Vũ Thần
Chương 546
- Hạ huynh đệ.
Một đạo thanh âm dồn dập truyền tới tai hạ Nhất Minh, mang tinh thần Hạ Nhất Minh từ trong Ngưng huyết thuật kéo ra.
Hắn hơi lắc đầu , đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cũng từ vô ý thức dần ngưng tụ lại.
Cuối cùng, hai mắt chớp động tinh quang nói:
- Sở lao ca, sao huynh lại ở chỗ này? Hai người Lâm Nghi Vũ và Trần Ốc đâu?
Sở Hao Châu cười ngạo nghễ nói:
- Lão ca ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, lần này ra tay tự nheien sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
Hạ Nhất Minh khẽ gật dầu, hắn hiểu được kết quả của đôi thầy trò tôn giả này.
Ánh mắt Sở Hao Châu dừng lại trên tay Hạ Nhất Minh, trầm giọng nói:
- Hạ huynh đệ. Nếu lão huynh không lầm thì vừa rồi đệ đang tìm hiểu võ đạo phải không?
Hạ Nhất Minh cười nhẹ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói:
- Sở lão ca. Tiểu đệ đã nhập định bao lâu rồi?
- Không sai biệt lắm. Một canh giờ.
- Một canh giờ? Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói. Hắn ở trong dòng chảy học vô số tri thức mới, theo như suy đoán của hắn ít nhất cũng phải hơn một năm, có khi lỡ cả hẹn với Kim chiến dịch. Nhưng không nghĩ tới, lần này ở trong đó học tập lại chỉ mất có một canh giờ.
Hắn khẽ lắc đầu, môn Ngưng huyết thuật này quả nhiên quỷ bí khó lường. Cũng không biết vị cường giả nào có thể sáng tạo ra được công pháp Huyết hệ thần kỳ như vậy.
- Hạ huynh đệ, đệ truy đuổi theo cổ lão ma kết quả thế nào ? Sở hao châu lại hỏi.
Chứng kiến vẻ mặt ngưng trọng của hắn, Hạ nhất Minh mơ hồ cảm giác được, hắn tựa hồ như biết chút gì đó.
Không hề dấu diếm chút nào đem việc truy đuổi Cổ lão ma kể lại một lần, ngay cả Ngưng huyết kinh hắn đưa cho mình cũng nói ra.
Sắc mặt Sở Hao Châu càng ngày càng khó coi, cuối cùng lớn tiếng hỏi:
- hạ huynh đệ. Mới rồi ngươi nhập định, có phải là nghiên cứu Ngưng huyết châu thần đạo bí tịch?
Hạ Nhất Minh nhẹ gật đầu , trong lòng hắn thầm giật mình, nhìn vẻ mặt của Sở Hao Châu lúc này quả thật có chút dọa người a.
Sở Hao Châu thấy hắn trả lời như vậy, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt lộ vẻ mâu thuẫn cực kỳ.
Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ hỏi:
- Sở lão ca, tiểu đệ ngu đốn không biết đã xảy ra chuyện gì? Mong lão ca giải thích cho.
Sở Hao Châu thở dài một tiếng, rốt cục nói:
- Hạ huynh đệ, đệ bị mắc lừa rồi. Tên Cổ lão ma đáng chết, lão phu hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn.
Hạ Nhất Minh rùng mình nói:
- Tiểu đệ sớm đã có dự cảm Cổ lão ma làm như vậy khẳng định có ẩn giấu tâm tư khác, nhưng lai không cách nào đoán ra.
Sở Hao Châu hơi lắc đầu:
- Hắn đưa cho Hạ huynh đệ một cái bẫy. Mà cái bẫy này lại chính là quyển thần đạo bí tịch mà hắn đưa tặng cho.
Hạ Nhất Minh nhớ lại một màn chứng kiến khi nãy, hơi gật dầu, nhưng cũng không nói gì.
Nói thật, Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể cảm ứng được Huyết vụ nhân kia rất cường đại, nó nắm giữ lực lượng mà mình không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ, cũng chỉ có Hỏa long doa Cửu Long Lô thao khống mới có thể luận bàn cùng.
Nhưng mà, Huyết vụ nhân so với Hỏa long cái nào hơn thì trước mắt Hạ Nhất Minh không thể cảm nhận được.
Sở Hao Châu đột nhiên như trút được gánh nặng trên người, cười nói:
- Hôm nay sau khi chứng kiến cổ lão ma đã luyện xuất ra Ngưng huyết nhân, lão phu sợ đến mức thiếu chút nữa đã bỏ chạy. may là có bạch mã kịp thời xuất hiện, hơn nữa còn có lôi điẹn khắc chế tác dụng của Ngưng huyết nhân. Thật sự là được ông trời phù hộ a. Nếu không Đông Hải tam đảo và các đảo nhỏ xung quanh đều phải chịu đại nạn.
Hạ Nhất Minh hơi nhướng mày, hắn nghĩ tới những lời Sở Hao Châu nói, hắn muốn hỏi Sở Hao Châu xem Ngưng huyết nhân nắm giữ uy lực cường đại tới mức nào? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại im lặng không hỏi.
- Sở lão ca. tiểu đệ cũng đã đọc qua quyển bí tịch này. Cũng không phải sẽ biến thành một người điên như ba người kia chứ? Hạ Nhất Minh nói giỡn.
Sở Hao Châu chăm chú nhìn hạ Nhất Minh một vài lần, nói:
- Có lẽ do hạ huynh đệ đọc quyển bí tịch này trong một thời gian ngắn nên mới bình an vô sự. Bất quá ngươi nên nghe lão ca một câu, ngàn vạn lần không nên nghiên cứu quyển bí tịch này.
Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, tới lúc này hắn đã rõ ràng ý tứ của Cổ lão ma khi tặng bí tịch.
Quyển thần đạo bí tịch này quả nhiên là một quyển bí tịch hiếm thấy, nhưng muốn tu luyện nó nhất định phải học Ngưng huyêt thuật.
Khi muốn nắm giữ công pháp ở trong quyển bí tịch thì đó chính là tự tìm đường chết. Chỉ cần tinh thần lực bị dòng suối đó hút vào, như vậy bản thân sẽ nổi điên lên.
Nhưng mà, cho dù Cổ lão ma thông minh cỡ nào cũng không thể nghĩ được, chính mình từ người của Hác gia đã học được Ngưng huyết thuật.
Bởi vì có nó cho nên tinh thần của Hạ Nhất Minh mới có thể được sự tán thành của quyển bí tịch. Hơn nữa cuối cùng lại có thể học được pháp môn vận dụng Huyết chi lực.
Luyện chế Ngưng huyết nhân, đó là cảnh giới cao nhất trong Ngưng huyết thuật, ngoại trừ những thứ đó ra còn có rất nhiều kỹ xảo vận dụng khác. tuy nhiên tất cả đều không có ngoại lệ , nếu không có Ngưng huyết thuật làm nền tảng như vậy hết thảy đều là vô nghĩa.
Gật đầu một cái, sắc mặt Hạ Nhất Minh tỏ vẻ cực kỳ ngưng trọng, nhưng Sở Hao châu cũng không biết trong lòng hắn không để những lời của lão ở trong lòng. quyển thần đạo bí tịch này nếu rơi vào tay những tôn giả khác chính là đại họa, nhưng lại rơi đúng vào tay hắn. Nó có thể mang tới uy lực cường đjai, tại sao hắn phải buông tha cho nó chứ? hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói:
- Sở Lão ca. Nếu tiểu đệ không nhìn lầm thì hẳn là lão ca đã nắm giữ Phi Hành chi đạo?
Trên mặt Sở Hao Châu nhất thời nổi lên một tia cười đắc ý, hắn cười lớn:
- Hạ huynh đệ, vừa nãy lão ca luyện hóa nội đan Hắc Ngột thứu vương, trong lúc vô tình đã khôi phục lại được thần binh lợi khí ban đầu. Long tiên lại càng dung hợp với chân khí của lão ca hơn. Dưới cơ duyên xảo hợp lão ca đã nhờ đó mà đột phá cực hạn, ngưng luyện một lần nữa thanh binh khí này. Hết thảy là nhờ phúc lão đệ.
Trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang, hắn chăm chú nói:
- Sở lão ca. Lão ca đã đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên?
Sở Hao Châu hơi ngẩn người ra, nhìn vẻ mặt chăm chú của Hạ Nhất Minh, hắn gãi gãi đầu nói:
- Ngũ Khí Triều Nguyên cũng chính là cảnh giới sau Tam Hoa tụ Đỉnh. Muốn đạt tới cảnh giới này thì vô cùng khó khăn.
Hạ Nhất minh trầm giọng nói:
- Phải làm như thế nào?
Sở Hao Châu kỳ quái nhìn Hạ Nhất Minh vì sao lại hỏi vấn đề này, nhưng lão vẫn giải thích chi tiết.
Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh mới hiểu rõ được.
Sau khi vụ hóa binh khí trở thành tôn giả, bản thân đã đạt tới cảnh giới chí cao. Đặc biệt là thân thể con người đã đạt tới cảnh giới bão hòa, muốn tiến thêm một bước nữa là vô cùng khó khăn.
Bất quá, trí thông minh của loài người là vô hạn, đã nghĩ ra cách quang hóa lần thứ hai thanh thần binh lợi khí của mình.
Một khi thành cong như vậy tương đương với trong thân thể đã có thêm một vị tôn giả. Hơn nữa sau khi quang hóa thành công lần thứ hai có thể đem thanh thần binh hóa thành vô hình khí, bao bọc bên ngoài thân thể. Giúp bản thân có thể bay lượn trên bầu trời.
Mỗi một lần luyện chế một thanh thần binh lợi khí, lực lượng trong cơ thể lại một lần nữa gia tăng hơn.
Vô số năm qua, trải qua vô số lần tổng kết kinh nghiệm, mọi người cho ra kết luận ngoại trừ bổn mạng binh khí ra còn có thể quang hóa thêm năm kiện thần binh lợi khí khác.
Năm kiện thần binh lợi khí àny chính là cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Đương nhiên, nếu có thể vụ khí thêm một thanh thần binh lợi khí khác ngoài thanh bổn mạng thần binh ra, bản thân chẳng khác nào đã tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều nguyên.
Từ đó về sau bản thân sẽ nắm giữ uy lực mà tôn giả bình thường không thể so sánh được.
Sở Hao Châu giới thiệu xong, hắn thở dài một hơi nói:
- Lão ca mới tiến vào Ngũ Khí chi cảnh, đã lập tức chạy đi báo thù. Kỳ thật nếu tiếp tục tu luyện thêm một năm rưỡi nữa thì đánh chết hai người Lâm Nghi Vĩ đầu có lao lực như vậy?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, cung kính thật sâu, cười lớn nói:
- Lão ca đã tiến vào Ngũ Khí chi cảnh thật sự là chuyện đáng mừng.
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng nói:
- Lão ca có thể đặt chân vào Ngũ Khí chi cảnh hoàn toàn là do may mắn. Nếu không phải trước kia bổn mạng thần binh bị hủy đi. Lần này trong lúc không biết gì mà phục hồi được lại, như vậy chỉ bằng vào tư chất của lão ca chỉ sợ kiếp này không thể đặt chân vào cảnh giới Ngũ Khí Triêu Nguyên.
Hạ Nhất Minh nghe xong trong lòng đại động nói:
- Sở lão ca. Chính vì không phá không lập, phá rồi mới có thể lập lại. Có lẽ phương pháp này của lão ca ngày sau sẽ trở thành lưu phái để người ta tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Sở Hao Châu giật mình, sau đó im lặng không nói, nhưng mà Hạ Nhất Minh đã nhìn ra trong lòng lão bị những lời nói của mình đánh động.
Dù sao, nếu phương pháp này của hắn có thể truyền lưu xuống, như vậy tên tuổi Sở Hao Châu sẽ lưu danh muôn đời, đựoc vô số người truyền tụng.
Qua nửa ngày sau, Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- Hạ huynh đệ. Lão phu năm đó hủy thần binh lợi khí vì muốn báo thù huyết hận, cho nên mới không để ý hết thảy mọi thứ mà làm như vậy. Nhưng trong đám tôn giả hôm nay, ngươi nói có người nào sẽ lựa chọn cách hủy thần binh của mình?
Truyện khác cùng thể loại
7540 chương
770 chương
31 chương
9 chương
35 chương
10 chương