Vũ Thần

Chương 729

Ánh sáng chói mắt từ trong tay Hạ Nhất Minh hiện ra. Hắn hú lên một tiếng thật dài. Chân khí trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển mà phóng vầng sáng trong tay ra ngoài. Dựa theo những gì trên bí tịch ghi lại thì khống chế phi kiếm công kích địch nhân cũng không phải bằng chân khí. Bởi vì chân khí có mạnh đến mấy thì cũng không thể nhanh như tia chớp. Chưa kể đến việc phải đưa chân khí ra ngoài trăm trượng là một chuyện hết sức khó khăn. Có lẽ chỉ vào thời đại thần đạo, cao thủ thần đạo còn có thể làm được điều đó. Nhưng vào thời điểm này, cho dù là cường giả đỉnh cao của nhân đạo cũng không có khả năng khống chế chân khí được như vậy. Vì thế mà khống chế thần binh phi hành cũng chỉ có thể dụng ý niệm. Thứ lực lượng thần bí đó cũng chỉ có đại tôn giả Ngũ Khí mới có thể có được. Một khi có được nó là có thể quang hóa được thần binh, hơn nữa sử dụng thứ lực lượng đặc biệt đó để điều khiển thần binh lợi khí tiến hành công kích từ xa. Đương nhiên, sử dụng thứ lực lượng đó không nên mong tới cực hạn và trong trường hợp quá xa. Nếu có thể phối hợp với chân khí thì lại tạo ra hiệu quả còn mạnh hơn nữa. Ngày xưa, Hạ Nhất Minh bị ba vị đại tôn giả đuổi giết, bọn họ đã dùng chính thủ đoạn đó khiến cho Hạ Nhất Minh hết sức chật vật. Hôm nay, cơ bản Hạ Nhất Minh cũng chưa nghĩ gì đến việc vận dụng chân khí. Tinh thần hắn tập trung cao độ mà cảm nhận ý niệm một cách kỹ càng. Trong đầu hắn giống như có hai loại lực lượng tương tự nhưng không hề giống nhau. Trong đó có một thứ đương nhiên là ý niệm lực do sau khi tức giận quá mức rồi quang hóa thần binh thành công mà chính thức được hình thành trong thân thể Hạ Nhất Minh. Nó biến thành một thứ lực lượng mà hắn có thể sử dụng. Mà một thứ lực lượng khác cũng thuộc về ý niệm nhưng lại không phải của hắn mà chính là của Ngưng Huyết nhân đang nằm trong đan điền. Mặc dù đã ra ngoài được một khoảng thời gian, nhưng tình huống của Ngưng Huyết nhân vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp. Ánh sáng trong vùng biển sáng đó đã khiến cho Ngưng Huyết nhân bị thương tổn rất nặng. Nếu như lúc luyện chế, không nhờ có một viên thần đạo xá lợi làm chủ đạo thì Ngưng Huyết nhân đã sớm tan biến trong biển ánh sáng từ lâu. Có điều, cũng chẳng biết Ngưng Huyết nhân bị thương nặng như thế có thể đến lúc nào mới hồi phục. Tạm thời gạt những suy nghĩ về Ngưng Huyết nhân sang một bên, Hạ Nhất Minh bắt đầu điều khiển ý niệm của bản thân. Trong cảm giác của hắn thì ngũ hành hoàn đang trôi nổi giữa không trung có một mối liên hệ kỳ lạ nào đó với ý niệm. Sự liên hệ đó hiển nhiên không phải là nhờ vào chân khí mà thông qua một loại cách thức đặc biệt nào đó mà hắn không thể hiểu được. Khi ý niệm của hắn cũng với ngũ hành hoàn có thể chính thức kết hợp, chắc chắn có thể tạo ra được một năng lực điều khiển kỳ diệu mà trước đó không thể nào tưởng tượng được. Sắc mặt Hạ Nhất Minh từ từ biến đổi thậm chí còn có lúc vặn vẹo. Thần Toán Tử tặng bí tịch ghi chép những gì tâm đắc của lão. Tất cả những thứ trong đó đều được diễn tả hết sức rõ ràng. Giống như chỉ cần sử dụng ý niệm điều khiển là có thể khiến cho phi kiếm giống như một cánh tay. Ngay khi Hạ Nhất Minh mới đọc được những điều đó, hắn vô cùng tin tưởng. Nhưng sau khi chính thức