Vũ Thần
Chương 971
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh quay trở lại nơi nghỉ ngơi của mình.
Phương thức tu luyện của hắn bây giờ đã không còn giống như người thường, nếu để cho đám người Dịch Trung Thiên chứng kiến phương pháp hắn tu luyện, chỉ sợ phải khiếp sợ, hơn nữa sẽ phải đánh giá lại thực lực của hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Hạ Nhất Minh bây giờ tu luyện không phải là chân khí, mà là ẩn nặc thần niệm chi lực trong cơ thể.
Hạ Nhất Minh đã từng xem qua vài quyển thư tịch nói về thần đạo, nhưng đến bây giờ không có bất cứ quyển nào ghi chép lại công pháp tu luyện của thần đạo.
Trước kia Hạ Nhất Minh cũng không hiểu được, nhưng từ khi hắn ở trên Thiên Trì chủ phong trải qua quá trình linh hồn xuất khiến, thần lực chú thể thì đối với thần đạo đã thay đổi cái nhìn về thần đạo.
Nếu như nói trước cảnh giới Ngũ Khí đại tôn giả, người tu luyện chú trọng tu luyện đều là thể chất cùng chân khí, thì khi tấn chức Ngũ Khí đại tôn giả nhân loại đã bắt đầu tiếp xúc với lực lượng thần niệm bí hiểm.
Bởi vì lực lượng của thần niệm cho nên nhân loại mới có thể quang hóa thần binh, hơn nữa dưới cảnh giới thần đạo có thể sử dụng thần binh ánh sáng để phi hành và dùng thân binh để công kích cự ly xa. Các loại thần thông này không thể sử dụng chân khí để điều khiển mà phải nhờ vào thần niệm.
Sau khi đạt tới cảnh giới Ngũ Khí đại tôn giả, người tu luyện đã dần coi trọng tu luyện thần niệm, để đạt tới cảnh giới Cửu Cửu Trọng Thiên cảnh giới người tu luyện còn phải đem tất cả thần binh ánh sáng dung hợp lại một chỗ.
Để làm được chuyện này thì chân khí đơn thuần không thể làm nổi, nếu như không có được thần niệm cường đại hỗ trợ, bất luận ai cũng không thể thực hiện nổi.
Đương nhiên, sau khi thần đạo biến mất, một vị thiên tài Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đã sáng tạo ra cách sử dụng thần chi lực để bó buộc thần binh ánh sáng lại cùng một chỗ. Loại phương pháp này cũng cần phải có thần niệm cường đại, bởi vì nếu không thì đừng nói tới chuyện đem các loại thần binh ánh sáng có thuộc tính bất đồng kết hợp một chỗ, mà ngay cả thần chi lực cũng không thể điều khiển được.
Dù sao, không phải tất cả mọi người đều có được điều kiện ưu ái như Hạ Nhất Minh, hỗn độn đan điền chỉ có một mình hắn có mà thôi.
Sau khi tấn chức tới cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, nếu muốn tiến thêm một bước như vậy chỉ tu luyện thể chất cùng chân khí là không đủ. Điều này không phải là do người nào nói cho hắn biết, mà là do Hạ Nhất Minh tự mình lĩnh ngộ ra.
Vô luận là thiên địa chi uy hay quá trình thần lực chú thể cũng làm cho hắn hiểu được, người trong thần đạo tu luyện không chỉ có thể chất mà còn cả thần niệm cường đại.
Bất quá, nghĩ đi nghĩ lại thì người trong thần đạo tu luyện thần niệm cũng không phải là điều gì lạ lẫm. Có thể điều động thiên địa chi uy tuyệt đối không phải là chân khí có mức giới hạn ở trong cơ thể con người, mà chính là lực lượng thần niệm thần bí.
Trải qua nhiều lần thử nghiệm, hơn nữa khi lĩnh ngộ được điều này Hạ Nhất Minh đã bắt đầu chủ động thử rèn luyện thần niệm.
