Vũ Thần

Chương 598

Ngay khi song ma mở miệng nhận thua, ngũ sắc quang mang trên lôi đài lập tức biến mất. Phía dưới lôi đài, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn ba người, trong lòng cảm thấy mất mát. Tại sao đều là người mới trở thành tôn giả mà thực lực lại chênh lệch nhiều đến vậy? Kỳ Liên song ma liên thủ thắng được cũng không nói làm gì. Nhưng Hạ Nhất Minh chỉ có một mình lại chỉ cần ngũ hành hoàn cũng bức cho Kỳ Liên song ma nhận thua. Chứng tỏ thực lực của hắn hoàn toàn vượt xa bọn họ, thậm chí còn đứng đầu trong đám tam hoa tôn giả cũng không sai. Hạ Nhất Minh lặng lẽ vung tay lên một cái, lập tức thu ngũ hành hoàn lại, trong lòng hoàn toàn cảm khái. lúc trước đối mặt với Sở Hao Châu, hắn chỉ có một phương thức công kích đơn giản nhất là dùng ngũ hành chi hoa để nện. Nhưng không ngờ rằng khi đối mặt với song ma, phương thức đó lại trở thành khắc tinh của họ. Bởi vậy có thẻ thấy tất cả chiến kỹ đều có thể dùng. Chỉ là sử dụng trong mỗi trường hợp khác nhau thì mang đến hiệu quả khác nhau mà thôi. Xung quanh lôi đài hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động, nét mặt Hác Huyết lại trở nên khó coi hơn. Tuy nhiên đúng vào lúc này, một cái bóng trắng từ bên ngoài lập tức tiến vào. Bạch mã vừa mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người liền đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh. Sau đó hai mắt nó nhìn thẳng vào tròng mắt của hắn như đang truyền đạt thôgn tin gì đó. Hạ Nhất Minh ngẩn người, hiểu ý nghĩ của nó. - Các vị! Sở lão ca có việc tìm ta. Tiểu đệ xin đi trước một bước . - Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười, ôm quyền thi lễ. Mọi người chưa kịp đáp lại, từ phía ngoài lại lóe lên một cái bóng. Vũ Mạc Phi đã xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn nơi khung cảnh bừa bãi nơi đay, rồi liếc mắt đảo qua lôi đài một cái nói: - Các vị ! Hai vị tân tôn giả của Linh Tiêu bảo điện đã tới. Một số người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Kim Chiến Dịch và Ngụy Tông Tân của Linh Tiêu bảo điện cahwrng phải đã nói có việc quan trọng hay sao? Làm thế nào chỉ trong vài ngày đã xuất hiện ở đây? Như nhận thấy sự nghi hoặc của mọi người, Vũ Mạc Phi nghiêm nghị nói: - Kim Chiến Dịch tôn giả hình như bị trọng thương, Ngụy Tông Tân tôn giả tự mình mang hắn tới Thúy Trúc cư, nói muốn gặp Hạ huynh. - Kim huynh bị thương? - Hạ Nhất Minh nghe thấy thế, tinh quang trong mắt hắn chợt lóe lên một chút. Vũ Mạc Phi chăm chú nhìn hạ Nhất Minh, cảm giác hắn cũng không hề giả bộ liền nói: - ĐÚng thế! Hạ huynh! Ngụy Tông Tân tôn giả vừa đến đây đã đòi gặp ngươi, hơn nữa giọng không hề bình thường. Nếu thương thế của Kim tôn giả có liên quan đến ngươi thì hãy lánh ra ngoài đã. Hạ Nhất Minh nghe thế mới hiểu thì ra hắn lo lắng thương thế của của Kim Chiến Dịch là do mình gây ra. Có điều nghĩ kỹ thì chỉ sợ cũng chỉ có người như hắn mới có tư cách đả thương Kim Chiến Dịch. Lắc đầu một cái, Hạ Nhất Minh nói: - Đa tạ hảo ý của Vũ huynh! Kim huynh đang ở Thúy Trúc cư phải không? Vũ Mạc Phi than nhẹ một tiếng nói: - Đúng thế. Hạ Nhất Minh không hề nói câu nào nữa, chỉ quay sang hắn gật đầu một cái rồi đi nhanh. Kỳ Liên song mà nhìn nhau đồng thanh nói: - Hai người lão phu cũng quen biết với Kim tôn giả. Cũng muốn đến bái phỏng. Bọn họ cùng nhau nhảy lên, nhanh chóng rời đi. Nếu thua trong tay người khác có lẽ lẽ, bọn họ sẽ cảm thấy rất tức tối. nhưng thua trong tay Hạ Nhất Minh sử dụng Ngũ hành đại luân hồi chi hoa thì hai người cũng không cảm thấy nặng nề lắm. Dù sao thì binh khí trong tay họ cũng không phải thàn khí ngũ hành hoàn phảng chế. Coi như trận chiến này cả hai đã cố hết sức. Mà thua bởi mật kỹ do lão tổ tôgn của bổn môn truyền lại cũng hoàn toàn bình thường. Mấy người còn lại nhìn nhau sau đó giải tán. Hai huynh đệ Vũ gia cũng bỏ mặc Vũ Mạc Phi, chạy về Thúy Trúc cư. Vũ Mạc Phi cũng lắc đầu, sau đó đuổi theo. Nếu nói hắn không cảm thấy tò mò đối với chuyện này thì đúng là lạ. Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi vào trong Thúy Trúc cư liền đứng lại. Hai tai hắn hơi run run một chút rồi không cần bạch mã dẫn đường đi thẳng tới đại sảnh. Bởi hắn có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện rất nhỏ từ đó vọng đến. Rất nhanh, Hạ Nhất Minh đã thấy được trong đại sảnh Sở Hao Châu và Ngụy Tông Tân đang bàn luận chuyện gì đó. mặc dù vị đại sư huynh của Linh Tiêu bảo điện vẫn duy trì một thái độ rụt rè, nhưng trên sự lo lắng của hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biết. - Ngụy huynh! Kim huynh đâu? - Hạ Nhất Minh chẳng hề khách khí, đi thẳng vào hỏi ngay. Ngụy Tông Tân vừa nhìn thấy Hạ Nhất Minh liền vui mừng nói: - Hạ huynh! Cuối cùng thì cũng tìm thấy ngươi. Vài bóng người từ bên ngoài nhẹ nhàng đi vào. Liếc mắt đảo qua một cái, tất cả những người vừa mới tham gia luận võ đã tập trung hết tại đây. mặc dù cứ tự nhiên xông vào như vậy có chsut thất lễ, nhưng chẳng ai còn có tâm tư để ý tới mấy chuyện đó. - Ngụy huynh! Kim huynh đệ có chuyện gì thế? Có cần chúng ta giúp sức hay không? - Kỳ Liên song ma mở miệng nói ngay. Hạ Nhất Minh vốn đối với việc bọn họ tự tiện mà vào hơi khó chịu. Nhưng sau khi nghe họ nói vậy cũng không còn để ý nữa. Tất cả những người này đều quen biết với Kim Chiến Dịch nên sau khi nghe thấy tin tức đến thăm cũng là chuyện thường tình. Làm sao có thể trách họ? Ngụy Tông Tân lắc đầu. Hắn cũng chẳng chào hỏi mà quay sang nói với Hạ Nhất Minh: - Hạ huynh! Kim sư đệ nói ngươi có thể luyện chế Tử Ngọ kim đan đúng không? Nói xong, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hạ Nhất Minh, chỉ sợ đối phương trả lời không mà thôi. Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, nhưng không do dự nói luôn: - Chỉ cần có đủ nguyên liệu, tiểu đệ chắc chắn trong vài canh giờ có thể luyện chế thành công. Hắn nói ra một cách hoàn toàn tự tin. Thời gian sống ở Linh Tiêu bảo điện, Hác đồng đã không ít lần lôi kéo hắn nói chuyện. Hơn nữa, còn cho hắn tự mình luyện chế nhiều loại kim đan đặc biệt. mà Tử Ngọ Kim đan chính là một trong số đó. Ngụy Tông Tân nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm nói: - Vậy là tốt rồi. hạ Nhất Minh không nhịn được bộc phát một luồng sát khí thật mạnh ra ngoài. Tuy nhiên, hắn chợt sực tỉnh, thu liễm ngay nó lại, không để ảnh hưởng tới Kim Chiến Dịch đang suy yếu. Bên ngoài căn phòng, mọi người đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng. Mặc dù, cảm giác đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng cũng đủ sợ hãi. Tất cả liền nghĩ ngay tới uy thế của Hạ Nhất Minh khi đại chiến với song ma. Ngụy Tông Tân cũng cảm tháy rùng mình. Ánh mắt hắn nhìn Hạ Nhất Minh có chút đố kỵ. Hơi thở lạnh lùng như thé không biết làm sao mà hắn lại có được. Kim Chiến Dịch đang nằm trên giường hơi run lên, rồi mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh trên mặt hắn liền xuất hiện nụ cười. Hạ Nhất Minh đi tới bên cạnh hắn cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng. Hắn xoay người, nhìn Ngụy Tong Tân, chậm rãi nói từng chữ một: - Là ai làm? Ngụy Tông Tân nghe thấy mà cảm thấy tê dại toàn than. Mặc dù mọi người cũng đều vừa mới trở thành tôn giả, nhưng khi dưới cái nhìn của Hạ Nhất Minh, hắn lại có cảm giác sợ hãi. Mỉm cười một cách miẽn cưỡng. Ngụy Tông Tân không hề do dự nói: - Là Kim sư đệ. Hai mắt Hạ Nhất Minh từ từ sáng lên, trong đó ẩn chứa một sự tức giận sẵn sàng bộc phát. Nhất thời, trên lưng Ngụy Tông Tân chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn chợt phát hiện đối phương mang lại cho mình một áp lực cực lớn. Kim Chiến Dịch ho nhẹ một tiếng. Nét mặt hung ác của Hạ Nhất Minh lập tức biến mất. Hắn nhah chóng quay lại, tươi cười. Ngụy Tông Tân thấy vậy mà há hốc miệng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này là con tắc kè hay sao? - Ngụy huynh xin chớ tách. Tính hắn vốn là như vậy.