Vũ Thần
Chương 588
Khi những tia nắng đầu tiên vừa xuất hiện, Vũ Vô Thường đã tới tìm Hạ nhất Minh mời hắn tới sân trong Thúy Trúc cư.
Hạ Nhất Minh cũng khôgn biết, khi hắn vừa đi khỏi, Vũ Mạc Phi đã tự mình tìm đến gặp Sở Hao Châu.
Vì để cho vị tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên này ở lại với hoàng thất Đại Thân, đám người Vũ Mạc Phi có thể nói đã tốn rất nhiều tâm cơ.
Sau khi hàn huyên một lúc, Vũ Mạc Phi đi thẳng vào vấn đề:
- SỞ huynh! Ngươi cũng biết Vũ gia của chúng ta là hoàng thất Đại Thân, nên phần lớn khu vực phương Đông cũng nằm trong phạm vi thế lực. Bảo vật thu được hàng năm cũng là nhiều nhất. Nếu ngươi có thể gia nhập vào Vũ gia chúng ta thì bảo vật bổn môn cất giấu ngàn năm có thể chia cho ngươi một nửa.
Đến đây, thì ngay cả định lực của Sở Hao Châu vốn rất cao cũng phải động dung.
Mặc dù trong lòng hắn biết rõ, Vũ Mạc Phi nói tới chỉ là ngoại khố mà thôi. Nhưng cho dù như thế thì cũng là một số lượng rất lớn.
Đối với một đoán tạo sư mà nói thì cái bọn họ động tâm không phải thần binh mà chính là những vật liệu quý hiếm.
Cho nên cái mà Vũ Mạc Phi cung cấp chắc chắn chính là những thứ đó.
Mặc dù nét mặt Sở Hao Châu vẫn bình tĩnh, nhưng Vũ Mạc Phi cũng biết sau khi nghe thấy điều kiện này chắc chắn lão cũng phải dao động.
Thở dài một tiếng, Sở Hao Châu trầm giọng nói:
- Vũ huynh! Điều kiện này quả là rất phong phú. Nếu nói Sở mỗ không động tâm thì quả thực chính là lừa dối bản thân.
Vũ Mạc Phi mỉm cười, hắn cũng đoán được cái này từ trước. Nếu không phải do tam thúc quyết định như thế thì làm sao hắn nỡ bỏ ra một lượng lớn đến như vậy để chào đón một người mới. Cho dù người đó là một vị cao thủ Ngũ Khí Triều nguyên đi chăng nữa.
Tuy nhiên , ngay lúc nét mặt hắn có chút thư thái, Sở Hao Châu liền mở miệng nói:
- Có điều, Sở mỗ lại làm cho Vũ huynh phải thất vọng rồi.
Vũ Mạc Phi đang mỉm cười liền tắt ngấm. Nét mặt hắn có chút nhăn nhúm. Hắn không thể ngờ được ngay cả như thế mà vẫn không thể lay chuyển được suy nghĩ của Sở Hao Châu.
Ngập ngừng, hắn vẫn ôm chút hy vọng nói:
- Sở huynh! Nếu như do huynh ngại Hạ Nhất Minh thì cứ để ta thay mặt từ chối có được không?
Sở Hao Châu than nhẹ một tiếng nói:
- Vũ huynh! Có lẽ ngươi cũng không biết Hạ Nhất Minh thực ra cũng là một vị luyện đan sư?
Hai mắt Vũ Mạc Phi trợn tròn, sững sờ một lúc rồi nói:
- Sở huynh! Nếu tiểu đệ không nhầm thì năm nay hắn mới hai mươi mốt tuổi.
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng. Lão thừa hiểu ý của đối phương.
Hạ Nhất Minh mới hai mươi mốt tuổi mà tu luyện tới cảnh giới tôn giả đã là chuyện quá kinh khủng.
Như thế thì làm sao mà hắn vẫn còn có thời gian đi học luyện đan thuật nữa cơ chứ? Có điều, điều này hắn cũng không hiểu tại sao.
Thở dài một tiếng, Sở Hao Châu nghiêm mặt nói:
- Trong truyền thuyết, có người mới sinh đã biết rất nhiều thứ. Có lẽ Hạ huynh đệ chính là một nhân vật như vậy.
Nét mặt Vũ Mạc Phi có chút cổ quái. Sở Hao Châu là một vị cao giai đoán tạo sư, nhưng thân phận của Hạ Nhất Minh hình như cũng chẳng kém là bao nhiêu.
