Vũ Thần

Chương 932

Hạ Nhất Minh kẹp nhẹ một cái, bạch mã hiểu ý liền dừng lại. Trong số những người đó, Hạ Nhất Minh chính là nhân vật trung tâm. Một khi hắn ngừng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại theo. Sở Hạo Châu nhíu mày, từ trên không bay xuống, hỏi: - Lão đệ! Ngươi làm sao vậy? Hai mắt Hạ Nhất Minh tỏa sáng, nói: - Lão ca! Tiểu đệ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cho nên muốn tạm thời bế quan một thời gian. - Bế quan? - Sở Hạo Châu thất kinh, nét mặt không tránh khỏi sự hoài nghi. Hôm nay, Hạ Nhất Minh đã là cường giả đỉnh cao của nhân loại. Tu vi võ đạo như thế trên thế giới này có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, đứng đầu trong số những người tu luyện. Theo ý nghĩ của Sở Hạo Châu, tu vi võ đạo như vậy, một khi đã tiến vào thì gần như chẳng có cách nào thăng tiến. Mà trên thực tế thì mấy ngàn năm nay chuyện đó đúng là như vậy. Người đạt tới Cửu Cửu Trọng Thiên sẽ thấy không có cách nào tiến thêm được một bước. Bọn họ cũng chỉ có tu luyện công pháp, quang hóa thần binh cùng các loại công phu vận dụng. Mặc dù kinh nghiệm hàng năm vẫn tăng lên, năng lực thực chiến từ từ tăng theo. Nhưng thực lực cơ bản của bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ. Cho dù cao thủ nhất giai tu luyện tới đầu thì bọn họ cũng chỉ tu luyện chủ yếu về tinh thần lực mà thôi. Vì vậy mà sau khi Sở Hạo Châu nghe được Hạ Nhất Minh còn muốn bế quan khổ tu, ánh mắt mới trở nên quái dị như vậy. Đưa tay lên sờ trán, Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói: - Võ học bác đại tinh thâm, không bao giờ có điểm cuối. Tiểu đệ càng nghiên cứu càng hiểu thêm được rất nhiều thứ. Vì vậy mà muốn bế quan để thử một chút. Hắn cũng không có nói ra ý định vừa rồi của mình. Nếu để cho Sở Hạo Châu biết bản thân vọng tưởng muốn dẫn phát uy lực của thiên địa, chắc chắn lão sẽ không đồng ý. Dù sao, trong cơ thể Hạ Nhất Minh cũng không có xá lợi của thần đạo. Mà tương truyền từ xa xưa, từ sau khi thần đạo biến mất, muốn đột phá Cửu Cửu Trọng Thiên, những thiên tài bước vào thần đạo cũng chỉ có một kết quả là thất bại. Mấy ngàn năm qua, bất luận là người hay thú cũng không có một vị thần mới nào được sinh ra. Vì vậy mà Sở Hạo Châu mới bất chấp tất cả để ngăn cản sự vọng tưởng của hắn. Sở Hạo Châu cười khổ một tiếng, nói: - Lão đệ! Sự tiến bộ cực nhanh của ngươi có thể nhìn thấy bằng mắt. Trong cả thiên hạ chỉ sợ cũng không có người thứ hai làm được như ngươi. Hạ Nhất Minh mỉm cười. Việc này cũng không tiện trả lời. Hơn nữa, hắn cũng biết bản thân mình như thế nào. Nếu không có được năng lượng bản nguyên của thế giới, không có được được đan điền hỗn độn thì bản thân hắn bây giờ cũng không có được sự huy hoàng như thế này. Trầm ngâm trong chốc lát, Sở Hạo Châu nói: - Ngươi không phải đã đồng ý rằng trước năm mới sẽ không rời Hạ gia trang hay sao? Nếu hôm nay ngươi mà đi thì ta phải nói với mẫu thân ngươi thế nào? Hạ Nhất Minh ngẩn người, đảo mắt nói: - Chuyện này rất đơn giản. Ngươi tới đông thành nói một tiếng rằng hai chúng ta ra ngoài uống rượu. Mấy ngày sau mới có thể trở về. Có ngươi nói, mẫu thân chắc chắn sẽ không nói gì. Sở Hạo Châu tức giận trừng mắt nhìn hắn. Chẳng trách mà tên tiểu tử này bằng mọi cách kéo mình đi theo, thì ra trong lòng đã tính toán từ trước. Nhưng hắn nói cũng đúng. Nếu xét thân phận và địa vị trong Hạ gia