Vũ Thần

Chương 578

Bạch mã lôi điện chợt hí lên một tiếng thật dài, khiến cho tất cả mọi người phải chú ý.Đối mặt với nhiều tôn giả như vậy, cuối cùng bạch mã cũng không giữ dược bình tĩnh nữa. Thấy một con bảo mã như vậy, cho dù là Vũ Mạc Phi cũng có chút ái mộ. Hạ Nhất Minh vẫy tay một cái, bạch mã liền nhanh chóng đi tới. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt sống lưng bạch mã cười nói: - Các vị! Đây là linh thú đồng hành với tiểu đệ. Nó tên là lôi điện. Ánh mắt Hác Huyết vẫn chăm chú nhìn bạch mã, nghe thấy thế hai mắt liền sáng lên nói: - Hạ huynh! Con ngựa này tên là lôi điện chẳng lẽ nó có khả năng phóng ra lôi điện? Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Trái tim mỗi người đều đập nhanh hơn một chút. Lôi điện chính là nguồn năng lượng có uy lực mạnh nhất trong thiên địa. Nếu cn linh thú này có thể phóng ra lôi điện thì ngay cả khi đối mặt với tôn giả cũng chưa chắc đã bị thua. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hác Huyết. Với quan hệ của ngươi với Hoàng Tuyền môn làm gì mà chẳng để ý tới việc đó. việc gì phải làm trò như thế. Nhưng bây giờ, Hạ nhất Minh cũng đã đủ chín chắn nên chỉ than nhẹ một tiếng nói: - Hác huynh quả là nhanh nhạy. Khôgn ngờ ngươi lại có thể đoán được. Ánh mắt đám người Vũ Mạc Phi xuất hiện một chút thèm muốn. Hác Huyết nhận thấy biểu hiện của mọi người thì cảm thấy mừng thầm trong lòng. Chỉ cần một câu nói đó của hắn chắc chắn sẽ mang tới cho Hạ Nhất Minh rất nhiều phiền toái. Hắn đang định mở miệng nói tiếp thì bất chợt từ hoàng cung vang lên một tiếng rống giận dữ. Tiếng rống tràn ngập khí thế vương giả khiến cho mọi người có cảm giác muốn cúi đầu thuần phục. Tất nhiên, cảm giác đó chỉ xuất hiện trong khoảng khắc mà thôi. Với thân phận tôn giả của tất cả những người đứng ở đây thì đừng nói là một tiếng rống phát ra từ trong hoàng cung mà ngay cả con rắn trong Quỷ Khốc lĩnh cũng đừng hòng mong mọi người thần phục. Vũ Mạc Phi biến sắc nói: - Không hay! Là tiếng rống của Ban Lan thánh hổ. Ngoại trừ Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát không biét đó là thứ gì, tất cả những người còn lại đều biến sắc. Ban Lan thánh hổ là thánh thú được hoàng thất Đại Thân cung phụng. Nghe nó thực lực của nó rất cao, đã sống hơn hai ngàn năm. Ngay cả cao thủ ngũ khí triều nguyên giao phong với nó cũng bị đánh bại. Con thú này đã sống ở kinh thành cả trăm năm được mọi người coi như là thánh thú thủ hộ. Không biết vì sao nó lại phát ra tiếng rống giận dữ như thế. Tuy nhiên một chuyện khiến cho mọi người phải sững sờ đã xảy ra. Ngay khi tiếng rống của thánh hổ vẫn còn vang vọng trong không trung, bạch mã lôi điện chợt tỏa ra một luồng khí thế ngang tàng, hí lên một tiếng thật dài. Nhất thời, tiếng rống của thánh hổ cùng với tiếng hí của bạch mã va chạm với nhau khiến cho không khí rung chuyển. tất cả mọi người đều nhìn bạch mã mà cảm thấy kinh hãi. Vũ Vô Thường phản ứng cực nhanh, vội nói: - Hạ huynh! Ban Lan thánh hổ là thánh thú thủ hộ của Hoàng thất chúng ta, bạch mã của ngươi cho dù thần tuấn nhưng cũng chỉ là linh thú mà thôi. Ngươi ước thúc nó một chút đừng để cho thánh thú bổn môn tức giận. Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút cười cười. mặc dù bạch mã trở thành thánh thú chưa lâu, nhưng khi đối mặt với hắc Ngột thứu vương và Lục túc thánh thú cũng đều chiếm thượng phong. Hơn nữa, sau khi tu luyện trong tử khí thực lực của nó cũng tăng lên rất nhiều. Vì vậy, mặc cho Vũ Vô Thường lo lắng thì hắn vẫn chẳng thèm để ý. Vũ Vô Thường đang định nói nữa thì thấy Vũ Mạc Phi vung tay lên liền ngậm miệng lại. Hai mắt Vũ Mạc Phi lấp lánh nhìn lôi điện. Một lúc sau hắn hít một hơi thật sâu chậm rãi nói: - Thánh thú. Lời nói của hắn vừa mới dứt khiến cho đám tân tôn giả trở nên xôn xao. Thánh thú... đó là đẳng cấp của linh thú chỉ dưới thần thú. Mỗi một con thánh thú đều vô cùng cao ngạo. Chúng nó đều ẩn nấp ở những nơi hoang dã không có người tu luyện, đồng thời cũng không muốn ở cùng với con người. Thấy Hạ Nhất Minh có được một con lính thú sở hữu lôi điện mọi người đã rất thèm muốn. Nhưng khi nghe Vũ Mạc Phi mở miẹng nói hai chữ thành thú thì cho dù là ai cũng khó có thể tin ngay được. Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói: - Nhãn lực Vũ huynh thật cao. Vũ Vô Thường và Kỳ Liên song ma liếc mắt nhìn nhau, cùng đỏ mặt. Đặc biệt là huynh đệ song ma, bọn họ đi cùng bạch mã nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không cảm nhận được thực lực chân chính của nó mà xấu hổ. Từ xa, tiếng rống kinh thiên động địa lại vọng tới một lần nữa. Ngay sau đó, hai cái bóng xuất hiện trong không trung, thoáng cái đã tới trước mặt mọi người. Hai cái bóng đó bao gồm một người, một hổ. Người đó là một hán tử đầu trọc, nhưng lại có một bộ râu dài, mang theo phong thái uy nghiêm. Bên cạnh lão là một con cọp rất to. Thể tích của nó gấp đôi con cọp bình thường. Đôi mắt sáng rực như có thể xuyên thấu suy nghĩ của người khác. Tuy nhiên, so sánh với đôi mắt của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh vẫn chưa thấy nó là đáng cái gì. Đám người vũ mạc Phi vừa nhìn thấy lão giả vội cung kính hành lễ. Lão nhân đảo mắt nhìn một vòng chung quanh. Ánh mắt lão đầu tiên nhìn bạch mã một lúc sau đó chú ý tới Sở Hao châu và Bách Linh Bát một hồi mà cảm thấy kinh ngạc. Cuối cùng lão mở miệng cười nói: - Hôm nay thật là náo nhiệt. Lão phu quy ẩn gần hai trăm năm không nhận ra anh hùng trong thiên hạ. Mong các vị bỏ qua. Tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của lão nhân là gì. Lão nhân vuốt râu nói: - Mạc Phi! Giới thiệu mọi người với ta đi chứ. Đừng để cho mọi người nói Vũ gia chúng ta thất lễ. Vũ mạc Phi vội vàng khom người sau đó nhanh chóng giới thiệu mọi người. Sau khi lão nhân xuất hiện, không khí có chút căng thẳng. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có cảm giác áp lực. Hạ Nhất Minh biết cảm giác đó phát ra từ người lão nhân. Chắc chắn khi xưa, lão nhân chính là một nhân vật tuyệt đỉnh. Vì thế có rất nhièu tôn giả kính ngưỡng lão nên mới sảnh sinh ra áp lực như vậy. Chỉ có điều, Vũ mạc Phi lại không hề giới thiệu lai lịch của lão nhân khiến cho Hạ Nhất Minh hơi ngạc nhiên. Sau khi Vũ mạc Phi giới thiệu xong, người khiến cho lão nhân chú ý chỉ có một mình Hạ Nhất Minh. Dù sao thì hai mươi tuổi trở thành tôn giả, trong khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình hắn. Cuối cùng, ánh mắt lão lại nhìn sang Sở Hao châu và Bách LInh Bát nói: - Sở huynh! Bách huynh! Hai ngườii các ngươi tới kinh thành chẳng lẽ định cùng bọn họ tới Tây Bắc? Sở Hao Châu mỉm cười nói: Vũ huynh khách khí rồi. Nhưng hai người chúng ta quả thực có ý định tới Tây Bắc. Lão nhân cười to nói: - Có thể được nhân vật như Sở huynh và Bách huynh tới chơi là phúc khí của Vũ gia chúng ta. Hai vị không chê chúng ta tiếp đãi không được chu toàn đã là tốt lắm rồi. Mấy người Vũ mạc Phi mở to mắt ra nhìn hai người. Bọn họ nhìn vẻ mặt ôn hòa của lão nhân lại nhìn sự bình tĩnh của Sở Hao Châu và Bách Linh Bát mà đoán ra. Đặc biệt là Vũ Mạc Phi. Khi xưa hắn đồng hành với Sở Hao Châu du ngoạn khắp nơi không ngờ bây giờ người ta đã có thể nói chuyện ngang hàng với lão nhân khiến cho trong lòng hắn vô vàn cảm xúc. Lão nhân vung tay nói: - Vô Trần! Ngươi đi bẩm báo bệ hạ có hai vị ngũ khí tôn giả giá lâm. Thỉnh hắn cho phép mở Thúy Trúc cư. Đến lúc này mọi người mới xác định chính xác thân phận của Sở Hao Châu và Bách Linh Bát. Thì ra bọn họ đã đạ tới cấp bậc ngũ khí triều nguyên. Chẳng trách mà với thân phận của lão nhân lại dùng cách ăn nói ngang hàng để giao tiếp với bọn họ. Vũ Vô Trần khom người, liếc nhìn Sở Hao Châu và Bách Linh Bát một cái sa đó xoay người chạy về hoàng cung. Con cọp to rất hiểu ý người thấy lão nhân nói xong liền mở miệng kêu khẽ một tiếng. Mặc dù nó đã cố gắng khống chế cường độ âm thanh nhưng vẫn khiến cho lỗ tai mọi người bùng nhùng. Vì vậy có thể thấy được con hổ này có thực lực như thế nào. Tuy nhiên, bạch mã đang đứng đối diện với nó không chịu yếu thế, hí lên một tiếng thở dài. Trong tiếng hí của nó có chút gì đó khiêu khích, giống như đứng trước mặt nó không phải là một con hô có thực lực thánh thú vậy. mặc dù , bạch mã không có được ngôn ngữ như con người, nhưng tiếng hí của nó lại biểu đạt rất rõ ý tứ. Cho dù một người bình thường cũng có thể nhận thấy. Ban lan thánh hổ tức giận. Khí thế từ trên người nó tỏa ra mạnh mẽ. Lão nhân biến sắc, vội vã nói nhỏ vào tai thánh hổ mấy câu, cố gắng trấn an nó. Ngoại trừ Hác Huyết ra, tất cả những người còn lại đều toát mồ hôi. Mặc dù bọn họ biết bạch mã là thánh thú, nhưng uy danh của Ban Lan thánh hổ đãcos từ rất lâu khiến cho không ai coi trọng bạch mã hơn nó. Chỉ duy nhất trong mắt Hác Huyết có chút khác lạ. Nếu có thể mượn Ban Lan thánh hổ đánh chết bạch mã lôi điện trong tay Hạ Nhất Minh thì đúng là phúc đức của Hoàng tuyền môn. Một lát sau, thánh hổ lại rống lên một tiếng giận dữ. Lão nhân thở dài một tiếng nói: - Hạ huynh! Sủng vật của ngươi mạo phạm tới thánh hổ đại nhân. Nó muốn đích thân xử phạt. Ngươi trói bạch mã, lão phu xin đảm bảo tính mạng cho nó. Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng nói: - hay cho cái thúc thủ chịu trói. nếu Hạ mỗ không muốn thì sao?