Tuy nhiên, sau khi trải qua mấy lần thử nghiệm Hạ Nhất Minh đã phát hiện ra, dù thử nghiệm nhiều lần nhưng cũng không thể phát hiện ra được chút manh mối nào.
Bởi vì hắn căn bản không biết làm cách nào mới có thể rèn luyện cho thần niệm trở nên cường đại hơn.
Tuy nói loài người một khi tu luyện thần niệm sẽ theo thời gian chậm rãi tích lũy và tăng lên.
Quá trình này là quá trình tự phát, ngoại trừ bị tẩu hỏa nhập ma thì không bao giờ chỉ đình chỉ lại. Thế nhưng, nếu dựa theo quá trình này hiệu suất đạt được sẽ rất thấp, cơ hồ có thể khiến cho người ta phải tức giận.
Nguyên nhân chính vì Hạ Nhất Minh không thể nẫn nại chờ cho nó tự tăng lên, cho nên mới có ý định thử tìm cách xem có thể khiến tốc độ tăng mau hơn không.
Nhưng mà, khi nhiều lần thử nghiệm cuối cùng thì kết thúc cũng chỉ là thất bại, hắn đành phải tiếc nuối phát hiện ra bản thân không thể phát hiện ra được một chút manh mối nào dù là có. Hai tai hơi giật giật, Hạ Nhất Minh không tiếp tục tu luyện nữa.
Trải qua hai canh giờ tu luyện, thần niệm của hắn tựa hồ đã đề cao một ít, nhưng tiến bộ này chỉ có thể hình dung bằng cụm từ không đáng kể. Nếu tiếp tục dựa theo phương pháp này thỉ phải đợi tới khi hắn mấy trăm tuổi, có lẽ thần niệm vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu của hắn.
Mặc dù trong lòng thầm thở dài, nhưng hắn cũng không hề tức giận, hắn vẫn kiên trì tin tưởng chỉ cần có hỗn độn đan điền, như vậy ngày sau vấn đề này chắc chắn có thể giải quyết.
Nhẹ nhàng vung tay lên, cánh cừa phòng tự động mở ra.
Đám người Dịch Trung Thiên vừa tiến lại gần thì giật mình một cái, nhưng rất nhanh ổn định lại tâm tình.
Với tu vi của Hạ tiên sinh hiển nhiên có thể dễ dàng phát hiện được vài người bọn họ đang đến. Mặc dù bọn họ đều là tiên thiên cường giả, bước đi rất nhẹ, nhưng nếu muốn dấu diếm một người như Hạ tiên sinh thì tuyệt không có khả năng.
Nếu Hạ tiên sinh đã mở cửa phòng ra, tự nhiên là đã cho phép bọn họ tiến vào. Dịch Trung Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, hơi sửa sang lại một chút quần áo rồi mới tiến vào trong phòng.
Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, bọn họ gật nhẹ đầu một cái, bất quá Trương Bách Lâm cùng phu phụ Trần Lâm Tây thì tâm tình có chút kích động.
Khác với hai người Dịch Trung Thiên và Từ Quân, ba người bọn họ xuất thân không phải là từ đại môn phái, có thể tấn chức tiên thiên hiển nhiên là do thiên phú cùng sự cố gắng của bản thân, hơn nữa cũng không thiếu phần vận khí. Bọn họ cả đời chứng kiến cường giả cũng chỉ là một vị Tôn Giả của Đại Thân quốc mà thôi.
Nhưng lần này đến đây bái kiến chính là cường giả có thể dễ dàng giết chết thánh thú như giết một con gà, điều này cho thấy tu vi của người ở bên trong ít nhất cũng là Ngũ Khí đại tôn giả, cho nên tâm tình của bọn họ khó tránh khỏi có chút kích động. Mấy người nối đuôi nhau tiến vào, bọn họ tiến vào trong phòng chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy được vị trí của Hạ Nhất Minh.
