Vũ Thần

Chương 317

Khuôn mặt Hùng Vô Cực hết sức nghiêm túc. Hắn thừa hiều Chu Thất Bát giải thích một cách chi tiết như vậy cũng chẳng phải sợ hắn mà là kiêng kỵ bộ tộc Đồ Đằng đứng phía sau. Hắn suy nghĩ một chút đối với lời giải thích của Chu Thất Bát đã hoàn toàn tin tưởng. Với thân phận và địa vị của hắn, trong trường hợp này còn nói dối thì từ nay về sau, Chu Thất Bát chẳng còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác. Đứng trên đài cao, Hùng Vô Cực liếc mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói: - Không biết vị nào là Hoành Sơn, Hạ Nhất Minh? Nghe đối phương chỉ đích tên, Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười. Hắn đi tới bên cạnh đài cao, nói: - Tại hạ chính là Hạ Nhất Minh! Hùng huynh có gì chỉ giáo. Thấy được diện mạo Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy, nhưng tiếng xì xào xung quanh lại bắt đầu nổi lên. Chu Thất Bát đã nói trên tay hắn có tính mạng của trăm vị tộc nhân , mười vị sứ giả và hai vị đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng lại kèm thêm hai con linh thú biến dị ngàn năm. Đây hoàn toàn là một chiến tích hoành tráng, tất cả những người có mặt đều chẳng dám mơ tới nên hoàn toàn cảm thấy kính sợ hắn. Hai mắt Hùng Vô Cực lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh. Phía sau hắn, con cự hùng màu vàng chợt nằm sấp xuống, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ. Lùi lại vài bước, Hùng Vô Cực xoa nhẹ đầu con cự hùng, vỗ vồ nó. - Hùng huynh! Con linh thú của ngươi hình như rất khó chịu đối với Hạ mỗ. - Hạ Nhất Minh cười hả hả, nói. Bộ tộc Đồ Đằng đối với mình như thế nào, Hạ Nhất Minh làm sao lại không biết. Hùng Vô Cực hừ lạnh một tiếng, nói: - Đồng bọn của ta nói trên người ngươi có mùi chết chóc. Hồng Lang vương và Thạch vương đúng là chết trong tay ngươi? Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: - Đúng là cái mũi linh mẫn. So với Hồng Lang vương còn tốt hơn một chút. Nét mắt Hùng Vô Cực vẫn chẳng thay đổi, nói: - Cho dù có người vu oan giá họa cho ngươi hay không. Nhưng việc các hạ giết tộc nhân Đồ Đằng là có. Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói: - Hạ mỗ ở tại Hoành Sơn. Đám tộc nhân Đồ Đằng các ngươi tìm tới tận cửa, chẳng lẽ lại bắt Hạ mỗ bó tay chờ chết? - Giọng nói của hắn càng lúc càng âm trầm, ẩn chứa một chút sát khí, không hề kém so với Hùng Vô Cực. Hùng Vô Cực cúi thấp đầu xuống, chợt nói: - Việc này đến bây giờ cũng chẳng quan trọng. Cái Hùng mỗ quan tâm chính là đám người Tác Qua là do một mình các hạ giết chết hay là do bị nhiều người vây giết... Hạ Nhất Minh lạnh lùng, nói: - Tất nhiên là Hạ mỗ một mình ra tay. Nếu các hạ không tin, có thể thử. Hùng Vô Cực ngẩng đầu. Hai mắt hắn lóe ra tinh quang, như chỉ chờ đợi mỗi một câu nói này. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Ngả Văn Bân cao giọng nói: - Hùng Vô Cực! Ngươi hỏi thế là có dụng ý gì? Đối mặt với tôn giả tụ đỉnh, ngay cả Hùng Vô Cực cũng không dám kiêu ngạo. Nhưng hắn cũng chẳng hề có chút sợ hãi, hay siểm nịnh, nói: - Trước khi Hùng mỗ tới đây, Kỳ Lân Đại trưởng lão đã nói nếu đệ tử Đồ Đằng chết trong trận giao chiến công bằng thì chính là do bọn họ học nghệ chưa tinh. Việc này sẽ do bộ tộc Lang Đồ Đằng và bộ tộc Xà Đồ Đằng giải quyết với nhau. Nhưng nếu đám người Tác Qua bị nhiều người vây công thì chính là các người đã tuyên chiến với bộ tộc Đồ Đằng. Chúng ta sẽ quyết tâm bảo vệ danh dự của bộ tộc. Ngả Văn Bân nhíu máy, thở dài một hơi nói: - Vậy bây giờ ngươi định như thế nào? - Vãn bối đã từng gặp Tác Qua và Xà Nho nên hiểu rõ thực lực của bọn họ. - Thanh âm của Hùng Vô Cực rất trầm, nhưng từng chữ một như đập thẳng vào tim người nghe: - Chỉ cần cho hai người có đẳng cấp dưới tôn giả liên thủ, có thể thắng được Hùng mỗ là đủ chứng minh bọn họ chết dưới trận giao đấu công bằng. Vừa nói dứt lời, tiếng ồn ào xung quanh liền lập tức nổi lên. Ánh mắt của tất cả đám đệ tử đều nhìn hắn một cách hằn học. Dưới Tôn giả đó chính là cường giả Nhất đường thiên. Người này dám mở miệng khiêu chiến với hai vị cường giả Nhất đường thiên quả nhiên là khiến cho mọi người khó chịu. Sắc mặt Ngả Văn Bân trầm xuống, liếc mắt nhìn qua một người, một thú, chợt nói: - Ngươi nói là chỉ cần thắng ngươi và con gấu bên cạnh? Hùng Vô Cực đứng thẳng người, vỗ ngực nói: - Đại sứ giả Đồ Đằng luôn luôn là người và thú hợp nhất, không hề tách rời. Lúc này mọi người mới hiểu ra. Tất cả đều tập trung nhìn con gấu có bộ lông màu vàng cao hơn ba thước. Ai cũng biết đâu chính là một con linh thú, nhưng người và thú hợp nhất có thể tạo ra được uy lực như thế nào thì chẳng ai biết được. Kim Chiến Dịch chợt đúng lên, nói: - Ngả tiền bối! Xin cho phép vãn bối thử đánh một trận. Ngả Văn Bân đang do dự chợt nghe Lê Minh Huyên mở miệng, nói: - Kim hiền chất! Thiên Trì chủ mạch nhân tài đông đúc, Hạ Nhất Minh lại càng nổi bật. Ngươi là khách thì chỉ cần đứng một bên xem là được rồi, không cần phải ra tay. Kim Chiến Dịch nhíu mày, ngồi về chỗ của mình. Nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực. Ngả Văn Bân trong lòng tức giận, nhưng cũng chẳng thèm tranh chấp với đối phương. Lão liếc mắt nhìn tất cả mọi người, nói: - Hùng Vô Cực! Lão phu vốn định cho Hạ Nhất Minh đánh một trận với ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi đã xông vào Thiên Trì sơn, nếu không trừng phạt một chút thì lại coi chúng ta không có ngươi. Bây giờ, ta tùy tiện chỉ hai tên đệ tử Thiên Trì đánh với ngươi một trận. Nếu ngươi có thể thẳng bọn họ ta sẽ cho ngươi khiêu chiến với Nhất Minh. Hùng Vô Cực vái một cái thật sâu, nói: - Đa tạ tiền bối thành toàn. Ngả Văn Bân hừ lạnh một tiếng, nói: - Ngươi không cần phải cám ơn. Chỉ sợ ngay cả cửa thứ nhất, ngươi cũng không thể qua được. Hùng Vô Cực vô cùng tự tin, cười cười nói: - Chỉ cần tôn giả không tự mình ra tay thì nếu Hùng mỗ bị thua, bộ tộc Đồ Đằng sẽ không nhúng tay vào ân oán của hai tộc Lang, Xà với Thiên Trì sơn nữa. Nhưng lời nói của hắn hết sức rõ ràng, vang vọng ra chung quanh. Trong khoảng thời gian ngắn, trên cả khoảng sân rộng, hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động. Ngoại trừ tiếng gió gào thét chẳng còn có chút âm thanh nào nữa. Tất cả đều thầm nhủ trong lòng, khẩu khí của người này quá lớn. Hai mắt Kim Chiến Dịch lóe lên tinh quang, trong lòng tràn ngập chiến ý. Nếu là một trường hợp khác, hắc cũng chẳng thèm nói hai lời mà ra tay ngay lập tức. Nhưng lúc này lại có cả hai vị tôn giả đứng đây vì thế hăn cố gắng kìm chế bản thân lại. Ngả Văn Bân nghiêm mặt, nói: - Tốt! Để ta xem cường giả của bộ tộc Hùng Đồ Đằng có năng lực như thế nào. Mặc dù lão đang suy tính rất cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút tức giận. Tên Hùng Vô Cực này không thèm đặt Thiên Trì chủ mạch vào trong mắt. - Dương Hạo! Chu Đại Thiên! Hai người các ngươi ra tay đi. - Ngả Văn Bân tùy ý chỉ một cái, phái ra hai người. Nhưng khi lão nói ra tên của hai người này, tất cả đám tiên thiên cường giả có mặt đều hiểu được. Trên đài cao, mặc dù có hơn mười vị cường giả Nhất đường thiên. Nhưng ngoại trừ Kim Chiến Dịch và Hạ Nhất Minh ra thì Dương Hạo và Chu Đại Thiên là hai người có tu vi cao thâm nhất. Hai người bọn họ đều ngưng tụ được tam hoa. Mặc dù chưa tụ dỉnh nhưng thực lực mạnh mẽ, trong những cao thủ cùng cấp bậc hoàn toàn xứng đáng vị trí số một, số hai. Để cho hai người liên thủ, chỉ sợ ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải lui lại vài bước, không dám ngạnh kháng. Dương Hạo và Chu Đại Thiên đều bước lên một bước, khom người nói: - Vâng. Hai người bọn họ đều có những suy nghĩ khác nhau. Dương Hạo vốn là đệ tử chủ mạch nên đối với sự kiêu ngạo của Hùng Vô Cực đã hết sức khó chịu. Nhưng Chu Đại Thiên thì khác. Mặc dù hắn cũng muốn dùng đủ mọi cách, giao hảo với Hạ Nhất Minh nhưng đó cũng chỉ là sách lược mà thôi. Còn thật sự trong lòng hắn không hề có một chút hảo cảm với Hạ Nhất Minh. Khi Hùng Vô Cực tìm đến, thậm chí hắn còn có chút hả hê. Chẳng ngờ, ngay sau đó, hắn lại phải vì Hạ Nhất Minh mà xuất chiến. Nghĩ tới điều này, hắn dở khóc, dở cười, không biết làm thế nào. Nhưng trong trường hợp này, cho dù lá gan của hắn có to đến mấy cũng không dám trái lời Ngả Văn Bân. Mặc dù trong lòng cả hai đều đang có những suy nghĩ. Nhưng khi bước xuống đài cao, sóng vai tới trước mặt Hùng Vô Cực liền hết sức tập trung. Trong mắt hai người chỉ còn có một mình hắn mà thôi. Nói là lấy hai đánh một, nhưng cả hai cũng đều không cảm thấy xấu hổ. Bởi con gấu vàng phía sau Hùng Vô Cực đang phát ra sát khí rất mạnh. Nếu so sánh thực lực với nhau thì một con linh thú thông tuệ còn khó đối phó hơn là con người. Ba người, một thứ cứ vậy đứng đối diện với nhau. Khí thế mạnh mẽ từ trên người họ từ từ phát ra. Đám đệ tử hậu thiên liền nhanh chóng lui lại phía sau, dành ra khoảng trống cho bọn họ giao thủ. Cũng may, chiếc sân trên chủ phong vô cùng rộng, nếu không làm sao có thể chứa được nhiều người đến thế. Hạ Nhất Minh liếc mắt, lui lại nửa bước, nói: - Vu trưởng lão! Thiên Trì chủ mạch không phải chỉ có một mình Ngả tiền bối là vị tôn giả tụ đỉnh đấy chứ? - Tất nhiên là không phải chỉ có một người. Ngươi hỏi cái này làm gì? - Vu Kinh Lôi chẳng quay đầu lại, nói. - Nếu không phải chỉ có một người vậy những người khác đâu? Vu Kinh Lôi bật cười, lắc lắc đầu nói: - Hạ trưởng lão! Là cường giả cấp bậc tôn giả, tất cả đều tĩnh tâm khổ tu. Trừ khi là đại điển trăm năm tế điện, hầu như chẳng có ai xuất hiện. Năm, mười năm mới có một vị xuất hiện ra ngoài cũng là điều rất khó. - Hắn dừng một chút, nói: - Nếu không phải có Lê Minh Huyên tôn giả của băng cung tới đây, chỉ sợ Ngả tiền bối cũng không xuất hiện. Lúc này, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy yên tâm. Hắn quay đầu, nhìn về phía đài cao, cảm nhận khí thế mạnh mẽ của hai bên. Một lát sau, sắc mặt Hạ Nhất Minh và đám tiên thiên cường giả khác đều bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Khí thế của Hùng Vô Cực và con gấu màu vàng của hắn bắt đầu chiếm được thượng phong, áp chế hai vị cường giả cấp bậc tam hoa.