Vũ Thần
Chương 845
Trong khi Hạ Nhất Minh đang đánh giá cường giả Nhân Đạo đỉnh phong của phương Tây thì đám người Kim Chiến Dịch và Lệ Giang Phong vốn vẫn tự phụ lại câm như hến.
Đứng trước mặt cường giả Nhân Đạo đỉnh phong cho dù là Ngũ Khí đại tôn giả cũng không dám cho ý làm trái lời. Càng không cần nói tới bọn họ những người vừa tấn thăng cảnh giới tôn giả.
Không khí chung quanh nhất thời trở tràn ngập áp lực, có thể mang tới cho các tôn giả áp lực khổng lồ như thế thì cũng chỉ có cường giả ở cấp bậc này mà thôi.
Phất Lan Khắc Lâm gật đầu, lão từ từ nói:
- Ngươi quả thực không tồi.
Mặc dù lão cũng không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người chung quanh đều hiểu lão đang đánh giá về ai.
Các tôn giả đến từ phương Tây trên mặt đều lộ vẻ đố kỵ, cho dù là Cách Lâm Đốn của liên minh hắc ám cũng khó có thể tránh khỏi tâm tư đó.
Trong thế giới phương Tây, có thể được cường giả ở cấp bậc này đánh giá thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà lần đầu tiên gặp mặt đã khiến lão nói ra lời này lại càng độc nhất vô nhị.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Ngả Đức Văn cũng thầm nói trong lòng, dù Hạ Nhất Minh có là Ngũ Khí đại tôn giả thì đây cũng là khích lệ quá đáng a.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra một tia cười khổ, mặc dù ngữ khí của đối phương không chút nào che dấu việc đang thưởng thức mình. Nhưng bản thân hắn đã bị người này dùng ý niệm khóa lại.
Bất luận kẻ nào bị Nhân Đạo đỉnh phong cường giả dùng ý niệm tập trung đều cảm thấy không hề thú vị chút nào.
- Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ tôn kính, chẳng lẽ ngài định dát vàng lên mặt ta sao? - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ cười khổ nói.
Phất Lan Khắc Lâm mỉm cười hòa ái, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Nhất Minh mà chỉ nói:
- Ở trong Trung Kinh của phương Đông thành ngươi đã giết ba cường giả phương Tây?
Ánh măt Ngả Đức Văn cùng Cách Lâm Đốn đều trở nên sắc bén, bọn họ cũng từng nghe qua lời đồn này, nhưng khác với người ở phương Đông. Bọn họ đối với những tin đồn đó chỉ bán tín bán nghi mà thôi.
Ba cường giả đó ở phương Tây có thanh danh rất lớn, ngoại trừ Nhân Đạo đỉnh phong cường giả, nếu không thì không ai có thể đồng thời lưu giữ cả ba người lại.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn nhíu mày, từ từ nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người.
Cũng như vậy, hắn cũng không trả lời trực diện câu hỏi của giáo hoàng bệ hạ, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều rõ ràng ý tứ trong đó.
Đám người Kim Chiến Dịch mặc dù biết rõ thực lực của Hạ Nhất Minh, nhưng giờ phút này bọn họ đột nhiên phát hiện người trẻ tuổi đột nhiên quật khởi như sao chổi này đã trở nên xa lạ.
Phất Lan Khắc Lâm nếu không xuất hiện ở đây, đám người Kim Chiến Dịch khẳng định sẽ nói.
Nhưng khi lão nhân này xuất hiện, vô luận cường giả phương Đông hay các tôn giả phương Tây đều trở nên trầm mặc.
Ở trên người này tỏa ra khí thế làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, cũng tỏa ra uy nghiêm khiến người khác không dám phản kháng.
Loại lực lượng không chiến mà có thể khiến người ta phải khuất thân này vượt qua cả cảnh giới Nhân đạo, còn mơ hồ đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết thần đạo.
Đương nhiên, thiện hạ hôm nay cho dù là người có ý niệm cường đại nhất cũng không thể đột phát được cảnh giới của mình để tiến thêm một bước.
Nhân đạo đỉnh phong cùng Thần đạo cảnh giới chênh lêch mặc dù chỉ một cấp, nhưng không ai có thể bước qua được cánh cửa này.