Một người còn trẻ như vậy đã là tôn giả luyện đan sư thì chắc chắn sau này, Hạ Nhất Minh sẽ có vị trí cực kỳ cao. Đắc tội với một vị luyện đan sư như thế, không biết là có sáng suốt hay không?
Sở Hao Châu nhìn nét mặt thay đổi của Vũ Mạc Phi nói:
- Mấy ngày nay, lão phu và Hạ huynh đệ luận bàn thuật luyện khí, lại phát hiện về phương diện này hắn cũng có thiên phú cực cao. Nếu như đi theo con đường này, chắc chắn có một ngày nào đó Hạ huynh đệ sẽ vượt qua lão phu.
Nghe đến đây, cho dù cố đến máy Vũ Mạc Phi cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Hắn quay đầu, nhìn về hướng hoàng cung, trong lòng tự hỏi, không biết Hạ Nhất Minh là người hay quỷ...
Trong hoàng cung, có một cái hoa viên rộng lớn. Hạ Nhất Minh cùng với mười người mới trở thành tôn giả ở đây.
Tất cả những người ở đây đều mới trở thành ton giả. Do khôgn có mặt đám cường giả cấp bậc cao hwn nên bọn họ cũng không hề chịu áp lực.
Vũ Vô Thường và Vũ Vô Trần liếc mắt nhìn nhau.Hai người cùng vung tay một cái, tất cả đám hạ nhân đứng hầu đều khom người lui ra.
Sau đó, Vũ Vô Thường đi tới trước mặt mọi người, ôm quyền nói:
- Các vị! Nguyên nhân mọi người tập trung tại đây cũng không cần mỗ phải nói nữa. Theo tục lệ, trước tiên mọi người cứ nói một chút về tu luyện đắc ý nhất của bản thân có được không? - Liếc mắt nhìn qua tất cả một cái, hắn nói tiếp:
- Tất nhiên, nếu trong quá trình tu luyện gặp phải chỗ nào vướng mắc cũng có thể nói ra để mọi người thảo luận. Có lẽ sẽ tìm được một biên pháp nào đó.
Ngoại trừ Hạ Nhất Minh, tất cả những người còn lại đều có sự chuẩn bị từ trước đều gật đầu đồng ý.
Hơi nhíu mày lại, hạ Nhất Minh chưa bao giờ tham gia vào những việc như thế này cho nên không biết phải làm thế nào.
Nói những điều tu luyện tâm đắc nhất.
Tâm đắc nhất của hắn chính là khi gặp phải chướng ngại nhưng đột pha lại dễ hơn người bình thường rất nhiều. Đặc biệt trước khi đạt tới tiên thiên, quá trình đột phá của hắn lại càng thêm quái dị. Chỉ cần tu luyện bất cứ một loại công pháp nào, tu vi cũng đều tăng tiến. Nhưng điều đó, cho dù thế nào cũng không thể nói ra.
Vũ Vô Thường vung tay nói:
- Nếu chưa có người nào nói thì để cho ta nói trước là tốt nhất. - Hắn ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói những điều tu luyện tâm đắc trong lòng.
Hạ Nhất Minh nghe một lúc mới cảm thấy yên tâm. Thì ra tâm đắc trong tu luyện chính là những điều mà cảm ngộ được.
Chuyện này thực ra rất tốt cho người khác. Đối với những người như bọn họ, đã đạt tới dẳng cấp tôn giả thực ra cũng có điểm tương đồng. Đặc biệt trên phương diện công pháp cho dù là khác hệ với nhau nhưng vẫn có điểm chung.
Tất nhiên, mỗi người lại có hoàn cảnh khác nhau , nên sau khi nghe xong cũng có những suy nghĩ khác. Vũ Vô Thường vừa mới dứt lời, chín người còn lại cũng chìm vào suy nghĩ. Chỉ có một hai ánh mắt có chút khinh thường, còn lại phần lớn đều không hề biểu hiện.
Vũ Vô Thường trở lại chỗ ngồi, cười nói:
- hác Huyết huynh! Ngươi tiếp theo ta có được không?
Hác Huyết đảo mắt một cái, rồi đứng lên nói:
- nếu Vũ huynh đã nhắc, tiểu đệ cũng xin được phụng bồi.
Nhìn phong thái của hắn hết sức bình thản chứng tỏ trước đây cũng từng tham gia những buổi gặp gỡ như thế này.
Những điều mà hắn nói chính là một chút vấn đề về ngưng luyện chân khí. Những người còn lại nghe đều có chút mới mẻ, nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm giác kinh ngạc.
