Vũ Thần

Chương 662

Trên tay người đó, có một cái vật nhỏ hình tròn. Khi đi trên đường thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn vào cái vật đó một chút. Nếu có người nào đó trên không tủng quan sát thì sẽ phát hiện, người này hoàn toàn đi theo một đường thẳng tắp. Từ đầu đến cuối, hắn không hề có chút nào vòng vèo. Giống như dưới chân hắn không phải đang đi trong không gian thần bí mà trên một con đường thẳng tắp vậy. Hạ Nhất Minh bám sát theo sau, trong mắt hắn từ từ xuất hiện một tia quang mang kì dị. Nếu vào lúc này, người đó mà quay đầu lại có thể thấy được sự khôn khéo và đề phòng ban đầu của Hạ Nhất Minh đã biến mất. Thay thế vào đó là một sự mờ mịt. Trên thực tế, Hạ Nhất Minh đi theo sau lưng hắn chợt phát hiện được phương hướng này chính là đi tới nơi phát ra tiếng gọi mình. Như vậy, cho dù không được người này dẫn đường thì chính bản thân hắn cũng đi theo hướng này. Đến lúc này, sự tin tưởng của hắn đối với người này đã tăng lên , không còn chút nghi ngờ nào nữa. Trong lòng hắn thầm hoài nghi, cảm giác đó xuất phát từ Ngũ Hành Hoàn trong cơ thể. Mà cái thứ đang kêu gọi hắn đó có một sự liên lạc thần bí nào đó đối với Ngũ Hành Hoàn, nên mới tạo cho hắn cảm giác như vậy. Hai người đi về phía trước chẳng biết đã biết bao nhiêu thời gian. Nhưng trên đường đi không hề thấy một người nào khác. Điều này cũng chẳng có gì là lạ, bởi không ai có thể biết được cái không gian này rộng đến mức độ nào. Mà số người đi vào đây, tính cả bộ tộc Đồ Đằng cũng chưa đến hai mươi người. Vì vậy mà muốn chạm trán với người khác ở đây là chuyện rất khó. Nếu người này không phải có mục đích nào khác, Hạ Nhất Minh tin rằng nơi mà kẻ đó cảm nhận chắc chắn không phải đi về hướng này. Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu Hạ Nhất Minh rồi biến mất. Lúc đầu, ý nghĩ nghĩ của Hạ Nhất Minh rất tỉnh táo, cho dù cái thứ đó kêu gọi hắn rất mạnh, nhưng hắn vẫn có thể khắc chế được bản thân. Nhưng khi đến gần sự lôi cuốn đó càng lúc càng mạnh dần lên, khiến cho Hạ Nhất Minh dần rơi vào một trạng thái mơ hồ. Vào lúc này, Hạ Nhất Minh dường như quên hết tất cả mọi thứ, hắn như quên mất cả thân phận mình, mục đích đến đây. Thậm chí ngay cả người đang dẫn đường cùng với lai lịch của Ngũ Hành Hoàn cũng chẳng còn nhớ nữa. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn có duy nhất một ý nghĩ. Cho dù như thế nào, hắn cũng phải đi tới nơi đang kêu gọi mình. Người phía trước theo hướng mũi tên trong cái vật nhỏ cứ thế thẳng tắp đi về phía trước. Cơ bản hắn không dám quay đầu nhìn lại. Bởi hắn sợ một khi quay đầu lại sẽ bị Hạ Nhất Minh phát hiện ra sơ hở. Nếu mà Hạ Nhất Minh chợt tỉnh ngộ không chịu đi tiếp thì tất cả những gì mà bọn họ bàn bạc với nhau sẽ trở thành vô nghĩa. Vì hế mà hắn cũng không biết rằng dù mình dừng lại Hạ Nhất Minh cũng bỏ qua hắn mà đi. Hai người cứ thế mà đi. Bọn họ duy trì tốc độ, khoảng cách với nhau so với lúc ban đầu không thể thay đổi. Cuối cùng, phía trước chợt xuất hiện một vòng ánh sáng với vô số màu sắc. Vòng ánh sáng đó tỏa ra một sự hấp dẫn ghê gớm khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn đi vào đó. Nhưng với bất cứ người nào biết rõ lai lịch của nó thì lại hết sức úy kị. Cho dù là người nào, khi nhìn thấy vòng ánh