Lúc này xung quanh người Hạ Nhất Minh không có nửa điểm khí thế, nhưng không biết vì sao bọn họ vẫn cảm thấy áp lực ở trong phòng rất lớn.
Nhìn vẻ mặt của đám người Dịch Trung Thiên tiến vào, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được nguyên do, vì hắn vừa thử tu luyện qua lực lượng của thần niệm, mà loại lực lượng này còn cường đại hơn chân khí rất nhiều. Hơn nữa loại lực lượng này phải từ Ngũ Khí đại tôn giả trở lên mới biết đến, còn người có tu vi kém hơn thì khó phát hiện ra được, cho nên một chút lực lượng thần niệm còn xót lại ở xung quanh đã khiến cho các tiên thiên cường giả phải thừa nhận áp lực rất lớn. Mỉm cười, Hạ Nhất Minh vung tay lên, một ít lực lượng thần niệm ở trong không trung lập tức biến mất.
- Mời các vị ngồi.
Đám người Dịch Trung Thiên âm thầm thở dài một hơi, khi Hạ Nhất Minh mở miệng bọn họ lập tức phát hiện ra cảm giác áp lực ở xung quanh đã tan đi. Mà Hạ Nhất Minh ở trước mặt lại giống như người bình thường, không hề tạo ra chút áp lực nào.
Thầm kêu may mắn, trong lòng bọn họ đều nghĩ đây là thủ đoạn khảo nghiệm của Hạ tiên sinh, mà bọn họ mặc dù khó có thể thừa nhận nhưng cũng không biểu hiện ra sự yếu kém của mình. Tuy nhiên, bọn họ lại không biết, nếu Hạ Nhất Minh thật sự cố tình phóng thích ra lực lượng thần niệm, như vậy đừng nói là tiên thiên cường giả, cho dù là Ngũ Khí đại tôn giả cũng phải chịu không ít đau khổ.
Hướng về phía Hạ Nhất Minh cung kính một cái thật sâu, rồi bọn họ tự tìm chỗ ngồi xuống, bọn họ đều biết những người có tu vi cao thì tính tình lại càng cổ quái. Nếu đối phương đã cho phép như vậy thì không nên từ chối để tránh làm cho họ tức giận. Dịch Trung Thiên cấp cho Hạ Nhất Minh phòng ở tuyệt đối là nơi tốt nhất trong thành, phòng khách rộng lớn, có tám chiếc ghế ở xung quanh, cho nên vài người bọn họ tiến vào cũng không hề cảm thấy chật chội.
Vừa đặt mông xuống, Dịch Trung Thiên đã hưng phấn nói:
- Hạ tiền bối, lần này nhờ ngài ra tay đã giết chết toàn bộ tiên thiên linh thú cùng thánh thú, nếu không với lực lượng của đàn thú này Bằng thành đã sớm bị dẫm nát.
Hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, cung kính nói:
- Vãn bối đại biểu cho mọi người ở trong Bằng thành tới cảm ơn ngài.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vài tia cười nhạt, hắn nhẹ nhàng vung tay áo, nói:
- Chỉ là thuận tay mà thôi, không đáng kể công.
Đám người Dịch Trung Thiên đồng thời cảm thấy quái dị, đối với vài người bọn họ chuyện này vô cùng trọng đại, thậm chí còn quan hệ tới cả tánh mạng của mình. Nhưng ở trong miệng Hạ tiên sinh lại biến thành chuyện nhỏ xíu không cần nhắc tới, chênh lệch thực lực thật quá lớn làm cho tâm tình của bọn họ có chút rung động. Bất quá, cũng may tất cả những người này đều là lão nhân đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm cho nên sau một lúc thất thần đã khôi phục lại như cũ. Dịch Trung Thiên đứng dậy tháo từ trên người xuống một cái bao đặt xuống trên bàn, rồi đem mở ra.
