thanh âm của Bách Linh Bát chậm rãi vang lên:
- Ta đã nhìn qua.
Hạ Nhất Minh lập tức đem toàn bộ tinh thần chăm chú lại, ngay cả Bảo Trư trong lòng hắn cũng dỏng lỗ tai lên nghe:
- Đó không phải là người.
Hạ Nhất Minh hơi gật mình, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ là thánh thú đỉnh phong của Bắc Cương?
Tuy nói rằng cấp bậc thánh thú không dễ dàng rời khỏi khu vực của mình, nhưng hoàn cảnh hôm nay lại khác, sự xuất hiện của Thiên Niên Băng Đảo đã kích thích chúng nó, cho nên có xuất hiện hai ba con cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ là, vận khí của bản thân hắn tựa hồ không tốt lắm, dĩ nhiên lại đụng phải một con trong số đó. Nhưng mà, Bách Linh Bát lại nói tiếp:
- Cũng không phải là thánh thú.
Hạ Nhất Minh nghe thấy những lời này thì lộ vẻ hồ nghi, hắn khẽ hừ một tiếng, nói:
- Không phải là người, cũng không phải là thánh thú, vậy thì là cái gì? Chẳng lẽ là quỷ hồn?
- Cũng không phải là quỷ hồn, bọn họ là nhân thú.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Nhân thú? - Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, bản thân hắn chỉ nghe nói tới cầm thú, chứ chưa từng nghe nói tới loại quái vật nào như vậy.
- Nhân thú. - Bách Linh Bát tiếp tục bổ sung thêm một câu:
- Giống như các ngươi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên cực kỳ khó coi nói:
- Ý ngươi là một người một thú?
- Đúng.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, tính nhẫn nại của hắn đã tới mức giới hạn, khẽ hừ một tiếng dữ tợn, nói chuyện với Bách Linh Bát thật là khó khăn a. Cũng may nếu đổi lại là người khác phỏng chừng không thể đoán được hàm ý của người này.
- Được rồi, người phía trước có hình dạng như thế nào? - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói.
- Người nọ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mà thôi, nhưng hắn cưỡi chính là Kỳ Lân thú.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, lúc này hắn đã biết được thân phận của người phía trước.
Đồ Đằng bộ tộc Kỳ Lân thánh chủ đại nhan, cũng chỉ có người này mới có khả năng tranh đua tốc độ với Bạch Mã Lôi Điện.
Kỳ Lân thú, đây là một đầu siêu cấp thánh thú có huyết mạch của thần thú, hơn nữa nó đã thành danh mấy trăm năm, thậm chí cùng với Long Xà trong Quỷ Khốc Lĩnh đều là tồn tại cùng cấp bậc.
Muốn đuổi kịp đầu thánh thú này thì cho dù là Bạch Mã Lôi Điện cũng không phải việc dễ dàng. Đồng dạng, mặc dù khi tiến hành nhân thú hợp nh có thể kích phát tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện, nhưng bọn họ cũng có năng lực như vậy.
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, bất quá khi biết được lai lịch của đối phương Hạ Nhất Minh cũng không có hứng thú tiếp tục chơi trò đuổi bắt nữa.
Hai chân hắn nhẹ nhàng kẹp chặt lại, Bạch Mã Lôi Điện hí lên một tiếng dài, mặc dù nó tuyệt đối còn chưa hết hứng, hơn nữa đối với việc mình không thể đuổi kịp đối phương cũng có chút không hài lòng. Nhưng nó đối với mệnh lệnh của Hạ Nhất Minh vẫn vô cùng nghe lời, hai chân dơ lên cao rồi mạnh mẽ hạ xuống đất.
Lúc này đây lực lượng dẫm xuống đất rất mạnh mẽ, ngay cả mặt đất cũng mơ hồ nứt ra, bởi vậy mới có thể thấy được Bạch Mã Lôi Điện rất không cam lòng.
Nhẹ nhàng vỗ về Bạch Mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Kỳ Lân thánh chủ đại nhân rời đi, Hạ mỗ không tiễn.
Sau một lát, từ phía trước một thanh âm già nua truyền lại:
- Ngươi làm sao biết là lão phu?
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười không dứt, trong lòng thầm nghĩ bản thân nên trả lời thế nào đây? Chung quy vẫn không thể nói thật được.
Đảo ánh mắt một vòng, hắn thu hồi lại nụ cười, cất cao giọng nói:
- Trong thiên hạ, nếu nói về tốc độ cũng chỉ có Kỳ Lân thú của Đồ Đằng bộ tộc mới có thể so sánh được với Bạch Mã Lôi Điện, chẳng lẽ điều này không phải sao?
Những lời này mặc dù có chút xảo trá, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì vẫn thấy hợp lý.
Sát khí từ phía xa đã lờ mờ đi rất nhiều, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể cảm ứng được cỗ sát khí này cũng đang đứng yên tại chỗ, điều này nói rõ sau khi bản thân nói ra lai lịch của đối phương, Kỳ Lân thánh chủ cũng ngừng lại.
- Ngươi nói không sai, nguyên lai là lão phu vẫn còn lộ ra sơ hở này. - Thanh âm hòa hoãn của Kỳ Lân thánh chủ vang lên.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, trong lòng thầm kêu xấu hổ, nếu không phải nhờ có Thiên Lý Nhãn của Bách Linh Bát, hắn làm sao có thể nhìn ra được thân phận chính thức của đối phương?
- Thánh chủ đại nhân dẫn Hạ mỗ tới nơi này không biết có điều gì chỉ giáo. - Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Nếu thánh chủ đại nhân không vội, có thể lại đây gặp mặt một lần.
- Cũng tốt. Lão phu cũng muốn gặp thiên hạ đệ nhất Hạ Nhất Minh một lần.
Thanh âm Kỳ Lân thánh chủ chưa dứt thì một đạo tiếng rống từ phía trước vang lên. Đó là tiếng rống của linh thú, trong tiếng rống còn mơ hồ mang theo khí chất vương giả đặc thù.
Nếu các linh thú ở nơi này khi nghe thấy tiếng rống đó khẳng định sẽ sợ hãi mà nằm rạp xuống đất không dám động đậy.
Hai chân của Bạch Mã Lôi Điện cất lên cao, nó cũng phát ra một tiếng hí dài.
Tiếng kêu của hai đầu thánh thú vang lên luẩn quẩn ở xung quanh làm cho tất cả các mãnh thú trong vòng trăm dặm xung quanh phải thủ phục xuống. Vương giả thánh thú trong lúc chiến đấu bọn chúng không thể can dự vào. Một đạo bóng dáng kim sắc đột nhiên xuất hiện từ phía xa, nó nhanh chóng di chuyển về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh không nói lời nào, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an tâm tình hưng phấn của Bạch Mã Lôi Điện nếu không nó còn tưởng rằng mình muốn cùng đối phương động thủ. Hơn nữa đối thủ lần này có thực lực tương đương, một khi giao thủ khẳng định sẽ vô cùng đã tay. Đương nhiên chỉ cần có thể, Hạ Nhất Minh cũng không cho phép phát sinh chuyện này.
Bóng dáng người kia giống như thiểm điện lóe lên, chỉ vài cái đã tới trước mặt Hạ Nhất Minh, mặc dù biết rõ đây là lực lượng nhân thú hợp nhất, nhưng Hạ Nhất Minh cũng phải thừa nhận tốc độ của Kỳ Lân thú chỉ sợ không dưới Bạch Mã.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
1338 chương
41 chương
22 chương
1191 chương