Vũ Thần
Chương 947
Trong không khí đột nhiên có một vụ bùng nổ xuất hiện, sau khi Kim hệ lực lượng bắt đầu ngưng tụ, hơn nữa trôi nổi giữa không trung được hư ảnh của Hạ Nhất Minh dẫn phát, cuối cùng đã bùng phát.
Đây chính là báo hiệu khi Kim hệ lực lượng bắt đầu phát ra uy năng cường đại ra bốn phía, vô số thanh âm kim loại va chạm trong nháy mắt truyền đi khắp nơi.
Thiên Trì có phạm vi rất lớn, diện tích bề mặt không hề kém hơn Động Thiên Phúc Địa là bao nhiêu. Chỉ là bây giờ không có sự trợ giúp của thần thụ, cho nên mặt đất nơi đây không hề phì nhiêu như Động Thiên Phúc Địa, cũng không có cách nào nuôi sống được trăm vạn dân cư. Tuy nhiên, ở trên Thiên Trì chủ phong cùng với những ngọn núi non xung quanh thì dân số cũng lên tới mười vạn người
Lúc này đây hễ là nơi có người cư trú thì đều nghe được một tiếng kim loại vang lên, giống như có kẻ nào đó ở sát bên tai bọn họ tạo ra thanh âm đó vậy, làm cho người khác phải giật mình.
Sau đó, Kim hệ lực lượng khổng lồ lan rộng ra trên bầu trời, lấy khu vực vách núi đó làm trung tâm, lấy thân hình Hạ Nhất Minh làm công cụ, giống như làn sóng trên mặt nước dần khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hai mắt Hạ Nhất Minh hơi khép hờ lại, trong thân thể của hắn tràn ngập Kim hệ thần lực, ba hệ còn lại trong ngũ hành chi lực từ lâu bị áp bức cũng bắt đầu bạo phát ra lực lượng của mình. Bọn chúng giống như một chiếc lò xo bị nén lại, sau khi mất đi lực lượng đè nén cường đại thì nhanh chóng bằng vào lực lượng cường đại của mình áp chế lại Quang Ám hợp bích chi lực.
Đương nhiên có thể làm được điều này cũng là do Kim hệ thần lực ở trong cơ thể Hạ Nhất Minh, nếu trong tình huống không có đủ Ngũ Hành chi lực, cũng không nhất định có thể đối kháng lại Quang Ám hợp bích chi lực.
Từ từ uy áp khổng lồ từ trên người Hạ Nhất Minh phóng thích ra, loại lực lượng mạnh mẽ này đã đạt tới tình trạng khó có thể tưởng tượng được, bởi vì Hạ Nhất Minh phóng thích ra cũng không phải là lực lượng của hắn, mà chính là Kim chi thần lực đến từ dưới đáy vực.
Cùng so sánh với Lưu Ly Động Vạn Trượng Hỏa Sơn, thì lúc này Hạ Nhất Minh điều khiển thần lực lại càng thêm hoàn mỹ, sử dụng cố lực lượng này tinh diệu tới mức không có gì chê trách nổi.
Uy áp khổng lồ phóng thích ra đây không phải nhằm vào một người, mà tạo ra với tất cả mọi người xung quanh.
Cảm thụ luồng uy áp cường đại, cùng với phạm vi phóng thích của nó, ba người trên đỉnh núi đều lộ vẻ mặt sợ hãi. Bất quá, Cát Ma Phàm Thù lại ít kinh hãi hơn, trong lòng liên tục cười lạnh không thôi.
Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ mà đã có thực lực cao tới mắc này, mặc dù không biết hắn tu luyện như thế nào nhưng tốc độ tu luyện như vậy nếu còn tiếp tục lưu lại sẽ trở thành tai họa ngầm. Tuy nhiên sau khi tiếp xúc với Kim hệ thần lực, tai họa này tựa hồ như đã bị rời đi xa.
"Ầm"
Thanh âm giống như tiếng sấm rền vang lên, uy áp ở giữa không trung phát ra càng lúc càng cường đại và ngưng trọng.
Hơn nữa những người ở gần nơi uy áp phóng ra thì càng phải chịu áp lực lớn.
Lúc này, các tôn giả cường đại đã sớm rời khỏi nơi ở của mình, sau nửa ngày nhìn nhau cuối cùng đều chạy về phía đỉnh núi.