sáng nhiều màu sắc đó trái tim cũng đập thình thịch. Hắn biết vào lúc này chính là thời điểm quan trọng. Chỉ cần mình có chút ngập ngừng, đối phương chắc chắn sẽ nhớ ra đây là chỗ nào. Vì thế, mặc dù trong lòng cảm thấy lo sợ, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi tới. Đồng thời hai tai hắn vểnh lên chăm chú nghe tiếng bước chân phía sau. Chỉ cần bước chân của Hạ Nhất Minh dừng lại, hắn liền dùng mọi biện pháp thuyết phục hắn đi vào trong vòng ánh sáng đó. Bởi sư phụ hắn đã nói, trong vòng ánh sáng đó chính là cơn ác mộng đối với tất cả những người kiêm tu ngũ hành. Ở đó, người kiêm tu ngũ hành không thể phát huy được thực lực vốn có của mình. Chỉ cần khiến cho Hạ Nhất Minh bước vào trong vòng sáng đó, thì chắc chắn có chắp cánh hắn cũng không thể thoát được. Một bước, hai bước, ba bước ... Vòng ánh sáng hiện ra ngay trước mặt. Trong mắt người nọ hiện lên nét vui mừng như điên. Cuối cùng, một chân của hắn cũng bước vào trong vòng sáng. Sau đó, cả thân thể cũng chui vào bên trong. Gần ngay phía sau, hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân đang vang lên rõ mồn một. Hai mắt hắn hết sức tập trung, trong lòng thầm cầu khẩn: "Vào đi! Tiến vào đi." Hình như thần linh trên trời nghe thấy lời cầu khẩn của hắn. Cuối cùng thì Hạ Nhất Minh cũng bước vào bên trong vòng sáng. Trong lòng người nọ mừng như điên. Lồng ngực phập phồng, nét mặt hắn trong nháy mắt trở nên dữ tợn. Hạ Nhất Minh cướp đoạt Ngũ Hành Hoàn của hắn, lại còn chém đứt ba đốt ngón tay. Bây giờ hắn thành công dẫn dụ đối phương vào đây, chắc chắn phải làm cho đối phương bỏ mình mới được. Hắn không kiềm chế được, cười một tiếng, cao giọng nói: - Hạ Nhất Minh! Cuối cùng thì ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhưng lời nói vừa dứt, tiếng cười của hắn chợt tắt ngấm. Bởi hắn chợt nhận ra tình hình đã nằm ngoài sự dự đoán. Sau khi Hạ Nhất Minh đi vào trong vòng sáng lại vẫn cứ thế tiếp tục đi về phía trước. Nhất thời hắn trợn tròn hai mắt, sững sờ. Hắn cứ trơ mắt nhìn theo Hạ Nhất Minh đi thẳng vào bên trong, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt. Đến lúc này, hắn mới hiểu chuyện gì xảy ra. Hiển nhiên, Hạ Nhất Minh đã đi vào Luân Hồi chi địa. Tới cái nơi chỉ có đi mà không có về đó, chắc chắn hắn sẽ phải chết. Trong không gian thần bí này, ngoại trừ quang mang sặc sỡ còn có một số tảng quái thạch rải rác. Chúng tự nhiên có ở đây nên tạo ra một cảm giác rất hài hòa. Vào lúc này, từ sau một viên quái thạch, chợt có hai người xuất hiện. Hai người đó đi ra, trong tay bọn họ cầm một tấm vải dài màu đen. Sau khi phủ tấm vải lên, hai người bọn họ liền biến thành một tảng đá lớn ở đây. Nhưng khi nhấc tấm vải lên, tảng đá liền biến mất. Phương pháp ẩn nặc đó quả thật khiến người khác khó lòng phòng bị. Thân thể người nọ khẽ run nhẹ, sau đó mới sực tỉnh. Hắn qua đầu liếc mắt nhìn Hác Huyết và Phương Thịnh một cái, nói: - Từ lâu đã nghe nói chướng nhãn pháp của Hô Duyên Ngạo Bácvô cùng thần diệu. Hôm nay được chứng kiến quả là danh bất hư truyền. Hai vị ẩn nấp ở đây, ngay cả ta cũng không biết. Hác Huyết mỉm cười, nói: - Hai người bọn ta cũng chỉ phải ẩn nấp ở đây. Nhưng Chiêm huynh lại một mình phải đối phó với Hạ Nhất Minh mới chính là hào kiệt. – Hắn dừng lại một