Vũ Thần
Chương 258
- Thủy Lão ca! Ngươi... - Hạ Nhất Minh chẳng thèm quan tâm tới việc kẻ địch rất mạnh, vừa mừng vừa lo hỏi.
Cảm giác đó chính là khi lĩnh ngộ được chân lý của phong lực lượng mà thi triển được mật kỹ. Nếu như mật kỹ này do một cường giả cao hơn thi triển, Hạ Nhất Minh chẳng hề thấy lạ. Nhưng không ngờ, hơi thở của Thủy Huyễn Cận vẫn là Bách tán thiên mà có thể thi triển được mật kỹ đó. Vì vậy mới làm cho hắn cảm thấy khó tin.
Không chỉ Hạ Nhất Minh mà những người khác cũng đều ngơ ngác.
Cho dù là đám người Tác Qua cũng hoàn toàn bất ngờ, như bị chiêu đó trấn áp. Chỉ có một kẻ không bị ảnh hưởng chính là con hồng lang vừa mới chui lên.
Nhìn ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận cười nói:
- Hạ lão đệ! Trong khoảng thời gian này, lão ca cảm giác ngộ ra được điều gì đó. Kỹ xảo này cũng do vô ý mà lĩnh hội được. Đáng tiếc là ta vẫn chưa hình dung được cụ thể nên không truyền được nó cho người khác.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Thủy Huyễn Cận nói ra những lời này đều hết sức chân thật.
Loại kỹ năng này chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. Hiểu được thì hiểu, còn không là không.
Dược đạo nhân vui mừng, nói:
- Thủy huynh! Chúc mừng huynh lại tăng thêm một bước. Sau này, chắc chắn có cơ hội đạt tới Nhất đường thiên.
Thủy Huyễn Cận cười khổ. Lão khẽ lắc đầu, không nói gì hết. Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn bã. Hắn hiểu được, do tuổi thọ gần hết nên Thủy Huyễn Cận mới có thể buông xuôi tất cả vì vậy mà lĩnh ngộ được căn nguyên của phong lực lượng.
Nếu trước đây khoảng mười năm thì lão có khả năng đột phá Nhất đường thiên. Sau đó, quán thông toàn bộ kinh mạch, tăng thêm trăm năm tuổi thọ. Nhưng đến hôm nay...
Hắn chợt nghĩ ra gì đó, liếc mắt nhìn Dược đạo nhân.
Dược đạo nhân đã thu thập được vô số phương thuốc. Trong số đó, hắn tìm được một loại linh dược nghịch thiên.
Tăng Nguyên đan.
Tác dụng của loại đan dược này chính là tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ. Mặc dù, mỗi người chỉ được dùng có một viên. Nhưng sống thêm hai mươi năm đối với ai cũng đều là chuyện hấp dẫn.
Dược đạo nhân lúc nói ra loại đan dược này từng dặn đi dặn lại không được tiết lộ cho người khác biết. Lão còn nói năm viên Tăng Nguyên đan được luyện chế thành công ra, đó cũng là nhờ lão thiên phù hộ. Bây giờ, cho dù hắn may mắn thu thập đầy đủ tài liệu một lần nữa thì cũng chưa chắc có thể thành công.
Bảo bối như vậy, đám người Dược đạo nhân có thể cho Thủy Huyễn Cận hay không?
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn liền cố gắng không nghĩ tới nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn Thủy Huyễn Cận với vẻ hâm mộ. Nhưng chẳng ai biết được trong lòng lão đang hết sức buồn. Nếu như lão không thật sự nhìn thấu chuyện sinh tử thì làm sao có thể bình tĩnh được như thế.
Đám người Tác Qua đứng đối diện cũng đều cảm thấy kinh hãi. Hồng Lang Vương là linh lang mạnh nhất trong bộ tộc. Nó còn là một con linh thú nắm giữ hai hệ hỏa, thổ, am hiểu nhất chính là ẩn tàng, đánh lén.
Không ngờ được rằng một kích đó lại không đạt được kết quả như dự đoán. Hạ Nhất Minh sắp bị thương vì một trảo đó thì được lão nhân kia cứu đi.
Chứng kiến cảnh đó, cho dù là Tác Qua cũng cảm thấy khiếp vía. Tốc độ như thế còn nhanh hơn lang tộc tới vài phần.
- Là hắn! Chắc chắn là hắn. - Y Thủy Bào oán độc, thì thào:
- Chắc chắn là do hắn chặn nên linh lang mới phải chết.
Trong lòng mọi người, hắn có mối quan hệ với linh lang rất tốt. Nếu được sự đồng ý của linh lang mà mượn được vu lực đột phá cực hạn, hắn sẽ trở thành một vị Đồ Đằng đại sứ giả.
Nhưng khi linh lang chết đã dập tắt ý niệm trong đầu. Khiến hắn hận thấu xương người giết chết linh lang.
Đám Đồ Đằng sứ giả đều gật đầu. Chỉ có tốc độ nhanh như vậy mới có thể đuổi kịp linh lang. Vị nữ sứ giả Đồ Đằng - Cáp Lâm chợt nói:
- Tác Qua đại sứ giả. Hay là chúng ta tạm rời đi?