Bọn họ đều biết có tư cách tiến lên đỉnh núi cũng chỉ có tôn chủ đại nhân và Thần Toán Tử đại nhân, nhưng tình huống lúc này lại hoàn toàn khác. Từ trên trời đột nhiên tỏa ra khí thế cường đại hoàn toàn bao phủ một vùng rộng lớn, hơn nữa quan trọng là vô luận tông chủ đại nhân hay Thần Toán Tử đại nhân cũng đều không thấy tung tích. Cho nên bọn họ mới không nghĩ nhiều mà lập tức lao lên đỉnh núi để xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, đợi khi các vị tôn giả lên tới đỉnh núi mới phát hiện ra nguyên lai tông chủ đại nhân và Thần Toán Tử đại nhân đã sớm tới nơi này, hơn nữa ánh mắt của bọn họ đều nhìn lên không trung.
Lúc này ở trên không trung chỗ vách núi có hai thân ảnh đang đứng.
Trong đó một người rõ ràng là một vị Ngũ Khí Triều Nguyên đại tôn giả, hắn lẳng lặng quay lưng về phía mọi người, hai chân đứng trên hư không, quanh người xuất hiện từng đạo quang mang thần kỳ, nhưng uy áp tràn ngập trong không gian chính là từ trên người này phóng xuất ra.
Tuy nhiên, chính thức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi lại là cái nhân ảnh trên đầu người này.
Chưa người nào biết đó là cái gì, nhưng bọn họ có thể thấy được một bóng người hư ảo lóe lên những tia sáng kim loại, chỉ là nhân ảnh này làm cho người ta cảm giác không giống như hư ảnh, ngược lại giống như một thân thể chính thức.
Loại cảm giác kỳ dị làm cho mọi người phải giật mình, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra được đó là cái gì nữa.
Ánh mắt Ngả Văn Bân toát ra tinh quang, hắn càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, cuối cùng kinh hô:
- Đại trưởng lão?
Trong lòng mọi người đều cả kinh, trong lịch sử của Thiên Trì nhất mạch trước nay chưa hề có vị đại trưởng lão thứ hai, trong đó một vị tự nhiên là Thần Toán Tử đại nhân, còn vị khác chính là người đã tiến giai vào cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong.
Nhìn theo phương hướng ánh mắt của Ngả Văn Bân, sắc mặt mọi người có chút quái dị. Bất quá trong lòng hắn lại âm thầm cảm thán, có thể phóng xuất ra được uy áp cường đại tới mức khó tin này quả thật chỉ có thể là thực lực của đại trưởng lão.
Thần Toán Tử quay đầu lại, sắc mặt của hắn tương đối khó coi, giống như có người thiếu nợ hắn rất nhiều tiền rồi tự sát, làm cho hắn không thể nào đòi được khoản nợ đó.
Đám người Ngả Văn Bân đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó trong lòng cảm thấy một cỗ hàn khí xuất hiện.
Thần Toán Tử đại nhân vốn là người luôn có vẻ mặt ôn hòa, cho dù là có chủ tâm hại ai đó thì cũng luôn cười tươi. Vậy mà lúc này đây sắc mặt của hắn lại vô cùng khó coi, gần như chỉ trong nháy mắt mọi người đều biết giờ phút này đã xảy ra đại sự gì đó làm cho hắn không thể chịu nổi nữa.
- Linh hồn xuất khiếu, thần lực chú thể, điều này dĩ nhiên lại là sự thật. - Cát Ma Phàm Thù thì thào nói, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng người hư ảnh trên không trung, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phứ, tựa hồ như tiếc hận một điều gì đó.
Đế Thích Thiên mặc dù không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt hắn cũng không tốt hơn Thần Toán Tử.
Trong lòng ba vị cường giả này đã định sẵn một việc đó chính là cuộc đời Hạ Nhất Minh đã chấm dứt, cho dù lần này hắn có thể bảo toàn tính mạng thì khẳng định con đường võ đạo sẽ bị phế bỏ hoàn toàn, hơn nữa sau này chữa trị cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng mà ngay giờ phút này, hư ảnh Hạ Nhất Minh ở trên không đột nhiên dừng lại, nó không tiếp tục ngưng thật lại nữa, mà chậm rãi tiêu tán đi, từ từ mờ dần mờ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tất cả mọi người ở bên dưới đều trợn tròn hai mắt, cho dù hai vị cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong và đệ nhất thần toán cũng có chút không hiểu, bọn họ đưa ánh mắt trao đổi với nhau, trong mắt ai cũng tràn ngập vẻ khó hiểu.
Uy áp khổng lồ vốn từ chỗ hư ảnh phóng ra xung quanh thì sau khi nó tiêu biến cũng chậm rãi yếu bớt đi.
Giờ phút này, kẻ ngu ngốc cũng biết luồng áp lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện đó khẳng định có liên quan tới đại trưởng lão Hạ Nhất Minh. Chỉ là với kiến thức của các tôn giả thì lại không rõ nó biểu hiện cho cái gì, chỉ khi ánh mắt của bọn họ nhìn về phía tông chủ đại nhân cùng với Thần Toán Tử đại nhân mới phát hiện ra trong ánh mắt hai người không hề che dấu được sự vui mừng lẫn sợ hãi.
- Đế huynh, đã tiến vào thần đạo rồi sao? - Cát Ma Phàm Thù đột ngột hỏi.
Đế Thích Thiên do dự một chút, nói:
- Ta không biết.
Cát Ma Phàm Thù đưa ánh mắt chuyển sang người Thần Toán Tử.
Trong thế gian hiện nay, Thần Toán Tử có địa vị vô cùng đặc thù, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Ngũ Khí đại tôn giả, nhưng hắn am hiểu nhất chính là thần toán. Cho nên ngay cả chuyện Thiên Niên Băng Đảo cũng là do hắn tính toán ra, hơn nữa còn có thể đại khái tính được phạm vi xuất hiện.
Cho nên hắn mặc dù không phải là cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên, nhưng cho dù là Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả chính thức cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Thần Toán Tử trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Hoàng Tuyền môn chủ, bộ dạng mới rồi của Hạ trưởng lão tựa hồ có vài phần tương tự như cổ tịch ghi lại về việc tấn chức thần đạo. Nhưng Hạ trưởng rõ ràng không thành công, sau khi được một nửa cũng đã thất bại, cho nên hắn mới lập tức lui bước.
Cát Ma Phàm Thù hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói:
- Thần Toán Tử, lão phu mặc dù không phải xuất thân tử danh môn đại phái, nhưng tốt xấu gì cũng sống mấy trăm năm, trong cuộc đời đã đọc qua không ít cổ tịch.
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên tinh quang, nói:
- Lão phu chưa bao giờ nghe nói qua, trong lúc tấn chức thần đạo còn có thể lui bước nếu thấy thất bại.
Người khác thì không biết, nhưng Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả có tâm nguyện lớn nhất chính là có thể tiến thêm một bước nữa, để có thể bước được vào cảnh giới thần đạo.
Cho nên bọn họ đều đọc qua vô số các cổ tịch ghi về thần đạo, muốn tìm hiểu xem làm sao để có thể bước vào cánh cửa này.
Trên thực tế, cách tiến giai vào thân đạo có rất nhiều, cho nên tới bây giờ cũng không có hai người dùng cùng một phương pháp tiến vào, nhưng mà có hai điểm mà tất cả các bộ sách đều ghi lại.
Linh hồn xuất khiếu và thần lực chú thể, đây chính là hai chướng ngại mà khi tiến giai thần đạo cần phải vượt qua.
Thần đạo đó là cảnh giới siêu việt sau Nhân Đạo Đỉnh Phong, lực lượng thuộc về một cấp độ mới, lực lượng trong cấp độ này không thể tiếp nhận được nếu bản thân vẫn là nhân thể.
Chính vì vậy muốn tấn chức Ngũ Khí đại tôn giả thì nhất định phải lĩnh ngộ được thần niệm, mà muốn tấn chức thần đạo thì càng phải tiến thêm một bước nữa là sử dụng thần chi lực để rèn luyện lại thần niệm và thân thể của mình một lần.
Chỉ có như thế mới có thể tự do bay lượn trong không trung, và thi triển ra được lực lượng cường đại tới mức khó tin.
Một điểm khác chính là, trong quá trình tấn giai thần đạo không thể nghịch chuyển quá trình, một khi bắt đầu như vậy nếu không thành công, hay khi còn chưa thật sự thất bại thì không thể dừng lại.
Người và thần trong quá trình tu luyện có sự khác nhau quá lớn.
Tiến thêm một bước là thành thần, lui lại một bước là chết, cho dù may mắn bảo toàn tính mạng thì cuối cùng đan điền cũng vỡ nát không thể tiếp tục luyện võ được nữa.
Tuy nhiên, nhìn thân ảnh Hạ Nhất Minh phiêu phù trong không trung, Cát Ma Phàm Thù vốn biết rõ điều này cũng phải nhíu mày suy nghĩ.
Trên người Hạ Nhất Minh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương