Vũ Thần
Chương 580
Ban Lan thánh hổ đang há to miệng liền ngậm ngay lại. Phong nhận từ miệng nó phun ra sau một vòng lại chui trở vào miệng nó.
Từ trong miệng thánh hổ phát ra một tiếng động nặng nề giống như có vật gì phát nổ. Ngay sau đó, từ lỗ mũi của nó phun ra một luồng khói xanh.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của thánh hổ, Hạ Nhất Minh và những người đứng chung quanh đều cảm thấy buồn cười. Đồng thời bọn họ đều cảm thấy sợ hãi trước trí tuệ của hai con thánh thú.
Bất luận là phong nhận của thánh hổ hay sự tránh né của bạch mã cũng đều hết sức giảo hoạt. Cả hai con đều dùng hết trí tuệ của mình đều giao đấu với nhau. Nhưng kết quả cuối cùng, thánh hổ lại phải nuốt lấy phong nhận do mình phóng ra mà rơi vào hạ phong.
Lắc lắc cái đầu vài cái, thánh hổ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ban Lan thánh hổ ngẩng đầu phát ra một tiếng rống phẫn nộ. Ánh mắt của nó đã mất đi sự bình tĩnh chỉ còn một sự giận dữ.
Nó đứng thẳng lên tăng tốc chạy về phía bạch mã. Ban Lan thánh hổ trở thành thánh thú đã hơn ngàn năm. Nó khống chế năng lượng của mình vô cùng chuẩn xác. Mặc dù thể hình to gấp đôi so với đồng loại nhưng trong lúc di chuyển lại hết sức thoải mái.
Trong mắt mọi người, nó như hóa thành một cơn gió... phải nói là cơn lốc thì đúng hơn.
Thoáng cái thánh hổ đã vọt tới bên cạnh bạch mã. Trong lúc tất cả đều tưởng bạch mã lại sử dụng tốc độ cực nhanh của mình để né tránh thì nó lại đưa thân thể ra nghênh đón.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên. hai con thánh thú va chạm thân thể với nhau. hạ Nhất Minh biến sắc. Sau cú chạm của chúng tất cả mọi người đều cảm nhận được đơn thuần về mặt lực luwojng, thánh thú đã hoàn toàn vượt xa con người.
Hai con thánh thú giống như hai tòa núi lớn va chạm với nhau , phát ra tiếng động chát chúa khiến cho mọi người cảm thấy rung động.
Mặt đấ dưới chân sau cú va chạm trở nên rung rinh. Những người đứng xem đã thế thì hai con thánh thú va chạm với nhau cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu.
Thân hình bạch mã bay ra , đập mạch xuống đất một cái. Mất mấy giấy nó mới đứng dậy được. Cái đầu của nó lắc lắc một chút. Nhưng chỉ trong phút chốc, ánh mắt của nó đã trở lại bình thường, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ban Lan thánh hổ thì thua kém hơn không ít. Mặc dù thân hình của nó to lớn hơn bạch mã rất nhiều nhưng sau cú va chạm nó cũng văng ra xa hơn mười trượng.
Sau khi rơi xuống đất, nó cũng không dậy ngay được như bạch mã. Bốn chân nó run run, phải mất một lúc mới lảo đảo đứng dậy được.
Trên miệng, mũi của nó xuất hiện một vài giọt máu khiến cho kẻ khác giật mình.
Thực tế vào lúc này, Ban lan thánh hổ chỉ thấy hai tai ù đặc, hai mắt hoa lên chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Nhưng là một con thánh thú, tự tôn của bản thân không cho phép nó làm như vậy. Vì thế mà mặc cho tứ chi run rẩy, nó vẫn cố gắng đứng lên.
Nhất thời, cả sơn cốc hoàn toàn im ắng.
Lão nhân phụ trách chăm lo cho thánh hổ cùng với đám người hoàng thất Đại Thân đều tái nét mặt.
Trước khi hai con thánh thú giao thủ, không ai có thể ngờ được giữa chúng có sự chênh lệch về lực lượng và tốc độ lớn như vậy.
Thanh danh bao năm của Ban lan thánh hổ không ngờ lại thua sút quá xa.
Trong số tất cả mọi người cũng chỉ có Hạ Nhất Minh là không lấy gì làm lạ. Tốc độ của bạch mã thì chẳng có gì phải nói. Còn về thực lực của nó thì khi ở trên biển giao đấu với hắc sa vương đã thể hiện ra sự mạnh mẽ như thế nào là biết.
Con thánh hổ sau cú đánh toàn lực của bạch mã cuối cùng vẫn có thể đứng lên hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của Hạ Nhất Minh.
Đôi mày lão nhân cau lại, nét mặt âm trầm, hít sâu một hơi bước lên.
Tuy nhiên lão chợt dừng lại bởi thánh hổ đã quay sang rống lên một tiếng với lão.
Trong tiếng rống thể hiện rõ một sự quyết tâm.
Lão nhân đứng im, nét mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng lão dậm chân một cái rồi quay người lại.
- Hạ huynh! Thánh thú của các hạ có được huyết mạch của thần thú phải không? - Lão nhân mở miệng hỏi.
Tất cả mọi người nghe thấy thế đều thất kinh sau đó cảm thấy không còn ai thắc mắc nữa. Nếu không phải như thế thì làm sao mà con thánh thú kia lại có thực lực mạnh đến như vậy?
Hạ Nhất Minh ngẩn người. hắn do dự một lúc rồi nói:
- Tại hạ cũng không biết lai lịch của bạch mã. Chỉ vì hợp ý với nó nên mới trở thành bằng hữu với nhau. Còn chuyện nó có huyết mạch của thần thú hay không thì tại hạ không biết. - Nhìn nét mặt Hạ Nhất Minh , lão nhân chậm rãi gật đầu, cuối cùng thở dài một tiếng, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng và bi thương.