trang, với sự đặc thù cả Sở Hạo Châu, Lâm Ôn Ngọc chắc chắn sẽ không nói gì. Vỗ nhẹ bả vai Sở Hạo Châu, Hạ Nhất Minh cười nói: - Lão ca! Tất cả đệ nhờ ngươi đó. Hắn kẹp một cái vào bụng bạch mã, nhất thời cả hai liền hóa thành một luồng ánh sáng bay đi. Sở Hạo Châu lắc đầu cười khổ. Trong lòng tính toán như thế nào giải thích với mọi người trong Hạ gia thì thấy bạch mã quay lại. - Lão ca! Vật này cho ngươi. Hạ Nhất Minh ném một thứ gì đó cho lão. Sau đó hắn vỗ lưng ngựa, bạch mã lôi điện cùng với Bách Linh Bát và Ngưng Huyết nhân liền rời đi. Sở Hạo Châu nhìn cái vòng cổ trên tay, ánh mắt có chút đăm chiêu. Thứ này lão đã thấy nhiều lần trên người Hạ Nhất Minh. Nó đúng là cái vòng cổ không gian mà hắn tìm được dưới Bồng Lai tiên đảo. Mặc dù hắn hâm mộ đối với vận may của Hạ Nhất Minh, nhưng chưa bao giờ đố kỵ cũng chưa bao giờ nghĩ lấy nó làm của riêng. Chẳng ngờ được lần này, Hạ Nhất Minh lại quay đầu sau khi ném cho lão thứ này lại vội vã ra đi. Không để cho lão kịp mở miệng. Hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên hắn chạm tay vào vật phẩm không gian. Muốn nói trong lòng không giữ được bình tĩnh thì đúng là dối gạt người khác. Ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Nhất Minh cưỡi bạch mã không biết đã biến mất từ lúc nào. Mặc dù hắn có được thần binh, hiểu được sử dụng ánh sáng của thần binh để phi hành. Dù cho hắn có tự phụ trăm lần cũng không thể tin rằng bản thân có thể đuổi theo được Bạch mã Lôi Điện. Do dự một lúc rồi hắn đưa chân khí vào trong vòng cổ. Một lát sau, một cái không gian rộng lớn xuất hiện trước mặt hắn. Cẩn thận quan sát một lúc lâu, nét mặt Sở Hạo Châu hoàn toàn kích động. Tất cả những thứ trong đó đều là chí bảo của thiên địa. Tuy nhiên trong đó phần lớn đều là sản vật đặc biệt của thế giới phương Tây. Có được số tài liệu này, bất luận hắn muốn luyện chế thần binh cũng không còn phải lo lắng nữa. Hít một hơi thật sâu để trong làn không khí mát lạnh lưu chuyển khắp bụng và ngực. Sở Hạo Châu biết, Hạ Nhất Minh vội vã rời đi hiển nhiên là muốn bế quan. Nhưng chủ yếu chính là hắn sợ bản thân mình từ chối vì vậy mới vừa để số đồ vật này lại đã liền vội vã rời đi. Hiểu được điều này, trong lòng lão không khỏi cảm thấy ấm áp. Cẩn thẩn cất cái không gian hạng liên, lão thì thào nói: - Sau lễ mừng năm mới, ta sẽ cho ngươi một sự vui mừng lẫn sợ hãi. ********* Cho tới hôm nay, trên người Hạ Nhất Minh đã có năm cái vật phẩm không gian. Ngoại trừ ngũ hành hoàn có thể giới của ngũ hành ở bên trong ra. Bốn cái còn lại đều là không gian trang sức. Mà thế giới ngũ hành to lớn. Cho dù hắn có đem bao nhiêu thứ nhét vào trong đó vẫn có thừa. Cho nên lúc này lấy toàn bộ những gì kiếm được từ hai vị cường giả phương Tây ra sắp xếp lại một chút. Hắn phân toàn bộ các loại tài liệu cùng với Không gian hạng liên đưa cho Sở Hạo Châu. Đối với vị bằng hữu an tâm dưỡng lão ở Hạ gia trang, hắn không bao giờ keo kiệt. Đương nhiên trong lòng Hạ Nhất Minh cũng có chút tính toán của bản thân. Sở Hạo Châu chính là một vị Đoán Tạo sư, chỉ cần lão ở Hạ gia trang đoán tạo ra thần binh thì có mười phần đều thuộc về Hạ gia trang hoặc là Hoành Sơn nhất mạch. Điều này quả thực chẳng khác gì một vị cao giai đoán tạo sư giúp hắn miễn phí để chế tạo thần binh. Một chuyện tốt như vậy, Hạ Nhất Minh hiển nhiên là không muốn bỏ lỡ. Suy nghĩ của hắn hơi miên man một chút rồi thu liễm lại. Đối với hắn vào lúc này mà nói thì không còn chuyện gì đáng để cho hắn quan tâm tới ý nghĩ trong lòng. Tốc độ của bạch mã Lôi Điện tăng lên tới cực hạn. Trong trời đất như có một đường kẻ thẳng tắp màu trắng kéo căng qua. Tốc độ lúc này đã là hết mức của bạch mã. Cho dù cường giả đỉnh cao của nhân loại có phi hành cũng không thể vượt qua được tốc độ này của nó. Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn hẳn xuống núi một chút, Hạ Nhất Minh đã tìm được một mảnh đất hoang vu như ý. Nơi đây là vị trí nguy hiểm nhất trong vùng Tây Bắc. Từ bên ngoài mà nhìn thì chỉ thấy ở đây là một biển cát rộng mênh mông. Nơi đây ban ngày cực nóng mà ban đem có thể khiến cho người ta đông cứng. Ở vùng Tây Bắc, tất cả mọi người đều tránh né vùng sa mạc này. Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì hắn chẳng để ý tới sự nguy hiểm đó. Về phần lạc đường trong sa mạc thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề lo. Có Bách Linh Bát đi theo, chuyện đó đã được giải quyết một cách triệt để. Bình tĩnh vươn hai tay, Hạ Nhất Minh nhắm mắt lại. Một lúc sau, Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu. - Ngươi định làm cái gì? - Thanh âm quen thuộc của Bách Linh Bát lại vang lên. - Ta đang cảm thụ lực lượng của trời đất. - Hạ Nhất Minh cũng không quay đầu lại, nói: - Trong sa mạc không có một ngọn cỏ khiến cho ta tưởng lực lượng của trời đất ở nơi này rất nhạt. Nhưng vào lúc này xem ra lực lượng của trời đất ở đây lại rất mạnh. Bách Linh Bát nhìn về phía sa mạc khôn cùng chẳng khác gì biển rộng, nói: - Ngươi tới nơi này làm cái gì? Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời. Hắn quay đầu nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết nhân, nói: - Lực lượng của thần đạo. Ta muốn nắm giữ thứ lực lượng này. Bách Linh Bát chẳng hề do dự, lắc đầu nói: - Không được! Trên thế giới này không có khả năng sinh ra được cường giả thần đạo. Ngươi không thể đi chịu chết. Hạ Nhất Minh giật mình, sắc mặt trở nên quái dị, nói: - Bách huynh! Ngươi đã quan tâm tới sinh tử của ta rồi hay sao? - Ta là bảo tiêu của người tất nhiên là phải quan tâm. - Bách Linh Bát nói một cách lạnh nhạt. Hạ Nhất Minh cười hắc hắc. Bách Linh Bát đúng nghĩ một đằng nói một nỏe. Nhưng cảm giác được người khác quan tâm thật là thích. Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói: - Bách huynh! Ngươi còn nhớ lúc ta và Ngao Bác Duệ giao thủ với nhau hay không? Mặc dù khi đó, Bách Linh Bát cũng không có ở đấy, nhưng Hạ Nhất Minh cũng biết rằng bằng vào năng lực Thiên Lý nhãn của hắn, nếu không biết một chút gì mới là lạ. Bách Linh Bát im lặng nhưng gật đầu. Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: - Lúc ấy, sau khi sử dụng Quang, Ám hợp bích, Ngao Bác Duệ liền không chút do dự nhận thua. Ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? - Lá gan của hắn quá nhỏ. - ...... - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nhìn hắn, một lúc sau mới nói: - Điều dó chứng tỏ rằng Quang, Ám hợp bích đã vượt qua lực lượng mà gã có được. Thậm chí còn vượt qua lực lượng của thần đạo, đạt tới một cái cấp độ rất cao. Nếu đám người Ngao Bác Duệ ở đây nghe được hắn đánh giá như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy khó tin. Không ngờ Hạ Nhất Minh chỉ dựa vào chút động tác của đám người Ngao Bác Duệ mà có thể đưa ra được cái kết luận đó. Điều này