Vũ Thần

Chương 52

Sau khi đem một con chó sói nuốt vào bụng, Kim Quan Mãng dường như vẫn chưa thỏa mãn, đôi mắt nó hướng về phía một chó sói khác đồng thời hành động rất nhanh chóng. Nhìn cái miệng khủng bố của nó mở ra tới cực hạn, trong lòng Hạ Nhất Minh nổi lên một cảm giác kì quái. Linh thú mặc dù có trí tuệ, nhưng rõ ràng rằng cấp bậc trí tuệ của Kim Quan Mãng cũng không cao, mặc dù nó đã cảnh giác và cẩn thận nhưng khi có thực vật trước mặt, cuối cùng nó vẫn là chọn lựa bỏ đi thái độ cảnh giác, đem những thực vật có lai lịch không rõ ràng nuốt ăn. Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ tới thủ đoạn cao minh của Gia gia bọn họ, nếu không phải là người chú tâm sắp xếp, cũng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy. Lòng ham muốn thực vật của Kim Quan Mãng vô cùng lớn, vượt qua sự liệu của Hạ Nhất Minh. Ba con chó sói và một con lợn rừng vậy mà toàn bộ bị nó nuốt vào, vòng bụng của nó cũng ngày một lớn hơn. Bất quá, sau khi cắn nuốt nhiều thứ như thế, hành động của nó đã trở nên chậm chạm đi rất nhiều. Với thân thể dài hơn mười mét của nó đã biến thành một gánh nặng.,Hạ Nhất Minh suy nghĩ cũng không hiểu nó có vỡ bụng ngay tại chỗ không. Thân thể Kim Quan Mãng chậm rãi chuyển động, xem ra nó muốn hủy bỏ hoạt động hôm nay, tiến về hang ổ nghỉ ngơi. Một khi tiến vào hang, trừ khi bụng nó triệt để tiêu hóa sạch sẽ những thứ đó, bằng không tuyệt đối nó sẽ không đi ra nữa. Mà đám người Hạ gia đã bắt đầu đợi ở chỗ này từ tối qua, sao có thể nó tùy tiện rời đi như thế. Hạ lão gia tử đột nhiên huýt gió một tiếng dài, cứ như vậy hiên ngang trên cây lớn nhảy xuống. Kim Quan Mãng vừa nghe thấy tiếng huýt gió của Lão gia tử, lập tức đình chỉ hành động của mình, con mắt đặc biệt hướng về phía Lão gia tử quan sát. Chiếc lưỡi trong miệng thò ra thụt vào liên tục, nó cảm giác được cái gì đó, thân thể dài hơn mười thước bắt đầu được nó cuộn lại một chỗ rồi dựng thẳng người lên. Nếu là loại rắn bình thường sau khi nuốt vào một lượng lớn thực vật như vậy, cũng đừng mong có thể lập thành xà trận như thế. Thế nhưng Kim Quang Mãng không hổ là một đầu linh thú trời sinh, vóc người to lớn nặng nề như vậy lại vậy mà một lần nữa lập lên một cái xà trận cực lớn. Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm giật mình, con rắn này thân thể thật quá lớn, sức lực mạnh mẽ của nó tuyệt đối không thấp hơn cao giai tu luyện giả, nếu không làm sao có thể làm được điều này. Nhãn quang Hạ lão gia tử như điện, trong tay cầm một thanh đại khảm đao. Cây khảm đao này, chuôi dài đến hai thước, lưỡi đao dài hơn một mét, toàn bộ gần đạt tới chiều dài khủng khiếp bốn thước. Toàn thân đại đao đều do tinh cương chế thành, trọng lượng đạt tới ba trăm sáu mươi cân, so với quải trượng của Trình lão gia tử còn ghê gớm hơn. Lão gia tử lúc còn trẻ, trời sinh thần lực cho nên mới có thể huy vũ đại đao nặng như thế. Bất quá sau khi Hạ gia đời thứ hai trưởng thành, Lão gia tử đã rất ít khi phải tự mình động thủ, cái chuôi đao to lớn này càng từ lâu không xuất hiện tại Thái Thương huyện , chỉ khi nào Lão gia tử cực kỳ hưng phấn mới có thể ngẫu nhiên lấy ra đùa giỡn một chút mà thôi. Hạ Nhất Minh đối với chuôi đao này cực kỳ thèm muốn, hắn tu luyện Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, cũng rất muốn có một thanh đao phù hợp, nhưng mà qua tay hắn chưa từng có một vũ khí nào vừa tay. Hơn nữa không hiểu vì sao, bất cứ vũ khí nào qua tay hắn đều cảm thấy khối lượng rất nhẹ, chỉ có cái chuôi Đại Khảm Đao này mới phù hợp với khẩu vị của hắn. Chẳng qua muốn nhận được thanh đại đao này truyền lại cũng không phải là việc dễ dàng như vậy. Hơn nữa với lực lượng của hắn hiện tại dưới tình huống không dùng nội lực, căn bản là không cách nào sử dụng. Cầm cây đại đao này, nhất thời Hạ lão gia tử dâng lên một khí thế to lớn không gì có thể sánh được, đây là một loại khí thế trải qua vô số mưa gió máu tanh, từ trong khảo nghiệm to lớn mà sinh ra. Dưới loại khí thế này, cho dù là linh thú như Kim Quan Mãng cũng ko dám có chút khinh thường. Hạ lão gia tử cứ như thế tiến tới trước mặt Kim Quan Mãng mười mét, một người một rắn song song đối đầu. Thần sắc lão gia tử ngưng trọng, thân thể phảng phất như tượng gỗ đồng dạng bất động như núi. Mà đối diện với lão, cự mãng trừ đầu lưỡi thò ra thụt vào cũng như chưa từng nhúc nhích. Nếu như cùng loài rắn so tính nhẫn lại, đặc biệt với trí tuệ linh thú , tuyệt đối là chuyện đi tìm đường chết. Tuy nhiên, một giờ sau, duy trì không được lại là con Kim Quan Mãng. Trong cơ thể nó chính là dược vật trong bốn con thú kia bắt đầu hòa tan, dược vật đã bắt đầu có tác dụng với nó. Đây chính là dược vật do Hạ Vũ Đức đặc biệt phối chế, vì để con rắn thuận lợi nuốt vào, đương nhiên không thể là kịch độc, nhưng là một loại có hiệu quả gây mê cao, hiệu quả khiến cho ngay cả là linh thú cũng khó có may mắn thoát khỏi. Vì vậy khi dược vật từng bước phát huy hiệu quả, nhất thời Kim Quan Mãng ngay lập tức không giữ được bình tĩnh. Trong đôi mắt nhỏ lóe lên hàn quang, đột nhiên há mồm , như tia chớp hướng Hạ Vũ Đức lao tới. Lần này động tác mau lẹ, không có dấu hiệu báo trước, lập tức làm trái tim mọi người khẽ nhảy lên. Nhưng Hạ Vũ Đức cũng không chút phân tâm, đối mặt với linh thú nếu dám phân tâm, đó chính là hận mình sống quá lâu rồi. Hạ Vũ Đức đột nhiên hét lớn một tiếng, lưỡi đao hướng về phía trước, giống như một chiếc thiết côn đột nhiên quét qua. Một lực lượng cường đại khó mà tưởng tượng được quét qua làm cây cối rụng lá lả tả, mang theo một tiếng xé gió hung hăng đánh trên miệng Kim Quan Mãng. "Ầm, ầm…" một tiếng vang thật lớn, Hạ Vũ Đức cũng không còn đứng vững trên hai chân nữa, cả người bay lùi lại, bất quá thân thể lão ở giữa không trung cũng cực kỳ linh hoạt, đạp hai chân lên thân cây, lập tức hóa giải luồng phản lực khổng lồ này. Mà trước mặt lão, Kim Quan Mãng động tác chỉ dừng một chút, không hề bị tổn thương tiếp tục tấn công đến. Bọn người Hạ Nhất Minh nhất thời hít vào một hơi lạnh, mặc dù ai cũng biết trước là con rắn này rất khó đối phó nhưng không ngờ khó đến mức độ này. Lấy lực lượng của Lão gia tử, cầm vũ khí đánh một kích toàn lực mà không hề làm nó có chút thương tổn, đây quả là quá lợi hại rồi. Hạ Vũ Đức đang còn trên không, đột nhiên hét lên: - Toàn bộ đệ tử đời thứ ba lui lại phía sau, không thể ra tay, Thuyên Tín các ngươi bốn người chia nhau công kích, không nên cùng nó liều mạng, chờ dược liệu phát tác. Lão vốn muốn đệ tử đời thứ ba mở mang chút kiến thức, nhưng sau khi hiểu được sức mạnh của nó, liền lập tức bỏ qua ý định trong đầu. Ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Lai Bảo lập tức nhảy ra, trên tay bốn người bọn họ đều là những vũ khí dài, đem con rắn vây vào giữa, luôn luôn khiêu khích nó, nhưng tuyệt đối không có tiếp xúc cùng con vật to lớn này. Chỉ có Hạ lão gia tử tay cầm đại dao, khi thì dùng toàn lực liều mạng một chút, nhưng sau đó lão lập tức bay ngược lại mấy trượng, tuyệt đối không dám liên tiếp liều mạng lần thứ hai. Bằng cách này một lúc sau, tốc độ và phản ứng của Kim Quan Mãng càng lúc càng chậm, mọi người lập tức biết rõ là do hiệu quả của thuốc dần phát huy tác dụng. Trong mắt của mỗi người đều có một tia hưng phấn, ngay cả những đệ tử quan sát gần đó cũng đều hiện lên điều đó. Mặc dù Kim Quan Mãng là môt đầu linh thú, lại là một đầu linh thú rất mạnh, nếu lấy cứng chọi cứng cho dù Hạ lão gia tử với tu vi thập tầng nội kình cũng không thể chống lại. Nhưng trí tuệ của nó rốt cuộc cũng không thể so sánh với con người, lại đã bị tính kế từ trước, số phận nó kỳ thật đã được định sẵn. Có lẽ đã phát hiện ra điểm không bình thuờng, Kim Quan Mãng không để ý tới sự quấy rối của bốn người bên cạnh. Trong khoảng thời gian giao đấu này, nó cũng biết chỉ bằng vào thực lực của bọn người Hạ Thuyên Tín cơ bản không có cách nào gây thương tổn nặng tới nó, chỉ có lão già cầm đại đao kia mới có đủ khả năng gây ra uy hiếp lớn với nó. Kim Quan Mãng và loại rắn thông thường nói chung có điểm khác biệt, nơi cứng rắn nhất của nó lại là cái mào trên đầu, do đó bất luận Lão gia tử có chuyển hướng nào, phần đầu của nó cũng tập trung hướng về phía Lão gia tử, còn về những công kích của người khác mặc dù là có đau nhưng cũng vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng là sau khi nó dần cảm thấy buồn ngủ, ý nghĩ trong đầu cũng thay đổi, không hề chú ý tới Hạ lão gia tử mà theo đường cũ quay về hang ổ của mình. Đột nhiên Hạ lão gia tử tiến lên, hướng về phía đường con rắn đang bò chém tới một đao thật mạnh. Những đóa hoa lửa theo nhát chém bắn ra, một đao thật mạnh như thế mà không thể đem thân rắn chém đứt, thậm chí một chút thương tổn cũng không có, bởi vậy có thể thấy được sự kiên cố của da rắn rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào. Bất quá đòn tấn công mạnh này thực sự là không tốt, Kim Quan Mãng bị dược lực phát tác, thân thể chậm đi rất nhiều đột nhiên chấn động, sự đau đớn truyền đến tận trái tim làm nó tạm thời thoát khói sự phát tác của dược lực, một lần nữa trở lên nhanh như gió. Đầu của nó dựng lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác, thân hình như một mũi tên hướng phía Lão gia tử phóng tới. Hạ Vũ Đức tuy rằng vừa tạo cho Kim Quan Mãng cảm giác đau đớn rất nhiều, nhưng cũng bị lực phản chấn làm tê dại cánh tay. Lão hoàn toàn không thể ngờ con rắn này lại nhanh như thế đã có thể phản công lại rồi. Mắt thấy miệng rắn thật lớn hướng phía mặt mình ập tới, hai chân Hạ lão gia tử khẽ dùng sức, bằng tốc độ nhanh nhất lùi lại phía sau, đồng thời đại đao trên tay chém ra một nhát muốn mượn lực bay về phía sau. Song lúc này Kim Quan Mãng đúng là đau đớn tới cực điểm, ngay cả cái vòng trên đầu dường như to ra vài phần. Đầu và đại đao va chạm, Hạ Vũ Đức liền không thể khống chế được, bàn tay máu tươi chảy ròng, đại đao cũng tuột khỏi tay bay về phía xa. Mà thân thể lão cũng mất kiểm soát, va mạnh trên gốc đại thụ phía sau. Lồng ngực sôi trào, trên miệng lão hiện lên một tia máu tươi. Nhưng cái miệng lớn của Kim Quan Mãng cũng không ngừng lại, ngược lại nhanh chóng đánh tới. Trong mắt Hạ Vũ Đức nổi lên một tia hối hận, lão đột nhiên phát hiện chính mình đã quá tham lam rồi… Linh thú cho dù là kém cỏi đi nữa, cũng không phải một cao thủ thập tầng nội kình bình thường có thể săn bắt. Lòng tham a, không ngờ bản thân mình sống lâu như vậy, cuối cùng lại bị hủy bởi một chữ tham này. Cảm xúc của lão như cơn sóng dâng trào, suy nghĩ của lão lúc này cũng không phải là cái chết của mình, mà là hậu quả sau khi hắn chết, Hạ gia sẽ phải rơi vào tình trạng khó khăn thế nào đây chứ? Chỉ mong Thuyên Tín hắn có thể kiềm chế bản thân, ngàn vạn lần cũng không nên có chủ ý với con linh thú này, chỉ cần bọn họ còn, Hạ gia còn có thể truyền thừa xuống nữa. Đôi mắt của lão bắt đầu mờ đi, cái đầu rắn to lớn không ngừng tới gần, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng hét lên đầy sự sợ hãi của con cháu và lão bộc Hạ Lai Bảo. Nhưng ngay giờ khắc này, trước mắt lão tối sầm lại, ánh sánh chiếu xuyên qua khe hở của lá cây, tựa hồ bị vật gì đó chặn lại. Phảng phất trong không gian, lão thấy được một hình bóng, không hề cao lớn, nhưng tại thời khắc này cũng là hình bóng vững chắc tựa núi. Phảng phất trong không gian, lão thấy được một mảnh ánh sáng, một mảnh cũng không rộng lớn, nhưng tại thời khắc này cũng mang theo vẻ óng ánh huyễn lệ…