chút, nhìn sâu vào trong vòng sáng, trầm giọng nói: - Chiêm huynh! Nhưng tại hạ nhớ rằng chúng ta đã ước hẹn với nhau ở đây phục kích Hạ Nhất Minh. Sau đó đánh chết hắn lấy Ngũ Hành Hoàn và đồ đạc trên người hắn. Mặc dù hắn không nói hết, nhưng Chiêm Huyên cũng hiểu ý. Nhưng hôm nay, Hạ Nhất Minh đi vào Luân Hồi chi địa, bọn họ không có gan đi theo. Như vậy, những đồ đạc trên người hắn chẳng ai lấy được. Phương Thịnh cũng tiến lên, nói: - Chiêm huynh! Ngươi nói cho Hạ Nhất Minh cái gì mà hắn lại chịu đi vào Luân Hồi chi địa? Chiêm Huyên khổ sở cười, nói: - Hai vị! Ta biết hai người nghi ngờ ta. Nhưng nói thật, Chiêm mỗ cũng không hiểu. Hác Huyết và Phương Thịnh liếc mắt nhìn nhau, ngập ngừng một lúc, nói: - Chiêm huynh ! Ngươi cũng không biết Hạ Nhất Minh tại sao lại đi vào Luân Hồi chi địa ? Chiêm Huyên gật đầu liên tục, nói : - Lúc nãy, ta chỉ nói mấy câu khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn. Trên đường tới đây cũng chỉ muốn hắn đi vào trong vòng sáng. Thanh âm của hắn cũng tràn ngập một sự sững sờ, ngơ ngác chẳng kém gì hai người Hác Huyết và Phương Thịnh. Ba người bọn họ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Phương Thịnh mở miệng nói : - Chẳng lẽ lại giống với đám Tôn giả trước kia cùng với thánh thú có huyết mạch thần thú ? Câu hỏi của hắn lập tức nhận được sự đồng ý của hai người. Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu với nhau. Hạ Nhất Minh đi theo Chiêm Huyên tới đây. Nhưng có khả năng thứ kêu gọi hắn lại chính là Luân Hồi chi địa. Hơn nữa, sau khi tiếp nhận những lời kêu gọi đó, Hạ Nhất Minh cũng giống như những lão già ngoài năm mươi năm, bất chấp tất cả đi vào Luân Hồi chi địa. Cả ba đồng thời thở dài một hơi. Kết quả của Hạ Nhất Minh khiến cho bọn họ hoàn toàn buông lỏng, nhưng cũng có chút tiếc nuối. Có thể tránh phải đối diện với một cao thủ mạnh mẽ như vậy đúng là chuyện khiến người khác yên tâm. Nhưng Hạ Nhất Minh ra đi mang theo tất cả những thứ trên người. Việc này đối với bọn họ cũng không phải là chuyện đáng mừng. Ba người nhìn nhau cười khổ. Nhưng chuyện đã tới mức này thì cũng chẳng còn làm thế nào được nữa. Cho dù có giết bọn họ ngay tại đây, bọn họ cũng không dám đi vào Luân Hồi chi địa. Chiêm Huyên ôm quyền nhìn hai người, nói : - Hác huynh ! Phương huynh! Nếu Hạ Nhất Minh đã chết thì chút ân oán đó cũng kết thúc. Tiểu đệ muốn đi tìm hiểu sinh tử chi quang. Cáo từ. Hắn nói xong liền quay người, phất tay, lập tức bỏ đi. Cái vòng tròng sau lưng giống như một con ác ma, khiến cho hắn nhanh chóng bỏ đi. Hác Huyết và Phương Thịnh liếc mắt nhìn nhau. Sau đó nhớ tới cái cảnh Hạ Nhất Minh cứ thế đi thẳng vào trong luồng sáng, cả hai đều cảm thấy ớn lạnh, sợ hãi. - Đi thôi! – Phương Thịnh nhỏ giọng nói. Hác Huyết không hề do dự gật đầu. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này. Sau khi bọn họ trở lại chỗ ban đầu, Chiêm Huyên đang cảm nhận thứ lực lượng đang vẫy gọi hắn. Hai bên gật đầu với nhau một cái, có phần cổ vũ lẫn nhau. Một lúc sau, Hác Huyết đứng dậy, hướng về một phương mà chạy đi. Ngay sau đó, Chiêm Huyên và Phương Thịnh cũng đứng lên chạy về những hướng khác nhau. Thoáng cái nơi đây không còn một bóng người. Chỉ đến lần Sinh Tử giới mở ra tiếp theo, mới lại có người xuất hiện ở đây.