Ở trong chiếc bao này không chỉ đặt một viên nội đan thánh thú, mà còn có cả tất cả những vật phẩm quý giá của thánh thú cự hùng, hễ là những thứ gì có tác dụng đều được Dịch Trung Thiên góp nhặt trở lại.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, hắn biết để thu thập mấy thứ này đối với đám người Dịch Trung Thiên mà nói khẳng định là sẽ gặp khó khăn không ít. Bọn họ có thể trong hai canh giờ xử lý xong toàn bộ mọi thứ đã là tương đối mau lẹ, ít nhất so với dự tính của hắn còn nhanh hơn một canh giờ. Bởi vậy có thẻ thấy được, hắn đã đem lời nói của Hạ Nhất Minh coi như là chuyện ưu tiên xử lý, nếu không thì với hai canh giờ tuyệt đối không thể xong được.
Trương Bách Lâm cũng đứng lên, hắn tháo chiếc túi ở ngang hông ra, học theo bộ dáng của Dịch Trung Thiên đặt ở trên bàn rồi mở ra.
Ở trong chiếc túi này là sáu khối tiên thiên nội đan, trong đó còn có một viên trong suốt long lanh, so với nhữn viên thiên thiên nội đan còn lại thì lớn hơn một bậc. Cho dù là người nào chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể xác định đây là tiên thiên nội đan của ngàn năm linh thú.
Ngoại trừ nội đan ra cũng có những phần hữu dụng của tiên thiên linh thú, bất quá mấy thứ này đem so sánh với thánh thú cự hùng thì không đáng nhìn tới.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi liếc mắt quá lập tức xác định được những vật phẩm này đều là lột từ trên người ngàn năm linh thú xuống. Những thứ này tác dụng mặc dù không lớn như thánh thú, nhưng giá trị cũng vượt xa so với linh thú bình thường. Ngẩng đầu lên, ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về phía Trương Bách Lâm cùng phu phụ Trần Lâm Tây.
Ánh mắt ba người hơi cụp xuống, không một ai có đủ dũng khí trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhất Minh. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh có thể cảm ứng được ở trên người bọn họ có một tia cảm giác bất an mãnh liệt.
Hơi cười một chút, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Trương huynh, các ngươi định làm gì vậy.
Giọng nói của hắn hết sức bình thản, cũng không có ý định trách cứ làm cho đám người Trương Bách Lâm hơi yên tâm một chút.
Trương Bách Lâm vội vàng nói:
- Hạ tiền bối, những linh này đều là do ngài giết, đám vãn bối đã thương nghị với nhau, đem toàn bộ nội đan và những vật phẩm trên người ngàn năm linh thú đưa cho ngài. Về phần năm trăm năm tiên thiên linh thú, những thứ trên người của bọn chúng cũng không nhiều lắm, cho nên tạm thời không tiện dâng lên. Bất quá xin ngài yên tâm....
Hắn dừng lại một chút, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau nhói, nhưng biểu hiện ra ngoài lại không có chút khác thường nào:
- Chúng ta sẽ thống kế những vật phẩm này một cách thỏa đáng, chỉ cần ngài nói một tiếng là tùy lúc có thể nhận lấy.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Hạ mỗ nhớ là đã từng nói qua, ngoại trừ thánh thú thì những thứ khác đều để cho các ngươi. Hạ mỗ sẽ không lấy.
Đám người Trương Bách Lâm đều cười khổ, bọn họ mặc dù đã nghe thấy những lời này, nhưng khi chứng kiến thực lực của Hạ Nhất Minh nếu còn có người coi những lời này là thật thì hắn quả là không muốn sống nữa rồi.
Trần Lâm Tây tiến lên trước một bước, cung kính nói:
- Tiền bối, những linh thú này vốn là do ngài giết, tính mạng của bọn vãn bối kỳ thật cũng là do ngài cứu, nếu không tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tay thánh thú. Cho nên mấy thứ này là tâm ý của bọn vãn bối, xin ngài hãy thu nạp.
Hắn nói những lời này tuyệt đối là thật, nếu trong đàn thú chỉ có tiên thiên linh thú như vậy bọn họ dù không đánh lại nhưng vẫn có thể đào tẩu. Tuy nhiên nếu có một đầu thánh thú thì dù bọn họ có chia nhau bỏ chạy thì cuối cùng số người sống sót chỉ sợ cũng chỉ được một nửa.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, lần này ra tay có thể thu hoạch được một con thánh thú hắn đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Về phân sáu khối tiên thiên nội đan quả thật là không được Hạ Nhất Minh để vào trong mắt.
Do thực lực chênh lệch và tu vi nên ánh mắt của mỗi người đều khác nhau.
Trong mắt Hạ Nhất Minh thánh thú nội đan quả thật là thứ tốt nhất, mà tiên thiên nội đan thì ít có tác dụng. Nhưng trong mắt đám người Trương Bách Lâm, tiên thiên nội đan đã đáng giá để cho bọn họ đánh đổi tính mạng của minh, về phần thánh thú nội đan thì nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
- Trương huynh, Hạ mỗ đã nói như vậy ngươi nên cầm lấy những thứ này.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ý cười, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng kiên định.
Đối mặt với sáu khối tiên thiên nội đan, muốn nói trong lòng bọn họ không muốn là nói dối, nhưng vì chút đồ vật này mà làm trái lời mình thì Hạ Nhất Minh lại không muốn.
Đương nhiên, nếu như trước mặt là sáu khối thánh thú nội đan, hoặc là trong đó có một viên nội đan của thánh thú đỉnh phong thì Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ thuận nước đẩy thuyền mà nhận lấy.
Trương Bách Lâm hơi cau mày lại, trên mặt hắn nổi lên một màu đỏ, mặc dù trong lòng hắn vô cùng kích động, nhưng vẫn như trước không dám nhận lấy. Bởi vì thực lực của song phương chênh lệch quá lớn, khi còn chưa đoán trước được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh thì hắn còn không dám nhận lấy những thứ này. Có trời mới biết Hạ Nhất Minh có nói thật hay không, nếu hắn nói dối thì hậu quả sau này sẽ không tưởng nổi.
Khẽ hừ một tiếng, sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đỏi, ánh mắt lóe lên tinh quang, lãnh đạm nói:
- Lời của Hạ mỗ chẳng lẽ còn khiến cho Trương huynh cùng phu phụ Trần huynh hoài nghi sao?
Ba người đồng thời rùng mình một cái, rồi cuống quít lắc đầu, nói:
- Không dám ạ.
Hạ Nhất Minh thầm than một tiếng, tu luyện giả đối mặt với người có thực cao hơn mình chỉ có nước vâng vâng dạ dạ, cẩn thận nghe lời. Bọn họ như vậy, bản thân hắn mấy năm trước cũng không hề khác.
Bất quá, bản thân hắn may mắn hơn bọn họ, do có được hỗn đọn đan điền, sau khi trải qua mấy năm phấn đấu cuối cùng đã đạt tới cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, không bao giờ còn phải nhìn ánh mắt kẻ khác mà làm việc nữa.
Đọc được điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh hơi mềm đi, chậm rãi nói:
- Mấy thứ này đối với ta không có nhiều tác dụng, nếu muốn lấy Hạ mỗ tùy thời có thể săn được, các ngươi cứ thu lấy.
Lúc này ba người Trương Bách Lâm mới trùng lòng xuống, bọn họ ứng tiếng rồi thu lại sáu khối tiên thiên nội đan.
Khi nghe được thiện ý trong lời Hạ Nhất Minh, trong lòng bọn họ tự nhiên là vạn phần cao hứng. Đặc biệt là phu phụ Trần Lâm Tây, bọn họ vốn định tốn khoảng thời gian mười năm để ở Bắc Cương kiếm hai viên tiên thiên nội đan, nhưng không ngờ mới tiến vào nơi đây mười năm đã hoàn thành được mục tiêu.
Sáu khối tiên thiên nội đan, cho dù là công bình phân phối bọn họ ít nh cũng được bốn khối.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ đối với ngàn năm linh thú cũng có một ít suy nghĩ, chỉ là vẫn không thể đề cập tới. Đợi sau khi bọn họ rời khỏi Bằng thành lúc ấy mới có thể chậm rãi thương thuyết xem nên phân phối như thế nào.
Ánh mắt Dịch Trung Thiên và Từ Quân đều hiện lên vẻ hâm mộ, bọn họ khi cùng đám người Trương Bách Lâm tiến vào trong phong này cũng đã biết được quyết định của đối phương. Hơn nữa trong lòng hai cường giả của Băng Cung này cũng hết sức đồng ý với cách làm của đối phương.
Đám tiên thiên linh thú này nhìn thì như là bọn họ giết, nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc cũng biết người ra tay là ai. Hơn nữa sau khi chứng kiến thực lực của Hạ Nhất Minh, đám người Dịch Trung Thiên thậm chí còn có ý khuyện bảo ba người Trương Bách Lâm hãy bỏ qua tiên thiên nội đan. Mà người hành tầu giang hồ nhiều năm như Trương Bách Lâm tương đối thức thời, căn bản chưa cần Dịch Trung Thiên đề tỉnh hắn đã có quyết định chính xác.
Chỉ là hai người nghĩ không ra Hạ Nhất Minh lại vô cùng giữ chứ tín, dù là sáu khối tiên thiên nội đan để ở trước mặt hắn cũng cương quyết cự tuyệt.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ vô cùng cảm khái, nhưng đối với Hạ Nhất Minh thì lòng tôn kính lại tăng lên vài phần.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, nếu sáu khối nội đan để trên bàn không phải là tiên thiên nội đan, mà là thánh thú nội đan thì cam đoan Hạ Nhất Minh sẽ không hề từ chối.
- Dịch huynh, mỗ có một việc muốn làm phiền. - Hạ Nhất Minh nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên nhất thời trở nên nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói:
- Hạ tiên sinh chỉ cần phân phó, cho dù vãn bối chưa chắc có thể làm được, nhưng sẽ bẩm báo cho trưởng lão bổn môn để mời bọn họ ra tay.
Khi Hạ Nhất Minh biểu diễn ra chút thực lực của mình, cho dù là Băng Cung cũng phải hao tổn trăm phương ngàn kế để giao hảo. Cho nên Dịch Trung Thiên lập tức phấn chấn tinh thần, nếu có để cho người này thành khách khanh trưởng lão của Băng Cung, như vậy đối với hắn và Băng Cung mà nói đây tuyệt đối là chuyện hoàn mỹ nhất.
Hơi cười một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Kỳ thật cũng không có đại sự gì.
Hắn dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói:
- Hạ mỗ lần này đi tới Bắc Cương kỳ thật là đi cùng với bằng hữu. Chỉ là tển đường đi không cẩn thận đã để lạc mất bằng hữu, cho nên mất phương hướng. Ta lần này thấy Bằng thành có nhiều dân cứ của Bắc Cương, cho nên muốn nhờ Dịch huynh tìm cho một người dẫn đường.
Dịch Trung Thiên hơi thất vọng gật đầu một cái, nguyên lai là hắn chỉ cần một người dẫn đường. Bất quá hai mắt của hắn sau đó vẫn sáng lên, nếu có thể dẫn hắn tới địa điểm cần đến thì chẳng phải là sẽ biết được thân phận của đối phương sao?
Hắn lập tức nở nụ cười nói:
- Hạ tiên sinh yên tâm. Chuyện khác vãn bối chưa chắc dám làm chủ, nhưng chuyện này chỉ cần một cái nhấc tay là sao.
Hắn tươi cười nói:
- Đại đa số người sinh sống trong Bằng thành đều là dân thổ địa ở Bắc Cương, trong đó cũng có rất nhiều những người có kinh nghiệm hành tẩu ở bắc Cương. Vãn bối cũng nên đi an bài một chút, nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, đối với thái độ của hắn tương đối hài lòng.
