Vũ Thần

Chương 692

Làn hơi thở bốc lên cao, chỉ trong chốc lát lại có hai người và hai con thú bay tới. Hai người này cũng có tu vi đại thánh giả. Một người có cơ thể rắn chắc, cưỡi con hắc hổ cực lớn, tỏa ra khí thế ngập trời khiến cho kẻ khác không dám nhìn kỹ. Phía sau người đó là một nữ tử che mặt. Nàng có một vóc dáng vô cùng quyến rũ, yểu điệu giống hệt như một con hồ ly. Nàng cùng với con thánh thú đồng hành chậm rãi bay sau người cưỡi con hắc hổ. Khi cả hai tới đây, nét mặt tất cả tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng đều trở nên cung kính. Ngay cả vị đại thánh giả đang cưỡi trên lưng con chim ưng khổng lồ cũng trở nên thân thiện. - Chương huynh! Hai người các ngươi cũng tới? - Tư đại thánh giả mỉm cười, gật đầu một cái, sau đó thuật lại mọi chuyện. Vị nam tử nhíu mày, liếc nhìn về phía đại thánh giả của bộ tộc Đồ Đằng. Lúc này, cả người và thú đều hết sức nhếch nhác. Da thịt cả hai đều bị nám đen. Mặc dù thử tộc không phải là chủng tộc có lực chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng có thể đạt tới đại thánh giả há lại chỉ là hư danh? Có thể khiến cho hắn cùng với thánh thú đồng hành trở nên thế này đủ khiến cho người ta sợ hãi. Quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người bạch mã Lôi Điện, nét mặt có chút phực tạp. Thánh thú có được huyết mạch thần thú khắp cả bộ tộc Đồ Đằng cũng chỉ có một con mà thôi. Mà đó lại là thánh thú đồng hành của Kỳ Lân thánh chủ. Ngoại trừ nó ra, trong thiên hạ muốn tìm được một con thánh thú có huyết mạch thần thú thứ hai, chịu sống chung với con người gần như là không thể. Trong thiên hạ có vài nơi cũng tồn tại thánh thú với uy lực tương đương, chẳng hạn Long Xà trong Quỷ Khốc lĩnh. Nhưng cơ bản là không một ai có đủ can đảm để động đến nó. Vậy mà hôm nay, trên thế giới này lại xuất hiện một con thánh thú có được huyết mạch thần thú. Nhưng con thánh thú đó lại không thuộc về bộ tộc Đồ Đằng. Mà đáng buồn nhất, nó lại trở thành thánh thú đồng hành với đại địch của bọn họ. Nhưng nếu gặp phải một con thánh thú như vậy mà khiến cho Chiêu Thái Lâm lại bị thương thế kia thì chỉ có một nguyên nhân đó là nó quá sức mạnh mẽ. Cơ mặt khẽ giật giật vài cái, rồi nam tử mở miệng nói: - Hạ Nhất Minh! Bản nhân Chương Đại Hổ, đại thánh giả của Hổ tộc. Đây là thê tử Hồ Mỹ Cơ của Hồ tộc. Các hạ với bộ tộc chúng ta có ước hẹn hai mươi năm. Như vậy, trước khi đến ước hẹn, xin rời khỏi phạm vi của bộ tộc Đồ Đằng chúng ta. Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, trên trán xuất hiện một chút sát khí. Sau khi biết rõ nguyên nhân, người đó vẫn chẳng hề nhắc tới chuyện Chiêu Thái Lâm cùng người ta liên thủ đuổi giết mình, mà chỉ nhắc tới ước hẹn giữa hai bên. Cách làm đó nhìn thì như hết sức công bằng, nhưng trên thực tế đã thiên vị đến cực điểm. Thậm chí Hạ Nhất Minh còn nhận thấy trong ánh mắt của người đó lóe lên sát khí. Có lẽ, nếu như không phải ngại sự có mặt của bạch mã, thì lúc này, bọn họ cũng nhân cơ hội mà lưu hắn lại đây. - Chương huynh nói hay thật. Theo ý của ngươi thì chuyện vị đại thánh giả thử tộc đuổi giết kẻ hèn này cũng đành cho qua? Chương Đại Hổ lạnh nhạt nói: - Đây là mẫu thuẫn giữa các hạ và thử tộc. Chúng ta không quan tâm tới. Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người. Hắn hoài nghi lỗ tai của mình đã nghe nhầm. Ánh mắt hắn liếc nhìn Chiêu Thái Lâm, thấy hắn ta vẫn hết sức bình tĩnh, không hề có chút lo lắng. - Các ngươi không quan tâm? Được rồi... - Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói: - Nếu thế, tại hạ cũng chẳng khách khí nữa. Hắn vung tay một cái, quang mang trên ngũ hành hoàn tỏa ra rực rỡ. Đồng thời trên chiếc sừng của Lôi Điện cũng bắt đầu lóe lên một chút lôi điện mờ mờ. Vào lúc này, Chiêu Thái Lâm hết sức tự tin rằng bản thân sẽ được an toàn. Nhưng do đã chứng kiến uy lực của lôi điện, nên khi nhìn thấy nó, trái tim hắn lại bắt đầu đập thình thịch. Nét mặt Chương Đại Hổ trầm xuống, rồi hét lên. Ngay lập tức, con hắc hổ dưới chân hắn cũng gầm lên một tiếng chẳng khác gì sét đánh. Mà tiếng gầm đó vừa mới phát ra chẳng khác nào một thùng thuốc nổ, kích thích vô số tiếng rống giận dữ. Con ưng khổng lồ của Tư đại thánh giả, cùng với mấy con thánh thú khác sau khi nghe thấy tiếng gầm của hắc hổ cũng đều rống lên hưởng ứng. Động tác của Hạ Nhất Minh chợt dừng lại, lạnh lùng nhìn Chương Đại Hổ, nói: - Chương huynh! Thế này là thế nào? Chương Đại Hổ trừng mắt. Toàn thân bành trướng, giống như một gã không lồ, cao giọng nói: - Ở bên ngoài bộ tộc Đồ Đằng, ngươi làm thế nào chúng ta không xen vào. Nhưng trong phạm vi của bộ tộc, ngươi không thể động tới bất cứ một tộc nhân nào của chúng ta. Nếu không, ngươi chính thức khiêu chiến với bộ tộc Đồ Đằng chúng ta. Đến lúc đó, chiến sĩ cả tộc ta không ngại mà quyết chiến với ngươi. Trong mắt Hạ Nhất Minh xuất hiện một sự phẫn nộ. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được ý tứ của đối phương. Đó chính là cho dù như thế nào, cũng không thể động thủ trong phạm vi của bộ tộc Đồ Đằng. Nếu không, chỉ cần nghe tiếng của đám thánh thú gầm rống vừa rồi cũng đủ biết hậu quả của nó. Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh cố gắng áp chế cơn giận trong lòng. Hắn trầm giọng nói: - Nếu vậy thì xin mời vị đại thánh giả của thử tộc ra đây. Hạ mỗ sẽ tự mình cùng với hắn kết thúc mọi chuyện. Chương Đại Hổ chợt cất tiếng cười to. Trong tiếng cười của hắn thể hiện ý chí hết sức cuồng ngạo. - Tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng chúng ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chẳng lẽ còn phải quan tâm tới các hạ hay sao? Ha ha.... Vô số tiếng cười từ đám thánh giả phát ra. Địa vị của thánh giả trong bộ tộc Đồ Đằng rất cao. Mặc dù không thể sánh với đại thánh giả, nhưng với thân phận, địa vị cùng với sự hỗ trợ của thánh thú đồng hành...Ngay cả khi nhìn thấy Chiêu Thái Lâm bị Hạ Nhất Minh đánh cho như vậy, bọn họ cũng chẳng cảm thấy sợ hãi. Có sợ thì đó cũng chỉ là một chút kính sợ của họ đối với thánh thú có được huyết mạch của thần thú mà thôi. Đây cũng là một nỗi sợ hãi tiềm ẩn đã in sâu vào trong trí não của họ. Nghe thấy tiếng cười chế nhạo của bọn họ, nét mặt vốn bình tĩnh