Bất quá, cho dù là thế thì lão nhân trước mắt này cũng có thể khiến cho bọn họ thúc thủ chịu trói, thậm chí còn có cảm giác lão nhân đó có thể tùy thời lấy đi tính mạng của mình. Bọn họ ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Thế nhưng, Hạ Nhất Minh ở trước mắt làm cho mọi người cảm thấy thật sự rung động.
Ở trước mặt cường giả Nhân đạo đỉnh phong, hắn vẫn như trước không hề có chút kiêu ngạo, siểm nịnh nào. Hơn nữa ở trên người hắn cũng không hề có hơi thở tuyệt vọng, mà tràn ngập đấu chí cường đại.
Hạ Nhất Minh khi đối mặt với cường giả Nhân đạo đỉnh phong dĩ nhiên vẫn còn đấu chí.
Khó hiểu, cường giả hai bên đối với thanh niên tuổi trẻ này đều phải sinh ra sự kính nể từ sâu trong lòng.
Thế nhưng bọn họ cũng không biết, Hạ Nhất Minh đã có kinh nghiệm giao thủ hai lần với cường giả Nhân đạo đỉnh phong, hơn nữa có Bạch Mã trợ giúp hắn vẫn có thể chạy thoát.
Thế nên khi lần này đối mặt thứ ba với cường giả cấp bậc Nhân đạo đỉnh phong này, hắn mặc dù trong lòng rất kiêng kỵ, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Phất Lan Khắc Lâm than nhẹ một tiếng,nói:
- Đã như vậy, ngươi lưu lại đây đi.
Lão nói những lời này vô cùng thuận miệng, nhưng vào tai kẻ khác lại khiến người ta sinh ra cảm giác chuyện này vốn nên như thế.
Hạ Nhất Minh giật mình, ngay cả hắn mới rồi cũng sinh ra cảm giác như vậy.
Không hiểu sao, khi lão nhân này nói ra, ở quanh người lão một cỗ hấp lực mà hắn không thể cảm giác được.
Hai mắt sáng ngời, chân khí trong người Hạ Nhất Minh nhanh chóng lưu chuyển, khí tức cường đại điên cuồng bắt đầu được điều động. Mặc dù còn chưa xuất ra Ngũ Hành Hoàn nhưng Ngũ Hành chân khí được điều động xoay tròng trong cơ thể không ngừng.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân, Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Đây là loại lực lượng gì?
Lão nhân bật cười khanh khách:
- Đây là Thanh Âm lực lượng, con sủng vật của ngươi không phải cũng biết rõ loại lực lượng này sao?
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chuyển qua trên người Bảo Trư, cặp mắt của nó nhìn về phía lão nhân mơ hồ có vẻ sợ hãi.
Đối với thần sắc này của nó Hạ Nhất Minh không hề thấy xa lạ gì, khi ở trên biển gặp phải hải quái to lớn, còn có lúc gặp phải Hoàng Tuyền lão tổ ánh mắt nó cũng như vậy.
Bởi vậy mới thấy được, tiểu tử này trong lòng đã xác định được bản thân không phải là đối thủ của lão giả này.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, đưa tay chỉ về phía đám người Kim Chiến Dịch, nói:
- Muốn lưu Hạ mỗ lại đây thì có thể, nhưng phải để bọn họ rời khỏi nơi này.
Phất Lan Khắc Lâm vẫn cười nói:
- Bọn họ tới đây để tham gia cuộc trao đổi võ học giữa hai phương Đông Tây. Trận so tài còn chưa bắt đầu, cho nên không thể rời đi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày nói:
- Bệ hạ tôn kính. Chẳng lẽ ngài muốn lưu toàn bộ bọn ta lại sao?
Thanh âm của hắn mang theo mùi vị khó có thể tin, đám người đến đây đến từ rất nhiều môn phái khác nhau, trong đó có Linh Tiêu Bảo Điện, Động Thiên Phúc Địa, Thiên Trì nhất mạch, Nam Cương Lưu Ly đảo cũng ở đây.
Không thể phủ nhận, Phất Lan Khắc Lâm là cường giả của Nhân đạo đỉnh phong, nhưng nếu đồng thời giam giữ tôn giả của tất cả các môn phái phương Đông thì đây không phải là hành động sáng suốt.
Phất Lan Khắc Lâm tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lão chầm chậm nói:
- Để cho một người quay trở ra thông tri một chút, để cho mấy lão nhân của môn phái bọn họ tự đến đây đem người trở về.