Rõ ràng đây chính là một đoạn ghi trong ngưng huyết kinh. Có điều phần lớn nội dung đoạn àny đã bị hắn bỏ qua, chỉ để lại những gì không bị giới hạn bởi người tu luyện ngưng huyết thuật. Nhưng nhữgn điều đó thì bất kỳ người nào tu luyện Thủy hệ công pháp đều có thể tận dụng phương pháp này.
Suy nghxi một chút, Hạ Nhất Minh liền hiểu được đây là một chút kiến thức chuyển đổi từ Ngưng huyết kinh có thể để cho ngũ hành công pháp sử dụng.
Chỉ có điều hác huyết nói rất đơn giản. Những chỗ quan trọng thì lướt qua rất nhanh. Nếu thực sự có người nào hứng thú mà nghiên cứu thì trong thời gian ngắn chắc chắn khó có thể thu được kết quả.
Trong lòng Hạ Nhất mInh có chút khinh bỉ. Nói như vậy chẳng bằng Vũ Vô Thường giảng thuật ứng dụng.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh lại nhanh chóng nhận ra, tất cả mọi người đối với Hác Huyết còn hứng thú hơn nhiều so với Vũ Vô Thường. Nhưng vì ngại thể diện nên không dám hỏi thôi.
Sau khi Hác Huyết nói xong, đưa mắt nhìn chugn quanh có chút hài lòng.
Hắn cười ha hả nói:
- Hạ huynh! Nghe nói ngươi kiêm tu ngũ hành, mới hai mươi tuổi đã trở thành tôn giả. Không biét có gì tâm đắc hay không, nói cho mọi người một chút.
Sắc mặt mọi người đều có chút thay đổi. Đặc biệt khi nghe Hác Huyết nói tới hai mươi tuổi, ánh mắt tất cả nhìn Hạ Nhất Minh cũng khác rất nhiều.
Hạ Nhất Minh cảm thấy tức giận. Từ lúc gặp mặt tới giờ, hắn lúc nào cũng nhằm vào mình. Hôm nay lại càng trực tiếp khiến cho Hạ Nhất Minh không nhịn được nữa.
Đưa mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ Đặng Triệu Thần vẫn đang mỉm cười ra, tất cả những người còn lại đều có chút khác lạ. Cho dù là Kỳ Liên song ma từng giao thủ với hắn, lúc này cũng thay đổi. thở dài một tiếng, hắn biết từ nay về sau, khó mà có thể cùng với nhưng người này trơ thành tri giao như đối với Kim Chiến Dịch.
Mặc dù nét mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh đã hận Hác Huyết thấu xương. Đột nhiên trong đầu hắn sực nhớ tới những lời dấu đầu hở đuôi của Hác Huyết mà nảy ra một ý.
Bình tĩnh đứng lên, Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Các vị ! Hôm nay tiểu đệ cũng không muốn bêu xấu, nhưng Hác huynh lại tán dương như vậy mà không nói vài câu thì không được.
Mọi người có thể nhận ra sự hậm hực trong giọng nói của hắn. Tất cả thầm đoán có lẽ giữa hắn và Hác Huyết có chuyện gì đó.
Nhưng những điều mà Hạ Nhất Minh nói tiếp lại khiến cho mọi người vui sướng.
Bởi vì Hạ Nhất Minh đã tiép tục nói về vấn đề vừa rồi. hơn nữa những lời hắn nói chẳng hề che giấu như Hác Huyết, thậm chí còn giảng giải một cách tường tận. Đặc biệt là một số điểm quan trọng trong phương pháp vận khí.
Đến lúc này, cho dù là ngu đến mấy thì cũng biết những lời của Hạ Nhất Minh là nhằm vào Hác Huyết. Nhìn nét mặt Hác Huyết đang tái mét, tất cả đều cười thầm trong lòng. Bởi vì hắn tự đánh vào chân mình, khiến cho bí mật của hác gia bị tiết lộ. Chẳng biết hắn có hối hận hay không, nhưng nếu biết sớm thì đã khôgn nên đi chọc vào Hạ Nhất Minh.
Rất nhanh, Hạ Nhất Minh đã nói xong. Tất nhiên, hắn cũng không nói ra tất cả. Dù sao thì đó cũng là công phu trên Ngưng huyết kinh.
Có thể nói đến đấy đã là cực hạn rồi. Còn lại đành phải căn cứ vào sự thể ngộ của mọi người mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
60 chương