Những người khác nghe Hạ Nhất Minh nói xong đều cảm thấy ham muốn, tại sao bản thân lại không gặp được may mắn như thế. Được một con thánh thú có huyết mạch thần thú làm bạn đó chính là vận may không thể tưởng được.
Vũ Mạc Phi bước lên, hỏi gấp:
- Tam thúc! Thánh thú nó nói thế nào?
Lão nhân chậm rãi nói:
- Thánh hổ nói khó có cơ hội gặp được một con thánh thú có huyết mạch thần thú. Nó nhất định phải giao đấu tới cùng, cho dù mất mạng cũng không hối tiếc.
Tất cả những người của Vũ gia đều trở nên trầm mặc. Bọn họ đều biết tính tình của thánh hổ nên chẳng ai dám trái. Có điều, nhìn tình hình hôm nay chỉ sợ Ban Lan thánh hổ lành ít dữ nhiều.
Ban Lan thánh hổ rống lên một tiếng thật to. Đôi mắt của nó đã trở lại bình thường đang lóe lên quang mang thể hiện rõ sự bất khuất.
Bốn chân vừa mới còn run run đã hoàn toàn đứng vững, toàn thân nó phát ra chiến ý nồng đậm.
Hình như bị chiến ý của thánh hổ kích thích, trên người bạch mã cũng phát ra một luồng khí thế không hề kém. Khí thế của hai con thánh thú đối chọi với nhau khiến cho đám tôn giả đứng xem phải sững sờ.
Ban Lan thánh hổ chợt mở to miệng, phun ra một luồng khí màu xanh đậm.
Tuy nhiên, luồng khí đó cũng không bay về phía bạch mã mà lại lao xuống đất.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn kỹ. Trên mặt đất chợt xuất hiện một cái hố to, đất đá trong hố bị cơn gió màu xanh thổi bay lên.
Động tác của thánh hổ rất nhanh, từ trong miệng nó phun ra liên tiếp những cơn gió màu xanh.
Khi tiếng gió rít lên thì trong sơn cốc đã hoàn toàn mù mịt. Trong đám bụi đất ẩn chứa một thứ gì đó khiến cho năng lực cảm ứng của mọi người nhanh chóng giảm xuống thấp nhất. Không thể cảm nhận được chuyện gì giữa hai con thánh thú.
Từ trong bão cát, tiếng lão nhân phát ra:
- Các vị! Thánh hổ đã sử dụng đến chiêu thức mạnh nhất của bản thân. Để tránh bị ngộ thương, đề nghị mọi người hãy rời khỏi sơn cốc.
Tiếng nói của lão nhân càng lúc càng xa, khi một chữ cuối cùng phát ra thì lão cũng rời khỏi sơn cốc.
Tất cả những người còn lại đều thầm mắng chửi trong lòng. bọn họ đều hiểu tại sao đến tận lúc này lão nhân mới lên tiếng nhắc nhở. Đó chính là vì lão muốn dành thời gian cho thánh hổ chuẩn bị. Nếu không, khi nó chưa chuẩn bị xong, đã bị bạch mã công kích thì mọt chiêu cuối cùng của Ban Lan thánh hổ chắc chắn không thể xuất ra được.
Nhưng lão nhân đã trịnh trọng như thế thì cho dù có tin hay không tất cả mọi người cũng nhanh chógn lao ra khỏi sơn cốc.
Khi bọn họ ra đến ngoài liền thấy bốn người của Vũ đã chờ sẵn ở đó.
Mặc dù trong lòng tất cả đều cảm thấy bất mãn, nhưng cũng không thể mở miệng chất vất mà ngược lại còn ôn hòa cười cười với nhau.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên là đứng cùng với Sở Hao châu. Hắn nhìn cảnh tượng mù mịt trong sơn cốc mà trong lòng lo lắng.
Như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Sở Hao Châu mỉm cười nói:
- Hạ lão đệ! Chẳng lẽ nguwoi không biết thực lực của lôi điện hay sao? Khi nó vừa mớitrowr thành thánh thú đã có thể đánh bại Hắc Ngột thứu vương và lục túc thánh thú một cách dễ dàng. Sau khi tu luyện trong tử khí, cảnh giới của nó đã hoàn toàn củng cố, huyết mạch thần thú trong cơ thể nó cũng dần được kích phát. Trừ khi gặp phải thánh thú cùng đẳng cấp cũng có huyết mạch thần thú ra, còn không sẽ không thể thua được.
Hạ Nhất minh khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.
Mơ hồ, Hạ Nhất Minh chợt có cảm giác bản thân cùng với bạch mã có một sự giao tiếp thần bí. Mặc dù cả hai không ở cùng một chỗ với nhau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Trái tim Hạ Nhất Minh nhảy lên một cái, trong lòng hết sức vui sướng. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ trên người bạch mã. Giống như nó đang nói với hắn rằng trận chiến này nó sẽ thắng.
Hạ Nhất Minh mở to hai mắt, không còn lo lắng về việc bạch mã đang phải đứng giữa đám bụi mù mịt kia nữa.
Lão nhân và mấy người Vũ gia đang để mắt tới hắn thấy vậy đều cảm giác nặng nề.
Bất chợt, một tiếng hí dài từ trogn sơn cốc vang lên. Ngay sau đó, mọi nguwoif nhìn thấy một cột ánh sáng màu tím từ trên trời chiếu xuống.
Truyện khác cùng thể loại
7540 chương
770 chương
31 chương
9 chương
35 chương
10 chương