Từ Quân đột nhiên mở miệng nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng là người của Bắc Cương, hơn nữa là tuần sát sứ giả của Băng Cung cho nên đối với các thành trấn có người ở của Bắc Cương tương đối quen thuộc. Nếu ngài muốn vãn bối nguyện ý làm người dẫn đường cho ngài.
Trong lòng hắn trước vốn muốn chiếm lấy viên thánh thú nội đan, nhưng trong quá trình mổ xẻ con thánh thú cự hùng mới thể nghiệm được thực lực của mình cùng với Hạ tiên sinh quá mức chênh lệch. Cho nên thái độ làm người lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hoàn toàn bỏ đi ý niệm không thực tế ở trong đầu đi, ngược lại trăm phương ngàn kế muốn kéo gần quan hệ với Hạ Nhất Minh.
Ba người Trương Bách Lâm đưa mắt nhìn nhau, để cho tuần sát sứ của Băng Cung dẫn được vị Hạ tiên sinh này quả thật quá cường đại rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng bọn họ đều vô cùng hâm mộ Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Băng Cung tuần sát sứ giả hẳn là phụ trách tuần tra mọi việc ở Bắc Cương..
Hắn vừa nói những lời này, vừa nhớ lại một ít kiến thức về Băng Cung mà Đế Thích Thiên nói cho biết. Mặc dù Đế Thích Thiên chỉ nói một chút về chức vụ tuần sát sứ giả của Băng Cung, nhưng đã làm cho hắn có ấn tượng tương đối sâu.
Bởi vì hoàn cảnh của Băng Cương rất đặc biệt, cho nên địa vị của tuần sát sứ giả tương đối trọng yếu. Có thể nói bọn họ là tai mắt và miệng của Băng Cung, ở bên ngoài đại biểu cho mặt mũi và danh tiếng của Băng Cung. Hạ Nhất Minh mặc dù tự phụ nhưng cũng phải xét mặt mũi của Viên Lễ Huân mà không thể nào tiếp nhận được yêu cầu này.
- Từ huynh, ngươi đường đường là tuần sát sứ giả của Băng cung mà đi dẫn đương cho Hạ mỗ, nếu truyền ra ngoài chẳng phải mọi người sẽ nói Hạ mỗ quá cuồng vọng sao. - Hắn cười tủm tỉm nói.
Từ Quân vội vàng lắc đầu nói:
- Hạ tiên sinh, có điều ngài không biết, Băng Cung từ ngàn năm qua đã sớm có quy định, nếu cường giả có cấp bậc Ngũ Khí đại tôn giả tiến vào Băng Cung thì tất cả các tuần sát sứ đều phải tự thân chiêu đãi. Hơn nữa còn phải phụ trách àn bài nơi nghỉ ngơi dọc theo hành trình của họ.
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Vãn bối chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, ngài không cần phải cố kỵ.
Trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người Trương Bách Lâm.
Người này mặc dù là người ngoài, nhưng hứn đối với tình hình băng nguyên thì quen thuộc hơn Hạ Nhất Minh rất nhiều.
Trương Bách Lâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
- Tiền bối, Từ huynh nói không sai, trước đây các đại tôn giả tới Bắc Cương, trừ khi là giấu diếm hành tung hoặc cự tuyệt tiếp đón thì các tuần sát sứ khẳng định sẽ phụ trách mọi nơi nghỉ ngơi.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nếu không phải là trường hợp đặc biệt hắn cũng không cần làm lớn, nhìn về phía Từ Quân gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Như thế thì làm phiền Từ huynh.
Từ Quân mừng rỡ vội vàng nói;
- Ngài không cần khách khí. Không biết ngài định tới chỗ nào, để vãn bối mau chóng an bài.
- Ta muốn đến Bắc Cương Băng Cung. - Hạ Nhất Minh mỉm cười nói.
Đám người Dịch Trung Thiên:
-....
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
1338 chương
41 chương
22 chương
1191 chương