bắt đầu thử sử dụng ý niệm điều khiển, hắn mới biết rằng điều đó lại hoàn toàn không đơn giản chút nào. Sang trái...sang trái...sang trái... Hạ Nhất Minh cố gắng để điều khiển khiên cho sắc mặt hắn đỏ bừng. Trong thư tịch của Thần Toán Tử có ghi lúc bắt đầu thử thì tốt nhất để cho tâm cảnh trầm ổn, nhưng sau đó lại để cho tâm tình kích động. Chỉ khi bị bao vây giữa sự mâu thuẫn trong lòng mới điều khiển thêm dễ dàng. Hạ Nhất Minh hoàn toàn dựa theo những gì mà Thần Toán tử nói. Hắn vừa cố gắng giữ tâm trạng bình ổn, vừa hít một hơi thật sâu cố gắng làm cho bản thân kích động. Quả nhiên sau khi trong lòng từ từ kích động, ý niệm trong đầu cũng lan ra càng lức càng mạnh. Vào lúc này, Hạ Nhất Minh đã có thể tăng thêm được mức độ triệu hoán. Cuối cùng thì ngũ hành hoàn đang trôi nổi trong không trung cũng bắt đầu nhúc nhích theo tâm ý của Hạ Nhất Minh khiến cho hắn cảm thấy vui mừng. Hành trình trăm dặm cuối cùng cũng có thể bước được những bước đầu tiên. Hiển nhiên rồi sẽ có bước thứ hai, thứ ba. Mặc dù trước mắt mức độ điều khiển của Hạ Nhất Minh đối với ngũ hành hoàn chưa đạt tới mức độ tùy tâm tùy ý. Nhưng hắn tin tưởng rằng mình sẽ rất nhanh có thể tìm được điểm quan trọng rồi tu luyện tới cảnh giới chẳng kém gì đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Tâm trạng cảm thấy hồi hộp, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. "Trái...trái....trái" Những mệnh lệnh liên tiếp đưa ra khiến cho tâm trạng của Hạ Nhất Minh càng thêm thoải mái. Tuy nhiên, đôi mắt của hắn nhất thời trợn tròn. Ngũ hành hoàn của hắn đúng là đã thực sự đi về phía bên trái, nhưng quan trọng là hắn lại không thể cảm nhận được. Ngũ hành hoàn tỏa ra ánh sáng năm màu hướng về phía căn phòng bên trái. Nó giống như một tia chớp mà lao tới. Khí thế của nó lúc này tỏa ra mãnh liệt. Mặc dù, trong lòng Hạ Nhất Minh đang cố gắng triệu hồi, nhưng ngũ hành hoàn giống như một con ngựa bất kham, không hề có ý định quay lại. Thậm chí tốc độ của nó còn tăng lên. Từ đầu, Đặng Triệu Thần đứng xem có phần hâm mộ. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Vầng sáng đặc biệt đó bay về phía này khiến cho hắn phải rùng mình. Kinh nghiệm bao năm khiến cho hắn biết chỗ này rất nguy hiểm, không thể ở được. Hắn không hề do dự, nhanh chóng thoát ly với tốc độ nhanh nhất. Vầng sáng của ngũ hành hoàn chợt giáng xuống, đánh cho căn phòng sập mất một nửa. Tất cả cát gỗ, đất đá sập xuống lấp hết tất cả những thứ bên trong. Hạ Nhất Minh nhíu mày, trong lòng hắn cảm thấy hối hận. Trong bí tịch của Thần Toán Tử đại nhân đã viết hết sức dễ hiểu về việc điều khiển thần binh. Nhưng đến khi thực sự bắt tay vào mới biết được nó khó khăn như thế nào. Dưới sự khống chế của hắn, ngũ hành hoàn quả thực có động, nhưng vấn đề là thứ này lại không thể thu lại được. Nếu mà dùng để đối địch thì chỉ sợ chết như thế nào mà không biết. Hắn than nhẹ một tiếng, vẫy tay một cái. Ngũ hành hoàn nhất thời từ trong đám đổ nát hóa thành một vầng sáng chui vào trong cơ thể. Để có thể sử dụng ý niệm điều khiển thần binh thì còn phải sử dụng rất nhiều. Hơn nữa, trước khi thành công không thể đem ra mà đối địch. Vào giờ phút này, hắn thực sự cảm nhận được cảm giác của Sở Hao Châu khi tới Bồng Lai tiên đảo báo thù. Rõ ràng là đã quang hóa thần binh