Vũ Thần

Chương 304

Áp lực chung quanh nhanh chóng biến mất. Cho dù là công pháp quỷ dị thông qua ánh mắt phát ra uy áp thì sau khi Phong Hỏa chi hoa xuất hiện cũng hoàn toàn không còn tác dụng. Hạ Nhất Minh nhìn Phong Hỏa chi hoa trên ngón tay, ánh mắt hết sức tin tưởng. Hắn phun ra Phong, Hỏa chi hoa là muốn làm suy yếu uy áp của đối phương. Nhưng hiệu quả của nó hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của bản than khiến cho trái tim của hắn cũng đập thình thịch. Trong đầu Hạ Nhất Minh chợt nảy ra ý nghĩ muốn đánh một trận với cao thủ xem thế nào. Khi Hạ Nhất Minh tạo ra Phong Hỏa chi hoa, khuôn mặt Lê Minh Huyên chợt có một chút kỳ dị. Bà ta lẳng lằng nhìn đóa hoa màu hồng pha lẫn sắc xanh mà suy nghĩ. Ánh mắt chớp chớp như chợt nghĩ ra cái gì đó nhưng vẫn không chắc chắn lắm. Trác Vạn Liêm cẩn thận quan sát nét mặt sư thúc. Sau khí thấy sự kinh ngạc của Lê Minh Huyên, hắn thầm than trong lòng. Thực lực của Hạ Nhất Minh khiến cho sư thúc động dung thì có thể khẳng định tu vi võ đạo của hắn đã đạt tới mức cực cao mà mình cũng không thể so sánh. Chỉ có điều biểu hiện của Hạ Nhất Minh lại khiến cho Trác Vạn Liêm nghĩ tới việc hắn định khiêu chiến với Lê sư thúc. Mới nghĩ tới đó, hắn liền giật mình một cái. Nhưng càng cảm nhận được khí thế phát ra từ người Hạ Nhất Minh, ngoài sự hoảng sợ, hắn vẫn có một chút suy nghĩ hơi khác. Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, chẳng biết trời cao đất rộng là gì. Hạ Nhất Minh há mồm. Dưới ánh mắt của mọi người, hắn nhẹ nhàng thổi ra một hơi. Một hơi này cũng chẳng hề mang theo chân khí, nhưng khi đi tới đóa hoa kỳ dị trên tay hắn làm cho Phong Hỏa chi hoa bắt đầu xoay tròn, chuyển động nhanh dần. Hạ Nhất Minh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Viên Lễ Huân. Mặc dù xa nhau một thời gian, nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng tới sự ăn ý giữa hai người. Viên Lễ Huân hơi ngập ngừng một chút sau đó gật đầu. Nàng điểm nhẹ mũi chân một cái, cả người nhất thời bay ra xa. Có lẽ bởi chân khí đã có được kết quả to lớn trong thu hoạch nên động tác của nàng hết sức ưu nhã. So với người con gái ban đầu chỉ biết nấp sau lưng Hạ Nhất Minh thì bây giờ, nàng đã thay đổi rất nhiều. Sau khi thấy được động tác của Viên Lễ Huân, Chu Thất Bát và Trác Vạn Liêm đều biến sắc, cùng lui lại phía sau. Lúc này, trong ánh mắt bọn họ cho dù là Lê Minh Huyên hay Hạ Nhất Minh đều không thể đụng tới. Thần tiên đánh nhau, con người gặp nạn. Tất cả mọi người đều có suy nghĩ đó trong đầu. Nhưng ngay sau đó, bọn họ chợt phát hiện địa vị của Hạ Nhất Minh trong lòng mình đã tăng lên rất nhiều. Hai mắt Hạ Nhất Minh tràn ngập đấu chí. Phong Hỏa chi hoa trong tay hắn xoay càng lúc càng nhanh. Đúng lúc này, Hạ Nhất Minh chợt nhớ tới cái đêm hôm đó, giao chiến cùng với quái nhân mặt nạ. Mặc dù đại khảm đao không có trong tay, nhưng khí thế của hắn cũng mạnh không thua kém gì khi đó. Dưới áp lực của Lê Minh Huyên, tiềm lực của Hạ Nhất Minh được kích thích toàn bộ. Lực lượng toàn thân hắn chẳng kém gì một kích kinh thiên đêm hôm đó. Gió trợ giúp lửa, lửa mượn sức gió khiến cho hai loại thuộc tính khác nhau nhưng lại phát huy uy lực cực mạnh. Màu đỏ và màu xanh trong nháy mắt tràn ngập ra xung quanh. Tiếng gió gào rít, thổi qua tai mọi người. Tất cả đều có cảm giác như đang đứng trên đỉnh núi mặc cho lốc xoáy tàn phá mọi thứ. Đồng thời, mọi người đều có cảm giác được nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên. Đây chính là hơi nóng của địa hỏa. Sau khi Phong Hỏa chi hoa phát ra uy lực mạnh nhất, Hạ Nhất Minh liền xuất ra uy thế như muốn biến chung quanh thành khu vực giống như tám trăm dặm núi lửa... Đây mới là uy lực chính thức của Phong Hỏa chi hoa sau khi ngưng tụ. Cho dù là khi đối mặt với Chu Đại Thiên, Hạ Nhất Minh cũng chưa hết phóng thích toàn bộ. Thực ra cũng không phải là không muốn, mà là hắn chưa thể làm được. Chỉ có giờ phút này, dưới uy áp của vị cường giả siêu cấp đến từ phương Bắc xa xôi mới kích thích toàn bộ tiềm lực cơ thể hắn khiến cho uy lực của địa hỏa một lần nữa được tái hiện. Sắc mặt Lê Minh Huyên trở nên nghiêm túc. Một thanh niên mà ngay cả tam hoa vẫn chưa ngưng tụ được mà lại khiến cho bà vừa sợ hãi, vừa vui mừng đến vậy. Liếc mắt nhìn Viên Lễ Huân có thể thấy được ánh mắt của nàng đang đắm đuối nhìn Hạ Nhất Minh, bà mới hiểu được tại sao nàng lại muốn thảo luận với Hạ Nhất Minh rồi đưa ra quyết định. Cường giả trẻ tuổi như Hạ Nhất Minh quả là xứng đáng được hưởng điều đó. Lê Minh Huyên có chút cảm thán rồi mở miệng, một làn hơi nước màu trắng được phun ra. Ban đầu, hơi nước chỉ giống như một đám sương mù, chẳng khác gì không khí buổi sáng mùa đông. Nhưng đám hơi nước đó lại không hề tiêu tán mà chợt hình thành một thanh kiếm trong không trung. Nhiệt độ chung quanh chợt giảm đi một chút. Đặc biệt khi thanh kiếm thành hình, tất cả mọi người đều cảm thấy rất lạnh, nổi hết cả da gà. Hơi lạnh cực kỳ mãnh liệt khiến cho Chu Thất Bát và Trác Vạn Liêm đứng cách xa cả trăm thước cũng đều run run. Bọn họ chợt phát hiện, luồng hơi lạnh mặc dù khiến cho mọi người khó chịu, nhưng Viên Lễ Huân lại chẳng hề có biểu hiện gì khác lạ. Như không hề bị ảnh hưởng. Bọn họ thầm than trong lòng. Chẳng trách mà thái độ của Lê Minh Huyên với Viên Lễ Huân lại ôn hòa như vậy. Có lẽ bởi vì Viên Lễ Huân là một điểm sáng nên mất mấy tháng trời, bà ta cũng chẳng hề biểu lộ khó chịu. Sau khi thanh kiếm hình thành, khung cảnh xung quanh đã xảy ra biến hóa vi diệu. Cái cảm giác như chui vào trong động dung nham đã không cánh mà bay. Hơi nóng và lạnh sau khi đối chọi với nhau một lúc bắt đầu có xu thế tăng lên. Nhưng biểu hiện của hai bên lại hoàn toàn khác nhau. Trên đầu Hạ Nhất Minh lấm tấm mồ hôi hột. Khí thế của hắn mặc dù rất mạnh nhưng bất kỳ ai cũng có thể thấy hắn đã dốc hết sức. Nhưng Lê Minh Huyên lại vô cùng thoải mái. Hình thành một thanh kiếm như thế đối với bà cũng chỉ là chuyện nhỏ, chẳng hề có chút gì nặng nhọc. Hai bên mặc dù không giao thủ chính thức với nhau. Nhưng ai mạnh, ai yếu đã hoàn toàn lộ rõ. Lê Minh Huyên gật đầu, nói: - Bằng này tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy quả là rất giỏi. Có điều, ngươi là người quá cuồng ngạo nên cũng chịu giáo huấn một chút. Dứt lời, bà ta phất tay một cái. Thanh kiếm trong không trung vọt lên, đâm thẳng tới ngực Hạ Nhất Minh. Mặc dù đây không phải là một thanh kiếm thật nhưng cung chẳng có ai đủ can đảm khinh thường. Cường giả tam hoa đã có được năng lực hóa hư thành thực. Thanh kiếm này mặc dù nhìn như vô hình nhưng uy lực của nó chắc chẳng kém gì thanh bảo khí trong tay cường giả Nhất đường thiên. Sắc mặt Hạ Nhất Minh nghiêm trọng. Cổ tay hắn run lên một cái, một cánh hoa nhẹ nhàng bay ra ngoài. Cánh hoa đó giống hệt như có tính mạng, bay lên đón lấy thanh kiếm. Mỗi lần va chạm lại phát ra những tiếng nổ kỳ dị. Chỉ có điều, sau khi cánh hoa tiếp xúc với thanh kiếm chỉ giống như ném đá xuống biển, không hề thấy tung tích. Uy thế vô tận của Phong Hỏa chi hoa từng khiến cho Chu Đại Thiên nếm mùi đau khổ thì bây giờ đối diện với vụ kiếm lại chẳng thể phát ra được uy lực lớn nhất. Nét mặt Hạ Nhất Minh hơi có chút khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, đóa hoa trong tay chợt nở to, từng cánh Phong Hỏa chi hoa liên tiếp hình thành đánh thẳng vào vụ kiếm. Độ dung hợp của Phong Hỏa chi hoa càng lúc càng tăng lên. Năng lượng Phong và Hỏa hỗ trợ lẫn nhau khiến cho mỗi cánh hoa thoát ra lại càng thêm tươi tắn. Đúng vào lúc này, hai mắt Lê Minh Huyên chợt sáng ngời. Thanh vụ kiếm trong không trung đột nhiên gia tốc, biến thành một vòng cung màu trắng, chém thẳng tới Hạ Nhất Minh. Biến cố cực kỳ bất ngờ khiến cho Hạ Nhất Minh không kịp phản ứng. Ngón tay hắn gẩy nhẹ một cái, vô số cánh hoa bay lên chặn lấy vụ kiếm. Giống như hơi nước vô tận bay ra, che lấp tất cả mọi thứ. Nhưng tất cả những người đứng đây đều có thể nhìn thấy được thanh vụ kiếm xuyên qua vô số cánh hoa, đâm thẳng tới tay Hạ Nhất Minh. Mặc dù, Lê Minh Huyên không có ý giết người, nhưng trong thanh kiếm ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Một khi bị đâm trúng chỉ sợ khó tránh khỏi bị thương. Lê Minh Huyên định dùng thế sét đánh, phá tan trở ngại, khiến cho đối thủ bị thương tại chỗ. Uy thế và thủ đoạn của bà ta cùng với thực lực mạnh mẽ đã được thể hiện toàn bộ. Nhưng, Hạ Nhất Minh vẫn mỉm cười. Hắn vung tay một cái, tiếp lấy thanh vụ kiếm.