Vũ Thần

Chương 534

Hạ Nhất Minh vẫn thản nhiên coi việc phế bỏ hai gã tiên thiên cường giả là chuyện hết sức bình thường, như không có gì xảy ra. Hơi mỉm cười một chút, Hạ Nhất Minh cũng không trả lời Triển Hồng Đồ ngay mà nói: - Đông Thành! Bái kiến Triển huynh. Hoắc Đông Thành ngẩn người, vội khom lưng xuống, nói: - Vãn bối Hoắc Đông Thành bái kiến tiền bối. Hắn vốn định khấu đầu, nhưng hai chân lại không nghe theo nên chỉ còn cách vái một cái mà thôi. Triển Hồng Đồ khoát tay chặn lại, ôn hòa nói: - Không cần đa lễ. Hạ Nhất Minh thản nhiên nói: - Tạ hạ là Hạ Nhất Minh ở TÂy Bắc. Lần này, tại hạ tới Đông Hải là để tăng thêm kinh nghiệm. Khi tới làm khách tại Hoắc gia liền phát hiện ra Đông Thành có tố chất rất tốt nên mới thu làm đồ đệ. Hai mắt Triển Hồng Dồ sáng ngời, chăm chú nhìn Hoắc Đông Thành. Một lúc sau, hắn gật đầu, nói: - Thủy Hỏa song tu, thiên phú rất tốt. Đột nhiên, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, nét mặt có chút quái dị, nói: - Loại thứ ba? Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to nói: - Con mắt của Triển huynh thật là tốt. Nhưng hôm nay, Đông Thành đã bái sư rồi, ngươi cũng không thể cướp lại đó chứ? Triển Hồng Đồ cười khổ một tiếng, ánh mắt có phần tiềc nuối. Sau khi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nét mặt những người chung quanh hết sức đặc sắc. Đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Đông thành vừa có chút đố kỵ và thèm khát. Hạ Nhất Minh không cười nữa, nghiêm mặt nói: - Triển huynh! Đổng gia là đệ tử đời thứ ba của quý môn? Triển Hồng Đồ cũng nghiêm nghị nói: - Đúng thế! Đổng Minh Duệ chính là đồ đệ của Triển mỗ. Vì thế Đổng gia cũng coi như là một phân nhánh của Kiền sơn môn. Hạ nhất Minh cười hắc hắc, nói: - Thì ra là thế. Chẳng trách mà Đổng gia lại có can đảm, ỷ thế hiếp người. ngay cả phụ thân của Đông Thành cũng bị bọn họ đánh cho hấp hối, nằm bẹp trên giường. Triển Hồng Đồ biến sắc quay đầu nhìn lại phía sau. Lúc này Đổng Trà Duệ đang sững người không biết nói gì. Gã không thể ngờ được Hạ Nhất Minh còn trẻ như thế mà thực lực đã đạt tới đẳng cấp tôn giả. Còn tên Đổng Nghĩa Hoành bị phế bỏ đan điền thì sắc mặt hoàn toàn tái nhợt. Đổng Phương Tương lại càng run rẩy. Đến lúc này hắn mới biết bản thân đã gây ra tai họa lớn đến mức độ thế nào. Nhìn thấy biểu hiện của người nhà Đổng gia, Triển Hồng đồ thầm kêu không ổn. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Đổng Trà Duệ một cái, nói: - Hạ huynh! Tất cả đều do đám tiểu đồ không đúng, mong ngươi thông cảm. Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: - Không biết người bị thương đang ở đâu, để lão phu xem thử. Hạ Nhất Minh khoát tay, ngăn lại, cười nói: - Phụ thân của Đông Thành đã được Hạ mỗ chữa trị, tạm thời không sao. Có điều, Hạ mỗ mang Đông Thành tới đây là để đòi lại công bằng. Lệnh đồ Đổng Trà Duệ đã tuyên bố muốn phế bỏ võ công của Hạ mỗ cùng với tất cả già trẻ, lớn bé trong nhà Hoắc gia, đồng thời trục xuất ra khỏi Bồng Lai tiên đảo. hắc hắc! Hôm nay, Hạ mỗ đến đây xin mời lệnh đồ động thủ. Nét mặt đám người Đổng Trà duệ tái nhợt, trong lòng vô cùng sợ hãi. Triển Hồng Đồ miễn cưỡng, nói: - Hạ huynh nói đùa! Tiểu đồ hồ ngôn loạn ngữ, không thể coi là thật được. Hạ Nhất Minh cười to, nói: - Triển huynh! Mặc dù Hạ mỗ bất tài, nhưng cũng không cam chịu nhục. Chỉ cần ngươi phế bỏ võ công của Đổng gia rồi trục xuất khỏi đảo thì việc này coi như xong. Vừa dứt lời cả sân hoàn toàn tĩnh lặng tới cả chiếc lá rơi xuống cũng nghe thấy tiếng. Đột nhiên, Đổng Phương Tương ngã ngồi xuống đất, thân thể của hắn không ngừng run rẩy, nét mặt khôgn còn chút huyết sắc. Ánh mắt Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn hắn, không hề có chút thương xót. Hắn đưa Hắc Đông Thành tới đây vốn muốn đòi một chút công bằng nhưng Đổng gia lại gây sự, thậm chí còn có ý định cướp lấy bạch mã. Mà điều làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy chán ghét chính là Đổng Trà Duệ còn nói sắp tới đại thọ nên không muốn thấy máu, chỉ phế võ công của Hoắc gia rồi trục xuất khỏi đảo mà thôi. Nghe thấy những lời như thế, Hạ Nhất Minh biết ngay người này lòng dạ rất hẹp hòi, có thù tất báo, chẳng khác gì đám mã tặc ngày trước đến chiếm Thái Thương huyện. Người như vậy nếu không giết chết thì sau này chắc chắn bản thân sẽ phải hối hận mà nhất là người nhà Hoắc gia. Vì vậy, Hạ Nhất Minh đã quyết định, cho dù thế nào thì cũng không thể để Đổng gia lại được. Sắc mặt Triển Hồng Đồ hết sức nghiêm trọng. Lão trầm giọng nói: - Hạ huynh! Mặc dù Đổng Trà Duệ đắc tội với ngươi nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của lão phu. Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: - Nếu Triển huynh đã muốn ra mặt cho đệ tử thì Hạ mỗ cũng đành phải nghênh chiến. Hắn vỗ vỗ vào ngươi bạch mã, cao giọng nói: - Triển huynh! Hẳn là ngươi đoán được tu vi của bạch mã chứ? Triển Hồng Đồ gật đầu, nói: - Nếu lão phu không nhầm thì bạch mã bên người hạ huynh chính là thánh thú. Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, ánh mắt tất cả mọi người Đổng gia đều có chút hoảng hốt. Thì ra linh thú mà bọn họ muốn bắt dâng lên cho Đổng Trà Duệ chính là thánh thú, có thực lực ngang với tôn giả. Hai mắt Hoắc Đông Thành lại càng mở to, hai chân chỉ chực nhũn ra. Trong đầu hoảng loạn vì bản thân dám dùng thánh thú làm thú cưỡi. Hạ Nhất Minh mỉm cười nói: - Con mắt của Triển huynh thật là tốt. khí thế trên người hắn nhanh chóng tỏa ra. Cảm nhận được tâm ý của hạ Nhất Minh, hai mắt bạch mã cũng tỏa sáng, trên chiếc sừng tỏa ra một lớp ánh sáng màu tím. - Triển huynh mời. Nét mặt Triển Hồng Đồ cực kỳ khó coi. hắn tức giận nói: - Hạ huynh ! Ngươi định lấy hai đánh một hay sao? Hạ Nhất Minh nghiêm sắc mặt, nói: - Triển huynh nhầm rồi. Bạch mã là đồng bọn của ta. Cho dù là gặp bao nhiêu địch thủ thì chúng ta vẫn không thể chia cắt. Nếu Triển huynh nghĩ không công bằng thì mời một vị tôn giả liên thủ cũng được. Cảm giác được uy áp càng lúc càng mạnh, Triển Hồng Đồ biến sắc, kinh hô: - Thâm sơn Đồ Đằng? Ngươi là người của bộ tộc Đồ Đằng? Hạ Nhất Minh cười cười, không trả lời. Tuy nhiên trong lòng hắn lại thầm nhủ, lão tử và bộ tộc Đồ Đằng không đội trời chung thì có. đảo mắt, nhìn đám người Đổng Trà Duệ, Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói: - Triển huynh! Trong lúc ta và ngươi giao thủ, nếu Đổng gia có người nào chạy trốn thì đừng trách hạ mỗ độc ác huýet tẩy Kiền Sơn môn. Triển Hồng Đồ cứng người. Hắn nhìn chầm chậm Hạ Nhất Minh và bạch mã Lôi Điện. Khóe miệng Hạ Nhất Minh vẫn điểm một nụ cười lạnh lùng. Khí thế trên người hắn cùng với Lôi Điệp hợp thành một thể tạo thành áp lực cực lớn bao vây Triển Hồng Đồ. Không khí quanh người Triển Hồng Đồ chợt dao động. Năng lượng Thủy hệ được Triển Hồng Đồ luân chuyển gần như toàn lực. Thậm chí, nó còn ảnh hưởng tới cả khôgn khí chung quanh. Lôi Điện há miệng lộ ra một hàm răng trắng nõn. Sau đó, chân nó khẽ nhấc lên, rồi biến mất. Trong nháy mắt, trước mặt mọi người chỉ thấy toàn một màu trắng xóa. Cho dù cố gắng đến mấy cũng không thể nhìn rõ. Cổ tay Hạ Nhất Minh run lên, ngũ hành hoàn toàn liền biến thành sương mù quấy quanh tay hắn. Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, đề tụ tới năm thành chân khí trong cơ thể. Chân khí lưu chuyển trong kinh mạch khiến cho chân khí từ không gian trong ngũ hành hoàn cũng tuôn ra ồ ạt. Cùng lúc đó, bạch mã ngẩng đầu lên. Chiếc sừng của nó hơi tỏa sáng một chút phát ra nguồn năng lượng thần bí rót vào trong ngũ hành hoàn. Hạ Nhất Minh kinh ngạc. Từ sau khi rời khỏi hoang đảo, Triển Hồng Đồ là vị tôn giả thứ nhất mà hắn gặp được. Vì thế mà hắn muốn thử xem khi liên thủ với Lôi Điện thì có thể tạo ra uy lực mạnh tới mức nào. Cảm nhận xem có thể đối kháng với Đồ Đằng thánh giả hợp nhất với thú hay không. Tuy nhiên, đến lúc này, hắn mới hiểu được bạch mã đã hợp nhất tâm thần với bản thân. Khi hắn ra tay công kích thì nó cũng phát ra lực lượng không hề kém. Ngũ hành hoàn rung động phát ra những tiếng "Ô ô" chấn nhiếp tinh thần của đám người xung quanh. Mặc dù chỉ thuận tay đánh ra có năm thành chân khí, nhưng có thêm ngũ hành hoàn và năng lượng của Lôi Điện cũng đủ tạo thành một chiêu cực mạnh. Hiển nhiên so với hạ Nhất Minh một mình ứng phó còn mạnh hơn nhiều. Triển Hồng Đồ đang ở trong vòng vây của bạch mã chỉ trong nháy mắt cảm thấy không ổn. Tốc độ xuất chiêu nhanh như vậy, cơ bản lão muốn trốn cũng không được. mà lực lượng mạnh như thế lão cũng khôgn thể chống lại. Đến lúc này, trong lòng Triển Hồng Đồ vô cùng khổ sở. Bộ tộc Đồ Đằng xuất hiện một kẻ quái thai như thế này từ bao giờ? Mà tại sao môn hạ của mình lại đi chọc vào một kẻ như thế không biết? Miễn cưỡng vận khởi toàn bộ chân khí, từ tay Triển hồng đồ bốc lên một làn sương, nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm. Tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên đinh tai nhức óc. Triển Hồng Đồ nhanh chóng lui lại phía sau , thanh trường kiếm trên tay hắn đã bị gãy một tấc. Nó nhanh chóng hóa thành sương mù chui vào trong cơ thể hắn. Hạ Nhất Minh hú lên một tiếng, truyền ra rất xa. lôi điện nhanh chóng dừng lại. Nó phe phẩy cái đuôi trắng muốt, bình thản nhìn đối phương. Nó nghĩ chỉ cần mình nó cũng đủ đối phó với người này. Bị Hạ Nhất Minh một chiêu phá hủy thần binh nhưng nét mặt Triển Hồng Đồ vẫn hết sức bình tĩnh, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ một chiêu thôi cũng đủ cho lão biết bản thân không phải là đối thủ của Hạ Nhất Minh. Hơn nữa, dưới sự truy kích của bạch mã thì muốn trốn cũng không được. Hắn hít một hơi thật sâu nhìn Hạ Nhất Mình, cuối cùng thở dài nói: - Hạ huynh! Nếu Đổng Trà Duệ đã gây ra tội thì ngươi muốn giải quyết thế nào cũng được. Khi Triển Hồng Đồ nói xong, vô số người nhà Đổng gia liền ngã ra đất. Không ngờ chỗ dựa lớn nhất lại vất bỏ bọn họ như vậy.