thành công, nhưng khi đối địch lại không thể nào vận dụng. Nếu không phải thần binh có tốc độ nhanh như tia chớp thì đừng nói là đối phó với hai vị tôn giả, mà thậm chí đám người Cổ lão ma cũng có thể đánh bại một mình Sở Hao Châu. Đám ngói đột nhiên nhúc nhích khiến cho Hạ Nhất Minh cả kinh. Chẳng lẽ vừa rồi trong phòng lại có một tên đệ tử phục dịch nào đó? Nếu mà không cẩn thận để người ta bị thường thì đúng là hắn chẳng biết giấu mặt vào đâu. Đang định bước lên thì từ đám ngói liền ló ra khuôn mặt nhỏ bé của bảo trư, đang dính đầy bụi. Hạ Nhất Minh ngẩn người. Hắn và tiểu bảo trư nhìn nhau một lúc. Sau đó, bảo trư liền nhảy lên mà chạy đi. Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười nhìn bảo trư. Không ngờ nó lại trốn ở trong phòng mà không cho hắn biết. Thực sự là càng ngày càng nghịch. Nhưng vừa mới nghĩ tới việc mai táng Thánh Long, Hạ Nhất Minh liền hiểu ngay. Bảo trư chắc chắn là rất buồn nên mới tới tìm mình. Nhưng do hắn mải tu luyện nên bỏ quên nó. Vỗ đầu một cái, Hạ Nhất Minh vội vã đuổi theo. Hắn có thể dễ dàng tìm thấy bảo trư đang ở trong phòng của bạch mã Lôi Điện. Nó đang đứng trước mặt bạch mã mà nói chuyện, hình như là đang tố cáo. Khi thấy Hạ Nhất Minh tới, nó liền chuồn ra phía sau bạch mã, hai mắt đảo liên tục nhìn Hạ Nhất Minh. Trong lòng cảm thấy đau xót, Hạ Nhất Minh liền bước tới ôm bảo trư vào lòng, chẳng để ý tới đất cát đang bám đầy trên người nó. Hắn ôm nó ra ngoài, phân phó một tiếng. Chỉ trong chốc lát một cái bồn nước đã được chuẩn bị xong. Hạ Nhất Minh thả bảo trư vào trong bồn. Cầm một cái thứ gì đó giống như bàn chải mà tắm rửa cho bảo trư. Đáng thương cho huyết mạch của Thánh Long đại nhân lúc này chẳng khác gì một con heo, con chó đang sắp bị giết. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết khiến cho bạch mã thương xót nhìn bảo trư, nhưng có đánh chết nó cũng không tới giúp. Vỗ vỗ hai tay, Hạ Nhất Minh tủm tỉm đứng dậy nhìn bảo trư đã trở lại trắng muốt như trước. Trong lòng hắn hết sức hài lòng bởi một phần hắn cũng cố tình giết gà dọa khỉ trước mặt bạch mã. Nếu để cho người ta biết được hai con linh thú có huyết mạch thần thú đang ở với mình, chắc chắn chẳng có ai tin. Sau khi tắm xong cho bảo trư, Hạ Nhất Minh liền vào trong phòng. Hắn kể cho bảo trư và bạch mã một chút chuyện xưa. Mặc dù hai tên này cũng không nói, không trả lời được nhưng là đối tượng ngồi nghe tốt nhất. Chúng nghe hắn kể mà hai mắt thêm sáng ngời khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù vẻ mặt bảo trư nhìn rất đáng thương, nhưng Hạ Nhất Minh cảm giác được tâm trạng của nó tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy được quan hệ của chính mình cùng với bảo trư và bạch mã lại sâu thêm một chút. Cảm giác đó đến từ ý niệm trong đầu. Mặc dù hắn không dám khẳng định nó có phải là thật hay không. Nhưng hắn biết, những ngày tiếp theo, bảo trư sẽ luôn bám lấy hắn. Cho dù là lúc hắn tu luyện ý niệm, nó cũng sẽ cưỡi bạch mã đứng xa mà xem. Có một tên tiểu tử như thế giám sát. Cuối cùng thì mấy ngày sau, Hạ Nhất Minh cũng thành công khống chế được ngũ hành hoàn. Mặc dù mới đạt được điểm khống chế cơ bản nhất. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng có thể hài lòng. Qua mấy ngày nữa, cuối cùng thì hắn cũng quyết định rời đi.