Sắc mặt của các tôn giả phương Đông khẽ biến, đến tận lúc này bọn họ mới biết được nguyên lai thần điện giáo hoàng đến đây cũng không phải là để đảm bảo cho tính chất công bằng của trận đấu. Mà là đến đây để lưu giữ các cường giả mới tấn chức tôn giả của phương Đông lại.
Về phần mục đích thì chính là muốn đem tất cả những cường giả có cùng tu vi với lão tới đây.
Điều này không những làm cho các tôn giả phương Đông không thể nghĩ ra vì sao, mà ngay cả các tôn giả từ phương Tây cũng không thể nghĩ nổi.
Gương mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, nói:
- Giáo hoàng bệ hạ tôn kính. Chẳng lẽ ngươi lấy thực lực một mình chống lại toàn bộ các thế lực phương Đông sao?
Phất Lan Khắc Lâm cười nhạt nói:
- Đây là một cuộc chơi, chỉ là các ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách để tham dự vào.
Trong lòng mọi người xung quanh đều âm thầm nghĩ, ngay cả Ngũ Khí đại tôn giả còn chưa đủ tư cách tham dự, vậy chẳng phải nói chỉ có duy nhất cường giả Nhân đạo đỉnh phong mới có thể sao.
Hạ Nhất Minh điều động chân khí toàn thân không một chút kiêng kỵ. Ở trước mặt lão nhân này từ đầu tới cuối chỉ có một mình hắn là có can đảm phóng thích chân khí của mình, hơn nữa còn mơ hồ có chút kháng cự lại được.
Đương nhiên, hết thảy mọi thứ này cũng không khiến cho Phất Lan Khắc Lâm có phản ứng gì khác.
- Giáo hoàng bệ hạ, chẳng lẽ ngài muốn phá bỏ quy tắc mấy ngàn năm qua? - Hạ Nhất Minh lớn tiếng hỏi.
Phất Lan Khắc Lâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
- Phá vỡ quy tắc không phải là ta. Mà là Băng Tiếu Thiên.
Hạ Nhất Minh giật mình, ban đầu hắn còn tưởng lão nhân này sẽ làm khó dễ mình, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại lại nói tới Băng Cung ở Bắc Cương.
Trong lòng vừa động, hai mắt Hạ Nhất Minh mở lớn nói:
- Băng đảo - Thiên niên Băng Đảo. Ngươi chính vì thiên niên Băng Đảo mà tới đây.
Ánh mắt Phất Lan Khắc Lâm lộ vẻ thưởng thức, lão nói chuyện giống như một lão già vậy, từ từ nói:
- Ngươi đoán đúng. Băng đảo chính là tài sản của cả Đông và Tây đại lục. Mấy ngàn năm trước các vị tiền bối trong thần đạo đã lưu lại chìa khóa duy nhất để mở ra đại môn của Băng Đảo. Nhưng mà hôm nay, Băng Tiếu Thiên lại có ý định làm cho phương Tây chúng ta đứng ở ngoài cửa mà độc bá Băng Đảo.
Lão nhân dừng lại một chút, ánh mắt lão vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng không lộ vẻ tức giận. Tựa hồ như lão đang nói về chuyện không phải của mình vậy.
Đám người Kim Chiến Dịch đưa mắt nhìn nhau, nếu đúng như vị lão nhân này nói thì chuyện này quả thật bọn họ còn không có tư cách tham dự.
Bất quá, bọn họ cũng hiểu được, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Niên Băng Đảo mới có thể khiến lão rời khỏi thế giới phương Tây.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng lão thầm mắng, đều là chuyện tốt do lão Băng Tiếu Thiên, thật không ngờ bọn họ lại phải gánh chịu điều này.
Phất Lan Khắc Lâm sở dĩ tới Nam Cương lưu bọn họ cũng là bất đắc dĩ, lão cũng không trực tiếp bới Bắc Cương Băng Cung mà ở chỗ này làm khó dễ. Để có thể lưu lại cho song phương một con đường giải quyết, nhưng xui xẻo chính là bản thân hắn lại bị kéo vào trong vòng xoáy đó.
Thở dài một hơi, ánh mắt Hạ Nhất Minh trở nên kiên định là thường.
- Xin lỗi, giáo hoàng bệ hạ tôn kính. Hạ mỗ không muốn lưu lại nơi đây.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương