Vũ Thần
Chương 919
Sau khi Tử Lỗ Li nói ra những lời kia, có ba người cùng đồng thời thở dài một hơi.
Trừ Hạ Nhất Minh ra, Hác Đồng, Hứa Ngân Hà cùng Kim Chiến Dịch ba người đồng dạng làm ra vẻ mặt yên tâm. Kỳ thực bọn họ ba người với quy củ này cũng sớm nghe qua. Bọn họ đều là đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện, cũng là những nhân vật quan trong, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn người thường.
Nhưng trước mặt ba vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, bọn họ khó tránh được áp lực tâm lý đè nặng. Cho tới khi Tông chủ đại nhân giải thích quy củ này, bọn họ mới không tự chủ được mà buông lỏng tâm tình.
Ngao Bác Duệ đột nhiên mở miệng, lão khẽ nói:
- Trong quy củ này còn có điểm quan trọng. Cửu Trọng Thiên không được phép tùy ý đánh chết Tôn giả kế thừa của môn phái khác. Trừ khi bọn họ thật sự đáng chết, nếu không không thể truy sát.
Đôi mắt lão đầy thâm ý, nói:
- Điều này vốn để Đế Thích Thiên nói cho ngươi. Bất quá lão phu nếu gặp cũng thay mặt chuyển lời.
Hạ Nhất Minh khẽ run lên, lúc này mới hiểu vì sao Thần Toán Tử năm đó lại để Đế Thích Thiên công bố chính hắn là đệ tử đích truyền của Thiên Trì nhất mạch, vẫn để hắn có thể dọc ngang thiên hạ.
Bởi vì Nhân đạo đỉnh cấp cường giả còn bọ một ước thúc như vậy.
Bất quá ngẫm lại nếu như không có ước định này, bất luận môn phái nào xuất hiện siêu cấp đệ tử chỉ sợ e rằng cũng không sống quá lâu.
Cũng may là có quy củ cổ quái này nên sau khi Hoàng Tuyền Lão tổ truy sát thất bại cũng lập tức buông ta rời đi không hề dây dưa. Nếu lão chờ đợi bên ngoài Quỷ Khốc Lĩnh năm bữa nửa tháng, hơn nữa chuyển qua ám sát, với tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh lúc đó khó có thể giữ lại tính mạng.
Tử Lỗ Li nhìn hai người khẽ gật đầu, theo sau chậm rãi thối lui. Về phần ba người Hác Đồng, căn bản không có tư cách sóng vai đứng cùng bọn họ nên đương nhiên sau khi tiến vào nơi này đã chọn cho mình vị trí thích hợp.
Về phần Lôi điện cùng bảo trư đồng dạng đứng ở lối vào.
Mặc dù lúc này Lôi điện có suy nghĩ muốn thay mặt Hạ Nhất Minh giao thủ cùng Ngao Bác Duệ nhưng đã được hắn mở lời, nó chỉ còn cách lẳng lặng đứng nhìn.
Chỉ là Lôi điện tính tình cao ngạo cũng không muốn đứng cùng đám người Hác Đồng mà đứng tránh ra rất xa, theo sau nhìn bọn họ với ánh mắt không ác ý nhưng cũng có cảm giác xa xôi ngàn dặm.
Tử Lỗ Li nhìn lại Lôi điện ánh mắt không dấu vẻ hâm mộ.
Thánh thú đỉnh cấp như vậy lại có thể cùng Thánh thú của Kỳ lân Thánh chủ so sánh, bất luận là ai cũng mong muốn có được một đầu.
Hác Đồng nhẹ tiến tới từng bước, ánh mắt lão vẫn chú ý vào hai vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả đang đứng bên trong, lúc này mới khẽ nói:
- Tông chủ đại nhân. Chúng ta vừa nhận được tin. Phất Lan Khắc Lâm cùng Gia Phỉ Nhĩ Đức của phương Tây đã vẫn lạc.
Tử Lỗ Li nhất thời cứng người.
Hai người kia lão cũng không xa lạ, hơn nữa khi lão còn sống, cũng từng giao thủ với hai người kia, bởi vậy rất rõ bọn họ có bao nhiêu thực lực.
Nhân vật như vậy đừng nói là hai người, cho dù một người vẫn lạc cũng đủ để thiên hạ chấn động, hơn nữa thay đổi cục diện đối lập giữa Đông Tây.
