Vũ Thần

Chương 336

Sau bảy ngày, đại bỉ cuối cùng cũng đã gần tới ngày kết thúc. Trải qua mấy ngàn năm phát triển, Thiên Trì chủ mạch quả thực không hổ danh là đệ nhất thế lực tại Tây Bắc này. Mặc dù trong Tây Bắc tam đại cường quốc chỉ có Đồ Phiên quốc là có liên quan tới Thiên Trì Sơn, hai quốc gia còn lại cũng không có dính dáng tới. Nhưng trên thực tế, hai cường quốc này cho tới giờ cũng chưa từng dám trái lệnh phát ra từ Thiên Trì chủ mạch. So ra Đồ Phiên quốc còn thoải mái hơn rất nhiều. Trong cả vùng Tây Bắc này, Thiên Trì phân mạch có hơn một trăm, tuy không có khả năng mỗi phân nhánh đều có một vị Nhất đường thiên cường giả tọa trấn nhưng một, hai Tiên thiên cường giả vẫn phải có. Mà cứ mười năm lại tổ chức Khai sơn đại bỉ một lần, số người tham gia đều là những hậu bối đứng đầu các phân mạch. Bọn họ đều vì mười khỏa Tiên thiên kim đan mà cố gắng. Hoành Sơn nhất mạch mặc dù có Vu Kinh Lôi đạt tới Nhất đường thiên cảnh giới, nhưng trong đại bỉ này cũng chẳng có chút tác dụng nào. Cho dù lão có ở trên đài nhìn rách con mắt cũng chẳng ai để ý tới. Đồng thời sau khi phân mạch nào đó đạt được kim đan, bất cứ ai cũng không được có chủ ý với khỏa kim đan đó. Nếu có người dám làm trái điều này, Thiên Trì chủ mạch thậm chí sẽ mời Tôn giả ra chủ trì công đạo. Mấy ngàn năm qua, những kẻ hi vọng cướp đoạt kim đan của các phân mạch đều chưa từng có kết quả tốt. Cho dù bọn chúng có che đi khuôn mặt, nhưng dưới sự truy tung toàn lực của Thiên Trì Sơn kết quả nhận được thật vô cùng bi thảm. Nghe nói ngàn năm trước thậm chí có Tôn giả tại một phân mạch dính dáng tới điều này cũng bị chủ mạch không chút nương tay chém chết tại trận. Thủ đoạn ác liệt như vậy quả thực đủ thấy đại bỉ của Thiên Trì chủ mạch vô cùng công bằng. Từ sau lần đó, cũng không còn ai dám có chủ ý với kim đan của các phân mạch nữa. Hoành Sơn nhất mạch trước đây vận khí không tốt, suốt bảy mươi năm nay trải qua bảy lần đại bỉ nhưng chưa từng thu được một khỏa kim đan nào. Ngay cả Lục Chánh Nghi cũng đã từng tham gia một lần nhưng tại trận đánh cuối cùng bị thua do đó đành xếp ngoài đội ngũ thập cường. Thật ra thực lực của hắn lúc đó cũng có thể đứng trong thập cường chẳng qua vận khí không tốt, trận cuối cùng đụng ngay phải đệ nhất cao thủ trong hàng đệ tử hậu thiên của các phân mạch. Vận khí như vậy cho dù là Vu Kinh Lôi cũng chẳng có biện pháp gì. Bởi thế muốn tiến vào thập cường, trừ thực lực mạnh mẽ ra may mắn cũng không thể thiếu. Cho dù là thực lực mạnh mẽ tới đâu nhưng ngay trận đầu đã ngẫu nhiên gặp phải cao thủ mạnh mẽ hơn một chút, như vậy cho dù muốn tiến vào thập cường cũng không có khả năng. Bất quá Hoành Sơn nhất mạch năm nay khá may mắn, mặc dù toàn bộ các đệ tử đều bị loại nhưng vẫn còn sót lại Xa Văn Quân. Ngày đại bỉ cuối cùng này cũng chính là mười trận đấu cuối cùng. Tổng cộng hai mươi đệ tử của các phân mạch có mặt trong vòng cuối này, thắng làm vua, thua làm giặc. Người thắng có thể đạt được một khỏa Tiên thiên kim đan, kẻ thua thì tay trắng. Tuy có thể tiến vào Tàng Thư Các của Thiên Trì Sơn nhưng phần thường đó sao có thể so sánh với một khỏa Tiên thiên kim đan. Dưới đài cao, hai mươi gã đệ tử nghiêm trang đứng đó. Trong những người này có hai vị nữ tử, nhưng đã trung tuổi. Mặc dù phong vận vẫn còn nhưng dưới trường hợp này căn bản sẽ không có người thương hoa tiếc ngọc. Nhìn hai mươi người nghiêm trang đứng thẳng người, trang phục khác nhau, Vu Kinh Lôi chua xót nói: - Chu huynh. Đồ Phiên nhất mạch quả là nhân tài đông đúc. Không ngờ tới vòng này vẫn còn năm người. Nếu toàn bộ đều thắng lợi, e rằng mười khỏa kim đan có phân nửa rơi vào tay Đồ Phiên nhất mạch rồi. Chu Đại Thiên cười ha hả, nói: - Vu huynh nói đùa. Những khỏa kim đan đó dễ có vậy sao? Chỉ cần bọn họ năm người không thất bại hết, có một người tiến vào thập cường lão phu cũng mãn nguyện lắm rồi. Nói tới đây lão dừng lại một chút, cười khổ nói: - Trận cuối này không ngờ Đồ Phiên nhất mạch chúng ta lại gặp phải Hoành Sơn các ngươi. Thật là... Lão thở dài một hơi, vẻ mặt không tốt. Vu Kinh Lôi vẻ mặt cũng không tốt lắm. Xa Văn Quân một mạch thẳng tiến, không ngờ trận cuối cùng lại gặp phải hổ. Đối thủ của gã là hậu thiên cường giả tại Đồ Phiên quốc. Người này đã bốn tám tuổi, một thân Hỏa hệ nội kình đã đạt tới thập tầng trung giai. Từ những trận chiến trước đó có thể thấy người này kinh nghiệm phong phú, ra tay độc ác dị thường, tuyệt đối là một trong những người đứng đầu hậu thiên cường giả. Gặp phải người này, ngay cả đám người Vu Kinh Lôi cũng không dám tin tưởng nhiều vào Xa Văn Quân. Trên đài cao, Ngả Văn Bân âm thanh vang vọng: - Các vị. Hôm nay là ngày đại bỉ cuối cùng. Các vị còn bản lãnh gì đừng nên cất giấu. Hôm nay là cơ hội cuối cùng, nói như vậy hẳn các vị đã rõ. Lão vung tay lên nói: - Bắt đầu. Đám phía dưới đều nhất loạt hướng đài cao khom người một cái, sau đó bước vào vòng tròn màu trắng riêng biệt. Ánh mắt của đám người Hoành Sơn nhất mạch dĩ nhiên đặt vào người Xa Văn Quân. Xa Văn Quân là một hán tử chừng bốn mươi tuổi, vóc người vững chắc như tùng, nhưng biểu hiện bên ngoài giống như một gã danh sĩ nhiều hơn là một vị tu luyện giả. Đối mặt với gã là một vị nam tử cường tráng, vẻ mặt khôi ngô nhưng đầy sát khí. Mặc dù nơi này chỉ là luận võ không phải Sinh tử đấu nhưng không có khả năng nương tay với đối phương. Có thể đứng ở đây, nhiều ít cũng đã từng đả thương không ít. Xa Văn Quân ôm quyền nói: - Tại hạ Hoành Sơn Xa Văn Quân, bái kiến sư huynh. Người nọ cũng chắp tay nói: - Đồ Phiên Lâm Bách Ngao, bái kiến sư huynh. Xa Văn Quân mỉm cười nói: - Lâm sư huynh. Trận này không biết huynh định sử dụng binh khí hay lấy quyền cước phân định thắng thua. Lâm Bách Ngao suy nghĩ trong giây lát nói: - Lâm mỗ có thói quen sử dụng binh khí phân thắng bại. Nếu Xa sư huynh không phản đối, chúng ta sẽ sử dụng binh khí. Xa Văn Quân nhướng mày nói: - Nếu ý Lâm sư huynh như vậy, tiểu đệ dĩ nhiên sẽ chấp nhận. Trên đài cao, đám người Vu Kinh Lôi đều nhăn mặt. Trong đại bỉ, đúng là hai bên có thể thương lượng sử dụng binh khí hay quyền cước, nếu không chấp nhận thì có thể rút thăm. Những trận đấu trước, bất luận là ai cũng thấy Xa Văn Quân am hiểu quyền cước, còn Lâm Bách Ngao thiên về binh khí. Trước trận đấu hôm nay, đám người Vu Kinh Lôi đều căn dặn Xa Văn Quân, bất luận thế nào cũng phải kiên trì sử dụng quyền cước tỷ thí. Nếu như vận khí không tốt, bắt phải lá thăm sử dụng binh khí đó là trời già thêm một lần ngoảnh mặt với Hoành Sơn nhất mạch. Nhưng bọn họ nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi, Xa Văn Quân không ngờ chủ động đưa ra ý kiến lựa chọn binh khí, điều này chẳng phải tìm chết sao. Hai mắt Chu Đại Thiên sáng ngời, lão nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám người Vu Kinh Lôi trong lòng thầm mừng rỡ. Mặc dù không biết gã đệ tử của Hoành Sơn vì sao lại lựa chọn như vậy, nhưng chuyện này quả thực lão ước còn chẳng được. Nhưng khi ánh mắt Chu Đại Thiên bắt gặp vẻ mỉm cười của Hạ Nhất Minh, trong lòng lão không khỏi rúng động. Hạ Nhất Minh vẻ mặt tươi cười, mặc dù bình thường hắn vẫn thế nhưng lúc này nụ cười như mang thêm thâm ý sâu sắc. Nhất thời Chu Đại Thiên trong lòng nảy sinh tính toán. Đột nhiên lão nghe được âm thanh kinh hô không ngừng truyền tới, trong lòng căng thẳng nhìn lại. Hai tròng mắt lão liên tục chớp động, dường như muốn đem sự việc trước mắt dũ bỏ. Xa Văn Quân sau khi đáp ứng sử dụng binh khí quyết đấu cũng không lập tức lấy binh khí ra. Gã lập tức xin vị Tiên thiên cường giả giám sát bên ngoài cho đi lấy vũ khí. Người này do dự một chút, biết Xa Văn Quân là đệ tử Hoành Sơn nhất mạch dĩ nhiên không dám gây khó dễ, lập tức cho phép gã mau chóng đi lấy binh khí. Xa Văn Quân quả thực rất nhanh đã trở lại. Nhưng khi mọi người thấy được binh khí của gã nhất thời con mắt như muốn rớt ra, ngay sau đó âm thanh kinh hô vang vọng toàn trường. Xa Văn Quân cùng Lâm Bách Ngao tỷ thí vốn không phải là trận đấu được chú ý. Nhưng khi trên tay Xa Văn Quân là đại đao kinh khủng dài bốn thước kia, cơ hồ gã lập tức trở thành mục tiêu bàn tán của tất cả mọi người. Đám người Vu Kinh Lôi nhìn thấy bả đao này lại càng trợn mắt cứng lưỡi. Bọn họ kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh bên cạnh. Mà vẻ mặt hắn lúc này cũng không chút biểu hiện, dường như đã sớm đoán được. - Hạ trưởng lão. Ngươi tặng Đại Khảm Đao cho Xa Văn Quân sao? Vu Kinh Lôi nhẹ giọng hỏi. Lão đột nhiên nhớ ra, Hạ Nhất Minh đã có Ngũ Hành Hoàn, bởi thế nếu có đem binh khí tặng đi cũng chẳng có gì lạ. Bất quá khiến lão hoài nghi chính là, Xa Văn Quân cũng không phải là người có sức mạnh, vì sao lại tặng Đại Khảm Đao cho gã. Hạ Nhất Minh mỉm cười nói: - Vu trưởng lão nói đùa. Đại Khảm Đao là sinh mệnh của ta, sao có thể tặng người khác chứ? Vu Kinh Lôi giật mình chỉ vào Đại Khảm Đao trong tay Xa Văn Quân nói: - Trên tay hắn là vật gì kia? - Đương nhiên là Đại Khảm Đao. Hạ Nhất Minh tùy ý nói: - Đại Khảm Đao này ta cho hắn mượn, sau khi chiến thắng hắn sẽ trả lại. Đám người Vu Kinh Lôi sắc mặt khẽ biến, không khỏi nhìn nhau cười khổ. Đại Khảm Đao uy lực mặc dù không tầm thường, nhưng trong trường hợp này, liều lĩnh sử dụng binh khí không phù hợp mới thực sự là chuyện nguy hiểm. Huống hồ với thực lực của Xa Văn Quân, muốn phát ra uy lực cường đại của Đại Khảm Đao e rằng chỉ là mộng tưởng. Vu Kinh Lôi, Dược đạo nhân cùng Vu Hi Thần nhìn nhau, ba người bọn họ vẻ mặt vô cùng uể oải. Vốn nghĩ tới hi vọng dùng quyền cước mà chiến thắng, nhưng bây giờ e rằng sẽ thua không thể nghi ngờ, bọn họ trong lòng nhất thời buồn bực không thôi. Nếu không phải chuyện này do Hạ Nhất Minh xúi giục e rằng bọn họ đã sớm phát tiết rồi. Lúc này dưới đài âm thanh bàn luận càng lúc càng lớn, mà trên đài cao ánh mắt mọi người cũng hết sức tập trung tại đó.