Vũ Thần

Chương 667

Một cây đao, một thanh kích, một cái xoa và ... một thanh thần binh có hình dáng rất lạ không biết do cái gì đoán tọa mà thành. Ngoài ra còn có một cây thiết côn, một vòng tròn bằng ngọc và một cái thuẫn không lớn lắm. Tất nhiên còn có những thứ khác nhưng không cuốn hút bằng mấy thanh thần binh này. Sau khi hm quan sát một chút, chỉ có mấy thứ đó lọt vào trong mắt hắn. Thân hình hắn thoáng lên một cái, di chuyển lọt lên trong đại sảnh. Đồng tác của hắn nhanh như chớp nên chỉ trong chớp mắt đã di chuyển khắp cả căn phòng. Khi hắn trở về chỗ cũ, dưới chân đã có rất nhiều thứ. Đao, kích và xoa hiển nhiên là những thanh thần binh có hình dáng quen thuộc. Nhưng ba thanh thần binh này có phẩm chất rất cao. Cho dù mới học đoán tạo thuật nhưng Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm nhận được từ sát khí rất mạnh tỏa ra từ chúng. Chạm nhẹ một cái, Hạ Nhất Minh biết ngay ba thanh thần binh có đẳng cấp hơn hẳn Long thương của Kim Chiến Dịch và Long tiên của Sở Hạo Châu. Có lẽ, chỉ có thanh thần binh tìm thấy bên cạnh cao thủ thần đạo dưới đáy Bồng Lai tiên đảo là có thể so sánh. Bàn tay vuốt nhẹ ba thanh thần binh, Hạ Nhất Minh than khẽ. Nếu bên ngoài mà xuất hiện một thanh thần binh đẳng cấp này, chắc chắn sẽ khiến cho thiên hạ nổi sóng, dẫn tới sự tranh đoạt của vô số người. Đặc biệt là Tôn giả tam hoa hay Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên lại càng đỏ mắt. Mặc dù hắn chiếm được ba thanh thần binh, nhưng lại bị nhốt ở Luân Hồi chi địa, hy vọng thoát ra quá xa với nên cũng chẳng biết là phúc hay họa. Than nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh buông ba thanh thần binh đó xuống rồi cầm lấy cây đoản côn rỉ sét. Xem xét một chút, Hạ Nhất Minh có thể khăng định thanh thần binh này chưa bị vụ hóa. Nhưng không biết tại sao, khi hắn cầm nó trên tay lại có cảm giác hết sức nguy hiểm. Nét mặt hắn ngưng trọng, cẩn thận xem xét. Một lúc sau, Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên bởi một cây thiết côn rỉ sét lại khiến hắn có cảm giác như vậy, thật khó mà tin được. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng hơi dùng sức. Một luồng chân khí linh hoạt trong nháy mắt truyền vào thiết côn. Hạ Nhất Minh nhíu mày phát hiện trong thiết côn có một khoảng không. Mà điều làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm có lẽ nằm bên trong khoảng không đó. Một tiếng động nhỏ vang lên. Hạ Nhất Minh sử dụng chân khí, chém vào thiết côn khiến cho nó gẫy ra làm hai. Hắn cầm lấy một đoạn thiết côn, giơ lên không trung, nhất thời nó tỏa ra một chút ánh sáng. Sau khi, thấy được thứ trong đó, hai mắt Hạ Nhất Minh vừa có sự vui mừng pha lẫn một chút sợ hãi. Bên trong thiết côn không ngờ lại có bốn quả cầu màu đen. Trên mỗi quả cầu tỏa ra một thứ năng lượng mà Hạ Nhất Minh rất quen thuộc. Lôi Chấn Tử! Không ngờ là bố viên Lôi Chấn Tử. Trong tay Hạ Nhất Minh cũng có bốn viên. Nếu không, hắn cũng không dám chắc chắn như thế. Tuy nhiên, sau khi cao hứng một chút, nét mặt hắn lại trở nên ảm đạm. Căn cứ vào màu sắc của bốn viên Lôi Chấn Tử có thể khẳng định năng lượng ẩn chứa bên trong chúng gần như không còn. Trên người Hạ Nhất Minh có bốn viên Lôi Chấn Tử chứa đầy năng lượng lôi điện. Đó chính là một đòn sát thủ của hắn. Nếu như thật sự không thể tìm được cách rời khỏi đây, hắn cũng chẳng ngại gì mà không dùng Lôi Chấn Tử và năng lượng Cửu Long lô tạo ra một con đường sống. Còn việc làm như vậy có phá hủy Sinh Tử giới hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng sau khi nhìn bốn viên Lôi Chấn Tử gần như mất hết năng lượng trên tay, trái tim Hạ Nhất Minh lại trầm xuống. Trên người của kẻ đó có bảo vật như thế này chắc chắn đã sử dụng. Nhưng nếu cả bốn viên Lôi Chấn Tử cùng lúc vẫn không thể phá được cái không gian này thì thần khí trên tay hắn cũng chưa chắc đã có hiệu quả tốt hơn. Mở miệng cười khổ, Hạ Nhất Minh cũng không biết nên buồn hay vui nữa. Từ từ, đặt bốn viên Lôi Chấn Tử trên mặt đất, Hạ Nhất Minh xoay người cầm cái vòng tròn bằng ngọc kia lên xem. Cầm nó trên tay, hắn chợt có một cảm giác ấm áp, giống như hắn đang cầm trên tay một viên thiên niên ôn ngọc tỏa ra hơi ấm. Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng biết thứ này không hề đơn giản như vậy. Chắc chắn nó phải có bí mật nào đó. Trong số các loại thần binh, những thanh thần binh có hình dáng vũ khí mặc dù uy lực mạnh, nhưng nó cũng chỉ phù hợp với đặc điểm binh khí mà thôi. Còn với những loại thần binh có hình thù khác lạ, thì phải hết sức cẩn thận. Ví dụ như Cửu Long lô phỏng chế trong tay Lệ Nhã Tĩnh hay Ngũ Hành Hoàn trong tay hắn cũng không mang hình dạng binh khí. Nhưng nếu xét về uy lực của nó lại hơn xa những thanh thần binh truyền thống. Tất nhiên, cũng không phải tất cả những thanh thần binh có hình dạng kỳ lạ đều có uy lực kinh khủng. Một số thanh thần binh có uy lực không mạnh nhưng lại có một số tác dụng thần kỳ. Vì vậy, khi nhìn thấy người nào cầm những loại thần binh đó, không một ai dám coi thường. Mà cái vòng tròn bằng ngọc này ở đây hơn ngàn năm, nếu nói nó do ôn ngọc tạo thành Hạ Nhất Minh không thể nào tin. Quan sát kỹ càng một lúc lâu, Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn có thể cảm nhận được độ cứng rắn của nó quả là hiếm thấy. Cho dù hắn sử Ngũ Hành Hoàn hay đại khảm đao cũng đừng mong chặt gẫy được nó. Cảm giác đó hết sức thuần túy, mà Hạ Nhất Minh biết rằng cảm giác của mình rất ít khi sai lầm. Hắn thử quán nhập một chút chân khí vào bên trong, liền cảm nhận được bên trong vòng ngọc hoàn toàn trống trơn. Xem ra, sau mấy ngàn năm, năng lượng của nó đã hoàn toàn biến mất. Bất chợt vòng ngọc lóe lên, tỏa ra một luồng ánh sáng mông lung, huyền ảo. Hạ Nhất Minh ngẩn người, vội cầm vòng ngọc, cẩn thận quan sát. Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy ơn lạnh. Vào lúc này, trên vòng ngọc chợt xuất hiện một con mắt. Con mắt đó chiếm một phần ba diện tích của cái vòng. Nhìn con mắt đang đảo liên tục mà cảm thấy kinh ngạc. hắn không thể nghĩ ra được cái thần binh này có tác dụng gì, mà lại quỷ dị như thế. Chợt nảy ra một suy nghĩ, Hạ Nhất Minh tập trung nhìn thẳng vào con mắt. Trong con mắt đó có một cảnh tượng giống như mây mù đang vần vũ. Nhưng khi ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn xuyên qua đám mây mù đó, hắn liền cảm thấy chấn động. Ở trong đó, hắn thấy được bản thân cùng với đại sảnh đường to lớn. Khi cảnh sắc bên trong từ từ rõ ràng hơn, hắn còn thấy được cách mình gần trăm trượng có một bộ hài cốt. Chân khí trong cơ thể điên cuồng tiến vào trong vòng ngọc. Theo chân khí tăng lên, hình ảnh trong đó càng lúc càng mở rộng và rõ nét hơn. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy tiếc nuối đó là cảnh tượng xuất hiện trong cái vòng ngọc đó cũng chỉ giới hạn trong căn phòng này mà thôi. Nếu muốn phát tán phạm vi rộng ra nữa lập tức bị một lực lượng bí ẩn nào đó ngăn cản. Gãi gãi đầu, Hạ Nhất Minh cũng không thể đoán ra vật này là cái gì. Cho dù sau khi phát hiện ra khả năng thần kỳ của nó, hắn vẫn không thể đoán ra được. Hắn thầm nhớ lại những điều ghi chép trong cuốn thiên hạ kỳ trân lục của Linh Tiêu bảo điện. Nhưng đáng tiếc Hạ Nhất Minh vẫn không thể biết được lai lịch của vật này. Ngay cả ngàn trang sách cũng không hề nhắc tới nó. Tuy nhiên, hắn có thể khăng rđịnh nó có tác dụng rất tốt với mỗi người. Tất nhiên, tác dụng đó cũng không phải trên phương diện vũ lực mà là trên phương diện dò xét. Cẩn thận đặt cái vòng ngọc xuống. Mặc dù cũng biết có dùng sức cũng không thể làm nó bị nứt một vết nhỏ, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận. Cũng giống như mọi người, ai cũng biết vàng khó bị sứt mẻ, nhưng bất cứ ai cầm nó trên tay cũng hết sức cẩn thận, chăng rbao giờ quăng quật. Cuối cùng, hắn cầm cái thuẫn có vẻ rắn chắc lên xem. Cái thuẫn đó cũng không to bằng đại thuẫn của Gia Bố Lý. Nhưng khi Hạ Nhất Minh giơ nó lên, ánh mắt hắn lại có một sự kinh ngạc. Cái thuẫn đó rất nhẹ, như không hề có trọng lượng. Nếu không phải trong bàn tay cảm nhận được độ cứng của nó thì Hạ Nhất Minh đã nghĩ nó được làm từ giấy. Cẩn thận quan sát một chút, Hạ Nhất Minh thấy mặt trong của tấm thuẫn có khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị. Khi ánh mắt hắn để ý đến những hoa văn đó liền nhanh chóng bị lôi cuốn. Trên những hoa văn đó như có một thứ ma lực đặc thù khiến cho bất kỳ người nào cũng không tự chủ được mà phải nhìn vào nó. Một lúc sau, Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn đám hoa văn có chút sợ hãi. Trong lúc nhìn đám hoa văn đó, Hạ Nhất Minh chợt có cảm giác giống như lúc xem thần đạo chi thư. Nếu như không phải đang ở trong tình trạng đặc biệt thì hắn nhất định dồn hết sức tìm hiểu bằng được mới thôi. Có chút tiếc nuối, Hạ Nhất Minh vẫn đặt tấm thuẫn xuống. Hắn có thể khẳng định thứ này chắc chắn có liên quan đến cao thủ thần đạo. Có lẽ, giá trị của nó không hề dưới Lôi Chấn Tử. Nhưng lúc này chưa phải lúc để tìm hiểu, vì vậy mà đành phải bỏ qua, chờ lúc khác có thời gian. Sau đó, hắn lại ngẩng đầu lên quan sát những vật liệu kì dị trên mặt đất.