Vũ Thần
Chương 507
Một cỗ khí tức cường đại phát ra từ chiếc sừng trên đỉnh đầu Độc giác mã.
Không khí xung quanh cũng như cô đặc lại, khí tức này chậm rãi tăng cường phảng phất như vĩnh viễn không có giới hạn.
Cảm nhận được khí tức tới từ đầu linh thú này, ngay cả đám người Hạ Nhất Minh cũng có cảm thấy áp lực nặng nề.
Ánh mắt mọi người không hẹn đều chú ý tới thân thể Độc giác mã, vẻ mặt nhất thời xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Lúc này đầu ngựa trắng này so với ban đầu khác biệt thật lớn.
Thân thể nó dường như sau biến hóa khi nãy, màu đỏ của máu như chưa từng tồn tại, phục hồi nguyên trạng bộ long trắng như tuyết.
Bất quá gây sự chú ý cho đám người Hạ Nhất Minh không nghi ngờ chính là chiếc sừng trên đỉnh đầu nó.
Dù sao lôi điện của Độc giác mã cũng từ nơi này phát ra, dĩ nhiên nó sẽ khiến tất cả chú ý lập tức.
Chiếc sừng này ban đầu vốn màu nâu, nhưng lúc này đã biến thành màu tím. Quang mang phát ra trên đó khiến không ít người chẳng rét mà run.
Ngoài ra đám bờm của nó cũng biến đổi rõ ràng không kém.
Những sợi lông trên đó đã biến thành màu vàng nhạt, khi tung tay trong gió thậm chí còn khiến Độc giác mã trở lên vô cùng tiêu sái.
Thấy được biến hóa khác biệt như thế của Độc giác mã, đám người Hạ Nhất Minh không khỏi vô cùng kinh hỉ.
Một tiếng hí dài phát ra từ miệng Độc giác mã, âm thanh này mặc dù không lớn nhưng tràn ngập lực lượng khác biệt lúc trước.
Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, hắn cảm nhận trong đó có cả khí thế ngạo thị thiên hạ.
Giờ phút này tâm linh của hắn cũng như được lực lượng đó cảm nhiễm vô cùng thần kỳ.
Theo sau tiếng hí của Độc giác mã, khí tức nó phát ra khiến mọi người cảm nhận được nó muốn tất cả đứng trước nó phải cúi đầu xưng thần.
Đương nhiên bất luận là Hạ Nhất Minh hay Sở Hao Châu, đều là cường giả cấp bậc Tôn giả, dù lực lượng Độc giác mã phát ra có mạnh hơn cũng không khiến họ phải khuất phục.
Mà bảo trư ngược lại càng vui mừng, dường như cỗ lực lượng này không ảnh hưởng tới nó chút nào.
Về phần Bách Linh Bát càng không cần phải nói, Hạ Nhất Minh hoài nghi, không biết gã có thể cảm nhận lực lượng kia không nữa.
Dù sao cỗ lực lượng này cũng thuộc phạm trù mơ hồ, không phải sinh vật cơ bản không thể cảm nhận được.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rốt cuộc bước tới.
Ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn Độc giác mã, miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt tràn ngập vui mừng không chút che giấu.
Hắn chậm rãi tiến gần Độc giác mã, chỉ vài bước đã tới bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra muốn vuốt ve chiếc bờm của nó.
Sở Hao Châu hai mắt trợn tròn. Lão không biết vừa rồi ở nơi này xảy ra chuyện gì. Chẳng qua thấy được hành động của Hạ Nhất Minh không khỏi có chút run sợ.
- Hạ huynh.
Lão nhẹ giọng gọi, cũng không dám ồn ào vì sợ sẽ khơi dậy sự ngang bướng của Độc giác mã mà gây khó cho Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, khoát tay, làm ra vẻ để Sở Hao Châu yên tâm. Sau đó tiếp tục đưa tay tới gần chiếc cổ của Độc giác mã.
Rốt cuộc cánh tay Hạ Nhất Minh cũng chạm vào cổ Độc giác mã. Nó dường như giật mình, muốn lùi lại, nhưng chỉ giây lát đã chấp nhận đứng im. Sau đó ngẩng cao đầu, ánh mắt thản nhiên như không vì hành động của Hạ Nhất Minh mà phẫn nộ.
Con ngươi của Sở Hao Châu như muốn rơi ra, cho tới lúc này lão vẫn không thể tin vào điều đang nhìn thấy.
Vài chục năm sống cùng, lão hiểu rất rõ tính nết của đầu Độc giác mã này. Nó vô cùng cao ngạo, cho dù chính lão đã cứu tính mạng nó nhưng trước sau thái độ của nó vẫn vô cùng kiêu ngạo. Hai bên giao chiến đã lâu, nhưng tính tình của nó không chút thay đổi.
Nhưng lúc này Độc giác mã không còn chút biểu hiện ngang bướng nào nữa, ngược lại như một đầu ngựa đã được thuần dưỡng vô cùng thân thiết với Hạ Nhất Minh.
Trong lòng không có từ nào diễn tả sự vui mừng, Hạ Nhất Minh biết, từ nay về sau, Độc giác mã đã trở thành đồng bọn của hắn.
Bỗng nhiên một bóng trắng lóe lên. Bảo trư đã xuất hiện trên đầu Độc giác mã, sau khi chạy trên thân thể đầu ngựa trắng này một hồi lại nhảy vào lòng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh nhìn nó cười cười, bởi hắn biết, nếu không phải có khả năng thần kỳ của nó, hắn cũng không có được cảm giác vui sướng tới vậy.
Độc giác mã ngẩng cao đầu, phảng phát như vừa nhìn thấy Sở Hao Châu đôi mắt nó như lóe lên một ánh sáng tím kỳ dị.
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, lão vừa đánh trọng thường Độc giác mã nhưng không nghĩ tới nó bị thương mà tấn giai thành Thánh thú cường đại như vậy.
Khi nghĩ tới nó chỉ mới có Tiên thiên chi thể đã đánh ngang với mình, sau khi tấn giai Thánh thú e...
Sở Hao Châu không khỏi đau đầu một trận.
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, vội vàng nói nhỏ bên tai Độc giác mã:
- Sở lão ca quả thật vừa rồi không nên đả thương ngươi nhưng cũng vì cứu ngươi mà ném đi Long tiên của mình. Ngươi cũng không nên tính toán nữa.
Hai mắt Độc giác mã lúc này mới chậm rãi phục hồi như cũ.
Đột nhiên nó hí dài một tiếng, xoay người như tia chớp phóng hướng về nơi xa chạy đi.
Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Sở Hao Châu thì không sao nhưng trong mắt Hạ Nhất Minh lại có thêm vẻ lo lắng không thôi.
Tên này không phải vừa chấp nhận mình đã quay lưng bỏ đi chứ.
Bảo trư trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên lầm bầm vài tiếng, sau đó chỉ về hướng Độc giác mã chạy đi vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Hạ Nhất Minh giật mình nhìn theo bỗng nhiên hiểu ra, nói:
- Sở huynh. Nó đi tìm Hắc Ngột Thứu tính sổ. Chúng ta đi thôi.
Hắn ôm bảo trư, sử dụng Phong hệ thân pháp đuổi theo, cơ hồ cùng lúc Sở Hao Châu cùng Bách Linh Bát cũng vậy.
Nhưng bọn họ rất nhanh đã phát hiện, tốc độ của Độc giác mã quả thực rất cao. Cho dù câu thông cùng thiên địa chân khí mà ngộ ra thân pháp cũng đừng mong đuổi được nó.
Ngay khi bọn họ tới bờ biển đạp xuống mà đi, Độc giác mã đã xuyên qua hai người đi tới mặt biển nơi giữa hai hòn đảo.
Bất quá khiến Sở Hao Châu giật mình không phải là Bách Linh Bát mà người sánh vai cùng lão, Bách Linh Bát.
Ngay cả khi chạy với tốc độ cực hạn Sở Hao Châu cũng hết sức chú ý người bên cạnh này, bởi vậy lão thấy được phương pháp di chuyển của Bách Linh Bát.
Hai chân gã dĩ nhiên chưa từng chạm đất.
Mặc dù nhìn qua Bách Linh Bát cũng giống như bọn họ, đều chạy như phát cuồng nhưng trên thực tế hai chân của gã luôn bảo trì một khoảng cách với mặt đất.
Nếu không phải Sở Hao Châu là một vị Tôn giả cường đại, lại có năng lực quan sát, e rằng không thể phát hiện ra điểm khác thường này.
Liên hệ với việc trên người Bách Linh Bát không có chút hơi thở sinh mạng nào, trong lòng Sở Hao Châu càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
Người này tới tộ cùng là ai? Chẳng lẽ hắn là...
Sở Hao Châu lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Bất quá lão đối với việc truyền thụ bảo giáp cho Hạ Nhất Minh cảm thây vô cùng vui mừng.
Đem kinh nghiệm vài chục năm không hề giữ lại truyền cho người chưa từng quen biết, kỳ thực vốn chỉ là xúc động nhất thời.
Nhưng không ngờ quyết định này lại là quyết định chính xác nhất trong đời của lão.
Phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh thê lương.
Khi nghe được âm thanh này Hạ Nhất Minh biết Độc giác mã đã tới được sào huyệt của Hắc Ngột Thứu, hơn nữa còn bắt đầu ra tay báo thù.
- Oa...oa...
Âm thanh vang dội liên tiếp vang lên nhưng quỷ dị là những tiếng kêu này chỉ vang lên một lần rồi tắt luôn. Từ đầu tới cuối thậm chí không thấy một đầu Hắc Ngột Thứu nào bay ra từ bên trong bay ra.
Hai người Hạ Nhất Minh không khỏi kinh hãi trong lòng. Bọn họ đều nhìn trong mắt đối phương vẻ sợ hãi không nói thành lời.
Thực lực của Độc giác mã mặc dù cường đại nhưng sao có thể một mẻ bắt sạch đám Hắc Ngột Thứu kia chứ?
Bất quá bọn họ lập tức nghĩ tới Độc giác mã lúc này đã khác hẳn trước đây. Nó đã trở thành một đầu Thánh thú hàng thật giá thật rồi.
Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chỉ giây lát đã tới được hòn đảo nhỏ đối diện, cũng tiến sâu vào khu rừng trên đó.
Vừa mới tới bọn họ đã nghe được âm thanh tràn ngập thống khố, phẫn nộ cùng oán động vang lên. Âm thanh này vô cùng chói tai khiến kẽ khác nghe được không khỏi lạnh tới sương tủy.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng đám người Hạ Nhất Minh đều biết, khẳng định là Hắc Ngột Thứu Vương đang giao thủ cùng Độc giác mã. Hơn nữa còn ăn không tiêu nên mới phát ra âm thanh như vậy.
Sau đó một cơn gió mạnh thổi qua, bóng đen thật lớn theo đó phóng lên cao.
Đám người Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc thấy được thân hình khổng lồ của Hắc Ngột Thứu Vương bắn lên không trung lúc này đã nhuộm đầy máu đỏ. Từng giọt máu bắn ra trong không trung tạo thành một cơn mưa đỏ.
Cũng chỉ có thể tích khổng lồ của nó mới có thể có được nhiều máu như vậy. Cũng như nếu không phải là linh thú mà là con người, sau khi mất đi lượng máu như vậy e rằng sớm đã mất mạng, sao còn có sức lực bay lên nữa.
Đám người Hạ Nhất Minh nhất thời kinh hãi cùng vui mừng. Cho dù là ai cũng không nghĩ ra trận chiến này kết thúc nhanh như vậy.
Thậm chí bọn họ còn chưa tới nơi này Độc giác mã đã phá hủy hoàn toàn hang ổ của Hắc Ngột Thứu. Trừ đầu Hắc Ngột Thứu Vương chật vật chạy ra, e rằng đồng bọn của nó đều đã thảm tử.
Thực lực cường đại như vậy cho dù hai vị Tôn giả trái tim không khỏi phát lạnh. Bất quá Hạ Nhất Minh trong lòng ngoài sợ hãi còn tràn ngập vui mừng.
Sở Hao Châu hai mắt mở lớn, kinh hô:
- Không tốt. Long tiên...
Mọi người bình tĩnh quan sát lúc này thấy được Hắc Ngột Thứu Vương bay lên thân thể vẫn còn dính theo một cây roi tua tủa lân phiến.
Truyện khác cùng thể loại
7540 chương
770 chương
31 chương
9 chương
35 chương
10 chương