của Hạ Nhất Minh chợt điểm một nụ cười. Chẳng biết tại sao, nhưng đối diện với nụ cười đó, tất cả không hẹn đều cùng cảm thấy ớn lạnh. ến lúc này, bọn họ mới nhớ tới người trước mặt có thể đánh cho đại thánh giả thê thảm tới mức độ như thế nào. Nếu hắn thực sự bất chấp tất cả, có trời mới biết phải tốn bao nhiêu công sức mới ngăn cản nổi hắn. Chương Đại Hổ cũng cảm thấy rùng mình. Nhìn vào cặp mắt của Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hoài nghi. Trong con mắt đó mặc dù có sự phẫn nộ nhưng gã không hề thấy xuất hiện một chút uất nghẹn nào hết. Trong lòng Chương Đại Hổ chợt xuất hiện một suy nghĩ: Chẳng lẽ đối mặt với bốn vị đại thánh giả, cùng với mấy vị thánh giả bình thường, lại còn thêm cả thánh thú đồng hành của bọn họ mà hắn còn dám tấn công hay sao? Lắc đầu, Chương Đại Hổ vất bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Trừ phi người này có tu vi đạt tới Cửu Cửu Trọng Thiên - Cảnh giới tối cao của nhân loại ra, nếu không hắn không thể tự tin như vậy. Mà cho dù một nhân vật cấp bậc như vậy thì khi đối mắt với bộ tộc Đồ Đằng cũng không dễ dàng đại khai sát giới. Nhưng cứ nhìn ánh mắt hung dữ của Hạ Nhất Minh lại có chút gì đó giống như không chịu thỏa hiệp. Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Một tiếng hừ chợt phát ra từ Tư đại thánh giả. Hắn lạnh lùng nói: - Hạ Nhất Minh! Ta khuyên ngươi một câu: Hãy mau lui đi, nếu không sau này có hối cũng chẳng kịp. Hạ Nhất Minh nhếch mép cười lạnh. Trong tiếng cười của hắn như có một cái gì đó, thể hiện rõ một sự quyết tâm. Ngũ thải quang mang lại một lần nữa lóe lên. Tuy nhiên lúc này, màu đỏ lại chiếm vị trí chủ đạo trong đó. Tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung hết sức cao độ. Mặc dù Lôi Chấn tử không bằng Cửu Long lô, nhưng dù sao thì nó cũng là một loại thần khí. Một khi Chiêu Thái Lâm đem tin tức mình có Lôi Chấn tử truyền ra ngoài, thì tất cả đám cao thủ đứng đầu sẽ trở nên điên cuồng. Thậm chí Hạ Nhất Minh còn nghĩ tới cảnh tưởng sau này gặp hết rắc rối này tới rắc rối khác. Trừ khi hắn giao thần khí cho một ai đó, hoặc bản thân có được thực lực đứng ở vị trí đỉnh cao của nhân loại, nếu không thì vĩnh viễn không bao giờ mất rắc rối. Nụ cười châm biếm trên miệng hắn càng lúc càng rõ. Cửu Long lô chậm rãi xoay tròn. Đã để lộ một loại thần khí thì có lộ thêm một cái nữa cũng chẳng sao. Hôm nay, hắn quyết đại khai sát giới. Khí thế khổng lồ phóng lên cao, cùng với quang mang xung quanh ngũ hành hoàn chợt rung lên bần bật. Uy lực của thần khí Cửu Long lô chính thức phát tán. Sắc mặt đám người Chương Đại Hổ trong nháy mắt tái nhợt. Bọn họ không thể ngờ được trong tình hình như thế này, Hạ Nhất Minh lại còn dám ra tay. Hơn nữa, khí thế trên người hắn đã đạt tới một mức độ khó tin. Lúc này, trong đầu bọn họ chỉ có một ý niệm duy nhất: Hạ Nhất Minh có còn là một vị tôn giả bình thường nữa hay không? Ngũ thải quang mang càng lúc càng trở nên chói lọi. Uy lực của Cửu Long lô cùng với năng lực chuyển đổi của ngũ hành hoàn khiến cho năm đạo quang mang có màu sắc khác nhau vọt lên đến tận mây xanh....