Cho dù là với định lực của lão lúc này cũng không thể bình tĩnh được.
Hít một hơi thật sâu, trái tim Tử Lỗ Li đột nhiên bình tĩnh lại, lão trầm giọng nói:
- Tin tức có chính xác không?
- Tuyệt đối đáng tin.
Hác Đồng không chút do dự nói.
Tin tức này từ miệng Hạ Nhất Minh, một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả nói ra, nếu nói không đáng tin như vậy Hác Đồng thật sự không nghĩ có chuyện gì đáng để tin nữa.
- Bọn họ tại sao chết?
Tử Lỗ Li nhẹ giọng hỏi.
Khi hỏi những lời này, vị Cửu Trọng Thiên cường giả trong lòng không khỏi lạnh lẽo cực độ. Chưa đợi Hác Đồng trả lời, lão đột ngột hỏi:
- Có phải bọn họ tự giết lẫn nhau mà chết?
Hai vị cường giả phương Tây như nước với lửa, nếu toàn bộ bỏ mình cũng chỉ có giải thích này. Chỉ là khiến Tử Lỗ Li nghĩ không ra, hai người này vì sao phải làm vậy? Chẳng lẽ phương Tây xuất hiện bảo vật khiến bọn họ không thể buông tay?
Hác Đồng sắc mặt có chút cổ quái, lão cười khổ nói:
- Tông chủ đại nhân. Hai vị cường giả đó đều chết trong tay một người.
Tử Lỗ Li giật mình, kinh hãi nói:
- Người nào?
Nếu như không phải cuộc đời này lão tin tưởng nhất là Hác Đồng, lão tuyệt đối không hỏi như vậy.
Hác Đồng cũng không mở lời, chỉ là ánh mắt chuyển vào giữa khu đất nơi Hạ Nhất Minh đang khoanh tay bình thản đứng, hai chân mở rộng ngang vai, mắt trong suốt như nước, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi vị cường giả trước mặt.
Tử Lỗ Li ngẩn người, thậm chí ánh mắt trong giây lát ngây ngốc.
- Là hắn?
- Là hắn.
*****
Một cỗ khí tức cường đại từ thân thể Ngao Bác Duệ bạo phát ra.
Mặc dù từ trên thân thể Hạ Nhất Minh cũng có cỗ khí tức không kém, hắn quả thật đúng như lời đồn đã tấn giai Nhân đạo đỉnh cấp cảnh giới, nhưng Ngao Bác Duệ vẫn có lòng tin chiến thắng.
Hơn nữa vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả này cũng biết, lúc này chiến đấu sợ là lần duy nhất trong đời có cơ hội chiến thắng người trẻ tuổi này.
Tốc độ tu luyện của người này thật đáng sợ, thậm chí đã vượt qua phạm trù nhân loại có thể đạt được mà đạt với cấp độ quái vật.
Nếu như có khả năng, lão hận không thể bắt người này cẩn thận nghiên cứu vài năm xem trên người hắn có bí mật gì, không ngờ chỉ dùng vài năm đã đạt được cấp độ lão phải mất vài trăm năm.
Bất quá Ngao Bác Duệ biết, đây chỉ là mơ hão mà thôi. Đừng nói Đế Thích Thiên không tiếng mạng già bảo vệ Hạ Nhất Minh, cho dù Đế Thích Thiên kiêng kỵ nhưng lão cũng không có cách gì bắt được người trẻ tuổi này.
Hơn nữa với tốc độ tu luyện đáng sợ như vậy, nếu qua mấy năm, chỉ e hắn có thể phát huy nhuần nhuyễn thể chất cùng lực lượng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả. Một khi tới tình trạng đó, uy lực hắn nắm giữ không thua kém bất cứ vị Cửu Trọng Thiên cường giả nào. Đó cũng chính là lúc lão mất đi cơ hội lấy lại thể diện.
Lúc này gặp được Hạ Nhất Minh tại Linh Tiêu Bảo Điện, lão cố ý nói tới chuyện này cũng chỉ vì muốn có được một kết thúc, chỉ cần bản thân trong chiến đấu chiếm được thượng phong, như vậy Động Thiên Phúc Địa đã bảo toàn được thể diện.
Nhưng khi hai người đứng đối diện, Ngao Bác Duệ trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không đảm đương nổi.
Hạ Nhất Minh mặc dù chỉ bình thản đứng, hơn nữa trên thân thể không có bất cứ khí tức bạo phát nào nhưng khiến Ngao Bác Duệ cảm thấy vô cùng quái dị. Lúc này Hạ Nhất Minh rất nguy hiểm, hết sức nguy hiểm.
Ngao Bác Duệ mặt mày nhăn nhó, tâm niệm vừa động, cổ tay khẽ vung lên, trường tiên màu xanh biếc theo đó xuất hiện.
Trường tiên này giống như trường xà nháy mắt đã chuyển động mấy lần quanh thân thể Ngao Bác Duệ. Nó như Thánh xà, khi di chuyển còn phát ra vài tiếng tê tê quỷ dị, theo sau như nhận biết phương hướng Hạ Nhất Minh chuẩn bị lao tới.
- Đã được nghe Ngũ Hành Hoàn của Hạ huynh thiên hạ vô song. Xin lấy ra cho lão phu đại khai nhãn giới.
Ngao Bác Duệ lạnh lùng nói.
Mặc dù lão biết Ngũ Hành Hoàn uy lực khôn cùng nhưng trong hoàn cảnh này lão tuyệt đối không thể cấm đối phương sử dụng binh khí, so với che giấu không bằng đường hoàng nói ra còn hơn.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Ngao huynh quá khen. Bất quá lúc này tiểu đệ không muốn sử dụng Ngũ Hành Hoàn. Muốn lấy đôi tay trần này lãnh giáo Ngũ hành thuật của các hạ.
Trên mặt hắn mặc dù mỉm cười nhưng trong lòng đã sớm mắng Quang Ám hợp bích mười vạn tám ngàn lần.
Sau khi chúng thành công dung hợp liền độc bá đan điền, áp chế Ngũ hành chi hoa không cho xuất hiện, cho dù có hỗn độn đan điền bảo kê nhưng các lực lượng khác đừng mong xuất hiện.
Lúc này Ngũ Hành Hoàn trong tay hắn lại trở thành binh khí yếu nhất, nếu lấy ra khẳng định sẽ mất mặt, chi bằng tốt hơn hết là giấu đi.
Nhưng tâm tư này của hắn người khác sao có thể biết được.
Sau khi nghe những lời này, sắc mặt Ngao Bác Duệ có chút đỏ bừng.
Từ khi lão tấn giai Nhân đạo đỉnh cấp cường giả đã trăm năm, đây là lần đầu tiên có người cuồng vọng tự đại như vậy, muốn lấy tay không nghênh chiến thần binh của lão.
Giờ phút này Tử Lỗ Li không khỏi cau mày. Mặc dù lão đối với Hạ Nhất Minh đã thay đổi cách nhìn, không bao giờ coi hắn là kẻ vừa tiến giai nhưng đối với sự cuồng vọng này lão không cho là đúng.
Cửu Trọng Thiên của nhân loại không kém nhau là mấy, mà thần binh chính là thứ để bọn họ dựa vào, nếu mất đi sự giúp đỡ này, uy lực phát ra e rằng đại giảm.
Dù sao nhân loại cùng Thánh thú trời sinh đã có khoảng cách về thể chất, cũng không phải dễ dàng có thể bù đắp.
Thánh thú đỉnh cấp có thể nắm giữ uy lực này, nhưng nhân loại Cửu Trọng Thiên tuyệt đối không thể làm được.
Ngao Bác Duệ cười dài một tiếng, lạnh lùng nói:
- Hảo...hảo...tiểu tử cuồng vọng. Ngươi đã tự tin vậy chớ trách lão phu hạ thủ vô tình.
Trên đầu lão âm thanh đột nhiên bạo phát, một bóng xanh biếc nhằm thằng Hạ Nhất Minh đâm tới.
Trường tiên như đại xà xanh biếc không biết từ khi nào đã phóng ra, hơn nữa như quỷ mị tới bên người Hạ Nhất Minh.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh không thay đổi, cánh tay hắn chỉ tủy tiện điểm một chút.
Trên tay thắn lóe lên quang mang kỳ dị, cứ thế cùng trường tiên đối đầu.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương