Vũ Thần
Chương 273
Ánh đao như tuyết, huyết quang văng khắp nơi...
Đại Khảm Đao không hề gặp trở ngại, một đao uy thế bổ xuống như thiên thạch xé trời.
Giờ phút này cả không gian chỉ còn tiếng Đại Khảm Đao gào rít.
Không gian tràn ngập Kim hệ lực lương, tất cả những giờ chắn trước nó hoàn toàn bị hủy diệt trong nháy mắt.
Chủy thủ kịch độc cùng quái xà chịu một đao này vỡ tan như bọt nước.
Quái xà thân thể cứng rắn, ngay cả Hồng Lang Vương răng nanh sắc nhọn cũng chưa chắc có thể cắn đứt. Nhưng vừa chạm phải đao mang kia, lập tức máu tươi vung vãi, thân thể bị một đao chặt làm đôi.
Xà Nho vẻ mặt dữ tợn, cuối cùng lấy sức lực cả đời đánh mạnh vào ánh đao kia.
Trong nháy mắt, đao quang tan biến, Hạ Nhất Minh lui lại mấy bước, hơi thở dồn dập, thân thể mơ hồ phát run.
Trước mặt hắn, Xà Nho vẫn đứng đó, nhưng trong miệng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thân thể Xà Nho đổ về phía sau, ngay khi ngã trên mặt tuyết, không ngờ đã phân làm hai mảnh.
Hạ Nhất Minh dưới Ngũ hành hợp nhất toàn lực kích phát một đao, không ngờ bổ đôi thân thể Xà Nho, từ đầu tới chân, dọc theo xương sống chia làm hai phần bằng nhau.
Ngũ hành hợp nhất, toàn lực một đao...
Một đao này chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Hạ Nhất Minh. Dưới một đao toàn bộ lực lượng nháy mắt bộc phát, bởi vậy sau một đao này thân thể hắn cũng mất luôn sức chiến đấu.
Đây là một đao cuối cùng, cũng là sinh tử một đao.
Không phải người chết thì là ta vong.
Dưới một đao, không sinh tức tử.
Dưới một đao, quỷ thần đều diệt.
Máu tươi chảy ra, trong nháy mắt đã nhuộm hồng mặt tuyết.
Hạ Nhất Minh hơi thở dồn dập, bấy quá ngay sau đó cũng dần hồi phục.
Trong nháy mắt, hô hấp dần ổn định lại, Hạ Nhất Minh bàn tay gắt gao nắm chặt một viên đã kỳ dị màu trắng.
Khi bàn tay hắn nắm chặt viên đá này, thân thể cùng thiên địa chân khí đã hoàn toàn cắt đứt trao đổi. Lực lượng thần kỳ từ viên đá dũng mãnh tiến vào thân thể của hắn. Cỗ lực lượng này khi dung nhập vào đan điền, lập tức chuyển đổi thành cường đại chân khí, với tốc độ nhanh nhất bù đắp chỗ chân khi hắn vừa tiêu hao.
Bách Linh Bát nhanh chóng tiến lại trước mặt Hạ Nhất Minh, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể hắn.
Mang theo Đại Khảm Đao, thân thể Hạ Nhất Minh lúc này như phiến lá rụng được gã mang tới một hố tuyết sau gốc đại thụ. Hạ Nhất Minh lập tức được Bách Linh Bát đặt vào trong đó.
Lúc này Hạ Nhất Minh vẫn nguyên quần áo ngã vào hố, để mặc tuyết trắng bao phủ. Nếu không cẩn thận quan sát, căn bản là không phát hiện được dấu vết nào.
Sau đó Bách Linh Bát tiến tới bên cạnh Xà Nho, đưa tay giữ lấy thi thể người này, cùng quái xà...
Ngay khi Bách Linh Bát đụng vào phần trên của quái xà, nó đột nhiên mở mắt, nhanh như chớp cắn vào tay gã.
Sinh mạng của loài rắn vốn rất mạnh mẽ, ngay cả khi bị chém thành hai đoạn cũng chưa chết ngay.
Quái xà này vốn thông minh, khi bị Đại Khảm Đao chém thành hai đoạn, nó cũng không giãy giụa mà lẳng lặng nằm trong tuyết. Cho tới khi Bách Linh Bát tiến tới chạm vào thân thể, nó mới trở mình phát ra một kích cuối cùng này.
Tốc độ Thạch Vương lúc này tuyệt đối nhanh nhất cuộc đời của nó, thậm chí so với khi nó giấu mình trong miệng Hồng Lang Vương đánh lén Hạ Nhất Minh còn muốn nhanh hơn.
Nhát cắn này cũng chứa độc tính mãnh liệt nhất. Trong hàm răng nó đã chứa đầy độc dịch, chỉ cần cắn trúng sẽ lập tức truyền toàn bộ vào thân thể đối phương không hề giữ lại.
Độc tính của nó mặc dù không thể đưa tiên thiên cường giả vào chỗ chết, nhưng nếu đem toàn bộ độc dịch truyền vào cơ thể một người, cho dù người này có là Nhất đường thiên cường giả cũng đừng mong trong năm, ba ngày thoát khỏi tình trạng hóa đá.
Nhưng khi nó hung hăng cắn lên cánh tay Bách Linh Bát, đột nhiên một âm thanh vang lên.
Chiếc răng độc của nó đã vỡ nát...
Thạch Vương thân hình từ từ mềm nhũn, cái đầu tam giác kinh khủng rơi trên mặt đất, trong mắt vẫn còn nghi vấn khôn cùng.
Cánh tay người này, như thế nào so với đá còn cứng hơn?
Bách Linh Bát hờ hững nhìn cánh tay một chút, đối với nhát cắn như gãi ngứa này gã căn bản là không thèm để ý.
Hai chân xuất liên hoàn cước, đem quang cảnh xung quanh làm rối loạn, phảng phất như vừa có thiên quân vạn mã đi ngang nơi này. Sau đó gã đem thi thể Xà Nho cùng Thạch Vương chạy như bay về phía trước.
Trong quá trình di chuyển, Bách Linh Bát để lại một vài dấu chân. Những dấu chân này rất nhỏ, giống như dấu chân hài tử. Tay gã đưa nhẹ, trong tay là cái đuôi rắn, bên mỗi dấu chân đều để lại những dấu vết khi mờ nhạt, khi rõ ràng.
Nếu lúc này có người dùng thước đó, khẳng định sẽ kết luận, những dấu chân để lại của Bách Linh Bát cùng dấu chân của Xà Nho giống nhau như đúc.
Không chỉ kích cỡ giống nhau, ngay cả hoa văn trên đế giầy để lại cũng thế.
Ngay khi Bách Linh Bát vừa rời đi, một đạo thân ảnh như bay từ đằng xa tiến lại.
Một kích vừa rồi của Hạ Nhất Minh chỉ cần là tiên thiên cường giả trong vòng mười dặm cũng có thể cảm nhận được uy áp cực lớn.
Tác Qua cách đó chỉ một dặm đương nhiên không ngoại lệ. Hắn không chút do dự nhảy lên lưng Hồng Lang Vương. Chân khí một người một sói không ngừng trao đổi, trong nháy mắt đề cao tốc độ chạy tới.
Chân khí cường đại từ xa xa truyền tới mặc dù khiến Tác Qua sợ hãi, nhưng dù sao khoảng cách khá xa, không gian cấm chế cũng không bao phủ tới tận nơi này. Bởi vậy Tác Qua mặc dù cảm nhận sự cường đại của người kia nhưng hắn đánh giá nhiều nhất tu vi của người này cũng chỉ là Nhất đường thiên cảnh giới tương đương với hắn mà thôi.
Với thực lực của Xà Nho, khẳng định có thể dây dưa cùng người kia. Một khi Tác Qua cùng Hồng Lang Vương chạy tới, hai vị Đồ đằng đại sứ giả cùng hai đầu ngàn năm biến dị linh thú, đủ để lưu lại người đó.
Nhưng khi Tác Qua cùng Hồng Lang Vương vội vã tới nơi, hắn liếc mặt một cái đã thấy được nơi này vô cùng lộn xộn.
Tác Qua có chút sửng sốt. Hồng Lang Vương cái mũi nhanh chóng đánh hơi, sau đó kêu lên vài tiếng, nói với hắn nơi này có mùi máu tanh.
Tác Qua ánh mắt nhanh chóng đảo qua, lập tức thấy được những dấu chân nhỏ trên mặt tuyết.
Tác Qua cùng Xà Nho quen biết đã nhiều năm, dĩ nhiên liếc mắt một cái cũng đã nhận ra lại lịch dấu chân này. Hắn không chút nghĩ ngợi, vỗ nhẹ lên cổ Hồng Lang Vương, đầu linh thú biến dị này lập tức theo dấu chân để lại nhanh chóng đuổi theo.
Bọn họ trước khi chia ra đã từng giao hẹn, bất luận là ai trên đường bị tập kích, đều phải bằng mọi giá giữ lấy người này.
Trong vòng một dặm lập tức viện quân sẽ tới tức thì. Vì để đánh chết gã thích khách xuất quỷ nhập thần kia, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc này trong Tác Qua nghi hoặc nhất là, chẳng lẽ Xà Nho đã đánh bị thương gã kia, cho nên mới tiếp tục đuổi theo?
Từ đầu tới cuối, cho dù Tác Qua hay Hồng Lang Vương cũng chưa từng dừng lại nơi này quan sát, càng không thể phát hệt sau đại thụ có một hố tuyết, trong đó còn chứa một người.
Hạ Nhất Minh ngưng hô hấp lại, cho tới khi Hồng Lang Vương hoàn toàn biến mất, hắn mới thở ra một hơi thật dài.
Viên đá trắng trong tay, dũng mãnh chuyền vào đan điền Hạ Nhất Minh lực lượng, sau khi được đan điền chuyển hóa, đã biến thành chân khí của hắn. Lấy phương pháp này tiến hành phục hồi chân khí, đưa mắt nhìn lịch sử nhân loại, tuyệt chưa ai làm được.
Hạ Nhất Minh không biết trước kia có hay không người phát hiện ra Bạch thạch, nhưng ít nhất trong Tàng thư các trên Hoành Sơn chưa từng có ghi chép về nó.
Theo hơi thở dài của Hạ Nhất Minh, chân khí trong cơ thể cũng dần tăng lên, so với cảm giác trống rỗng khi nãy, cơ thể hắn lúc này đã tràn ngập lực lượng.
Nhưng giờ phút này từ phía xa truyền tới vài âm thanh, đám người Cáp Lâm cảm nhận được khí thế từ nơi này truyền ra, không hẹn mà cùng quay lại.
Bọn họ đều biết gã thích khách kia vô cùng cường đại. Nhưng đối với họ mà nói, chỉ có phối hợp cùng Tác Qua, Xà Nho đánh chết người này bọn họ mới có thể yên lòng.
Nếu ngay cả hai vị đại sứ giả cường đại cũng chết, như vậy bọn họ nhân số tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có chạy trối chết chờ người đuổi giết.
Bởi vậy không chút chần chừ, bọn họ đều khôn hẹn mà cùng có lựa chọn giống nhau.
Tám vị Đồ đằng sứ giả tốc độ có nhanh có chậm, nhưng sau khi có giáo huấn kia, bọn họ thà tình nguyện đi chậm một chút cũng không muốn tách rời nhau.
Dù sao bọn họ bất quá cũng chỉ là Đồ đằng sứ giả, cũng không phải như đại sứ giả có được ngàn năm biến dị linh thú đi cùng.
Đối với người có thể một chiêu đánh chết một vị Đồ đằng sứ giả, chưa ai dám coi thường, đem tính mạng của mình ra đùa.
Vội vã chạy tới nơi này, bọn họ nhất thời ngừng lại.
Không phải chỉ vì nơi lộn xộn này cấp cho họ biết tin tức đã có một hồi ác chiến, mà chính thức khiến trái tim họ đập mạnh chính là phía sau đại thụ truyền tới âm thanh hô hấp mạnh mẽ.
- Là ai?
Cáp Lâm lớn tiếng quát.
Mặc dù trong đám Đồ đằng sứ giả chỉ có hai nữ nhân, nàng là một trong hai người đó, nhưng thực lực của nàng trong đám người cũng là số một số hai. Sau khi Y Thủy Bảo đã chết nàng đương nhiên là thủ lĩnh của sứ giả.
Tiếng hô hấp chậm rãi bình ổn, một bảo lưỡi đao lớn, có thể nói là vô cùng lớn chậm rãi xuất hiện sau đại thụ.
Thanh đao này càng lúc càng dài thêm, mặc dù đã hơn hai thước nhưng chưa có thấy đầu kia.
Đám người trong mắt đều tràn ngập hoảng sợ, vũ khí của tiên thiên cường giả có đủ loại, nhưng đa số đều chọn vũ khí ngắn, tinh xảo.
Thanh đao kinh khủng như vậy, quả thực hiếm thấy.
Một người chậm rãi bước ra sau đại thụ, trên tay cầm thanh đao dài bốn thước, hai mắt phát sánh nhìn họ.
- Hạ Nhất Minh?
Cáp Lâm kinh hô một tiếng, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Bẩy vị Đồ đằng sứ giả còn lại liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xuất ra binh khí của mình.
Lang đồ đằng sứ giả vũ khí của bọn họ tám chín phần mười đều là kim loại kỳ lạ chế thành lợi nhận như vuốt sói, nhưng cũng có người sử dụng trường tiên cùng loan đao.
Bất quá, cho dù vũ khí của bọn họ có cổ quái ra sao, nhưng đối mặt với địch nhân cường đại, thân thể bọn họ đều cúi thấp, cả người giống như một đầu ác lang.
- Cái thích khách kia, là ngươi...
Cáp Lâm âm thanh run rẩy hỏi.
- Không sai.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh gật đầu.
- Không có khả năng. Ngươi tu luyện Ngũ hành công pháp, sao có thể tu luyện Cực âm khí.
Cáp Lâm âm thanh tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Hạ Nhất Minh giật mình, hắn nghĩ tới tình huống lúc trước cùng Tư Mã Âm giao thủ.
Tư Mã Âm có thể nói là một cao thủ ám sát, sử dụng chân khí quả thật vô cùng quỷ dị, có chút lực lượng Thủy hệ, có chút lực lượng Phong hệ, hơn nữa gã sử dụng Chướng Nhãn Pháp vô cùng kỳ diệu.
Trước kia Hạ Nhất Minh còn tưởng Tư Mã Âm sở trường về Phong hệ cùng Thủy hệ công pháp, nhưng lúc này mới biết được, thì ra đó là một loại gọi là Cực âm khí công pháp.
Khẽ lắc đầu, đem ý nghĩ này vứt bỏ, Hạ Nhất Minh đột nhiên cười nói:
- Các hạ có phải đang trì hoãn thời gian đợi Tác Qua cùng Xà Nho trở lại không?
Tám vị Đồ đằng sứ giả trong lòng nhất thời căng thẳng. Bọn họ thầm cười khổ, nghĩ không ra suy nghĩ của mình đã nhanh chóng bị Hạ Nhất Minh phát hiện. Bất quá, khi biết Hạ Nhất Minh chính là gã thích khách kia, sự kiêng kỵ trong lòng bọn họ càng tăng lên.
Ngũ hành kiêm tu, Cực âm khí, người này rốt cuộc còn bản lĩnh gì che giấu nữa?
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung Đại Khảm Đao, một mảng tinh quang lóe lên.
Đám Đồ đằng sứ giả không hẹn cùng lui ra phía sau. Bọn họ vẻ mặt ngưng trọng, toàn thân chân khí mênh mông dường như nháy mắt đã đề tụ tới đỉnh điểm.
Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ cũng không chủ động ra tay, chỉ phối hợp bày ra đội hình kỳ lạ.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhất nhất đảo qua trên người họ, hắn nhận ra đám người này đang hình thành Lang trận, cũng chính là cảm ngộ phương thức chiến đấu của bầy sói.
Trên Hoành Sơn, Lang trận này vốn đã thể hiện uy lực, khiến đông đảo đám tiên thiên cường giả chật vật không thể chịu nổi, vô cùng đau đầu. Lúc này đối mặt với một vị Nhất đường thiên cường giả, dám Đồ đằng sứ giả tiếp tục đem bản lĩnh trấn môn ra.
Hít vào một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh vẻ mặt đột nhiên xuất hiện vẻ tươi cười, hắn trầm giọng hỏi:
- Các ngươi có biết vì sao ta đã nhìn rõ ý đồ, mà vẫn cùng các ngươi kéo dài thời gian không?
Cáp Lâm trong lòng cảm giác có chút không ổn nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Thỉnh giáo.
Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:
- Rất đơn giản. Bởi vì chân khí của ta vừa rồi tiêu hao quá lớn, căn bản không thể toàn lực ra tay. Nếu vừa rồi ta mạnh mẽ ra tay, chỉ sợ khó có thể lưu lại toàn bộ các ngươi.
Hắn nói tới đây, trong mắt hiện ra sát ý vô cùng sắc bén, lạnh lùng nói:
- Thủy lão ca. Ta đã chém chết Xà Nho, lúc này chém tiếp Đồ đằng sứ giả, ngươi ở trên trời linh thiêng.
Đại Khảm Đao nắm chặt trong tay, thân thể Hạ Nhất Minh đã biến thành một đoàn vân vụ, trong nháy mắt bao trùm tất cả.
Tám vị Đồ đằng sứ giả, khi nghe được những lời này của Hạ Nhất Minh trong lòng sợ hãi vô cùng. Xà tộc đại sứ giả Xà Nho thật sự đã chết dưới đao của hắn sao?
Ngay lúc đám người này đang ngây ra, Hạ Nhất Minh đã biến thành một đoàn vân vụ bao trùm toàn bộ.
Khi Hạ Nhất Minh hiện thân, cũng sớm đã có quyết định tiêu diệt đám người này.
Đại Khảm Đao chém xuống, không đường trốn chạy, chỉ chết mà thôi.
Tám vị Đồ đằng sứ giả cùng kêu lớn, âm thanh bọn họ có cao có thấp, nhưng vô cùng giống tiếng sói tru. Không những thế, bọn họ bắt đầu di chuyển, mơ hồ đem tất cả lực lượng tập trung lại.
Tám vị Đồ đằng sứ giả tương đương với tám vị tiên thiên cường giả, khi đã đem lực lượng ngưng tụ làm một, một kích phát ra uy lực hiển nhiên hơn xa một người có thể sáng bằng.
Hạ Nhất Minh một đao mãnh liệt chém tới, nhưng một đao như chớp này không ngờ bị bọn họ tiếp được.
Đến lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu, vì sao Xà Nho cùng Tác Qua lại yên tâm để bọn họ tạo thành một nhóm, mà bọn họ cũng có tự tin như vậy.
Lang trận kỳ dị này quả nhiên thần bí khó lường. Ngày trước trên Hoành Hơn đánh một trận, bọn ho căn bản chưa từng bộc lộ uy lực cường đại nhất. Có lẽ Vu Kinh Lôi nói đúng, bọn họ đối với việc Thiên Trì Sơn phía sau Hoành Sơn nhất mạch cũng có ba phần kiêng kỵ.
Chín người lúc này khí tức hoàn toàn bạo phát. Hạ Nhất Minh với Vân Vũ Phi Đằng Thuật thi triển cực hạn trong rừng tuyết, Đại Khảm Đao trong tay hắn như hòa cùng vân vụ, đem tất cả vây khốn trong đó.
Mà trong mảng vân vụ đó, tám vị Đồ đằng sứ giả tiến lui như tám đầu ác lang, khó khăn lắm mới có thể bảo vệ mình trước vô cùng đao mang.
Bỗng nhiên, xa xa vang lên một tiếng huýt dài, âm thanh càng lúc càng lớn.
Trên mặt tuyết truy đuổi Bách Linh Bát, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương cảm nhân được cỗ khí thế cường đại sau lưng, bọn chúng lập tức quyết định bỏ qua việc truy đuổi, nhanh chóng trở lại.
Trong lòng Tác Qua đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an, chẳng lẽ gã thần bí thích khách kia không phải là một mà là hai người.
Tác Qua huýt dài một tiếng, cũng là thông báo cho Xà Nho phía trước, lập tức phản hồi.
Nhưng ngoài dự tính của hắn, sau khi tiếng huýt gió này vang lên, phía trước cũng không có chút động tĩnh. Xà Nho không có bất cứ thông tin nào đáp lại.
Tác Qua vẻ mặt tái nhợt, trong lòng kịch liệt dao động. Rốt cuộc cắn chặt răng, Hồng Lang Vương cùng hắn tâm linh tương thông, lập tức quay đầu trở lại.
Sau khi nghe được tiếng huýt gió của Tác Qua, đám Đồ đằng sứ giả trong lòng vô cùng bình tĩnh. Thậm chí Lang trận của bọn họ còn có xu thế phản kích.
Trong mắt đám Đồ đằng sứ giả đều xuất hiện vẻ quyết tâm, người ngay cường đại, quyết không thể lưu.
Cho dù phải hi sinh một vài người cũng phải giữ chân hắn lại. Một khi Tác Qua cùng Hồng Lang Vương chạy tới, có thể đem gã thiên tài này vĩnh viễn lưu lại tại đây.
Nhưng ngay lúc này, trên mặt Hạ Nhất Minh chợt hiện ra một chút giễu cợt.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, từ trên Đại Khảm Đao tràn ra hàn ý mãnh liệt tới cực điểm.
Loại hàn ý này, so với mùa đông trong sơn lâm càng khiến người khác phát run.
Nhất thời, ánh đao như tuyết, dưới ánh trời lóe lên ánh sáng vô cùng chói mắt...
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
60 chương