Tác Qua giật mình hỏi:
- Tại sao?
Sắc mặt Cáp Lâm nghiêm trọng, nói:
- Thân pháp người đó huyền ảo khó lường. Ta đã từng gặp qua phong thánh giả có thể thi triển thân pháp tương tự. Lão nhân gia đã nói nếu không hiểu được căn nguyên của phong chi lực thì không thể thi triển. Mà sau khi lão nhân gia trở thành phong thánh giả mới lĩnh ngộ được loại thân pháp đó.
Sắc mặt của tất cả sứ giả đều khó coi. Nếu loại thân pháp này chỉ có cấp bậc thánh giả mới nắm được thì chỉ sợ tất cả bọn họ cũng không đủ cho người ta xỉa răng.
Tác Qua cúi đầu, rít nhẹ vài tiếng. Con cự lang to hơn cả con nghé cũng rít lên ngay lập tức.
Đám sứ giả Đồ Đằng đều cảm thấy hâm mộ. Có thể trao đổi với linh thú chỉ khi mà được nó chấp nhận.
Một lúc sau, Tác Qua thở ra một hơi, nói:
- Các vị! Hồng Lang vương nói rằng thân pháp của người này do lĩnh ngộ phong hệ mà ra. Nhưng cũng mới chỉ nhập môn mà thôi. Cũng chỉ đủ bảo vệ tính mạng, chưa đủ sức đả thương địch thủ.
Tất cả sứ giả Đồ Đằng đều cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn chưa tin lắm. Dù sao thì năng lực tới mức độ đó đã nằm ngoài hiểu biết của bọn họ. Phong thánh giả đã nói vậy mà không lo thì đúng là lừa người.
- Tác Qua đại sứ giả! Ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ? - Y Thủy Bào hung hăng hỏi.
Tác Qua lạnh nhạt nói:
- Đã đến nước này, còn gì để nói nữa? Các ngươi sử dụng lang trận vây những người này lại. Có thể giết được bao nhiêu người thì giết. Chờ sau khi ta và Hồng Lang Vương đánh chết Hạ Nhất Minh, chúng ta nhanh chóng xuống núi. - Hắn dừng lại một chút, thanh âm tràn ngập sát khí:
- Còn trẻ như vậy đã là cường giả Nhất đường thiên thì không thể để được. Nếu để cho hắn có thời gian, có khi hắn hóa thành thần cũng nên.
Đám Đồ Đăng sứ giả liếc nhìn nhau, cho dù là trong lòng có phản đối cũng không dám nói ra ngoài.
Thế giới bên ngoài, không ngờ còn có cao thủ mạnh đến vậy. Người như thế, tuyệt đối không thể để được.
- Cẩn thận! Bọn họ muốn quần chiến.
Từ Trình Trường đang tập trung quan sát đám Đồ Đằng sứ giả đột nhiên quát lớn.
Là đệ tử Thiên Trì Sơn, hắn hiểu rõ bộ tộc Đồ Đằng. Mặc dù, đây là lần đầu đối chiến, nhưng trong thư tịch có ghi lại. Lúc này, thấy động tác của họ liền kêu lên.
Dược đạo nhân biến sắc, nói:
- Các vị cẩn thận.
Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về phía núi. Phía sau, mọi người giống hệt như những kẻ không có ý chí, quay người mà chạy.
Đám sứ giả Đồ Đằng vừa mới lao lên, đứng lại nhìn nhau. Tất cả đều ngơ ngác, không biết bọn họ chạy đi đâu.
Mặc dù cũng không hiểu nhưng Tác Qua vẫn quát lên:
- Đuổi theo.
Đám sứ giả Đồ Đằng không hề do dự đuổi theo ngay tức khắc. Còn đám cao thủ hậu thiên của bộ tộc, Tác Qua ra lệnh cho chúng rời khỏi Hoành Sơn. Giao thủ ở cấp bậc này, bọn họ không thể giúp được gì.
Đám người Dược đạo nhân chạy được một đoạn liền dừng lại. Sau khi đám người Tác Qua đuổi tới nơi mới hiểu được tại sao bọn họ không đánh mà chạy.
Lúc này, tất cả đang đứng ở một sơn đạo tương đối hẹp. Mặc dù không đến mức hẹp lắm nhưng trên chủ phong thì đây chính là nơi thích hợp giao chiến với bộ tộc Đồ Đằng nhất.
Tác Qua nhíu mày, hừ một tiếng, nói:
- Chỉ bằng một chút ưu thế địa lý mà muốn ngăn cản bộ tộc chúng ta thì quá buồn cười.
Vừa dứt lời, đám sứ giả phía sau lưng hắn đã lao lên. Tất cả như hóa thành một con cự lang thật lớn. Cho dù là nam hay nữ thì cũng khiến mọi người bên Hạ Nhất Minh đều cảm thấy kinh khủng.
Đứng đầu sơn đạo là Hạ Nhất Minh, Liên Ý và Mao Liệt Quang. Trước thế công của đám sứ giả, ba người nhanh chóng vận chuyển chân khí, đánh lại. Ba bàn tay đồng thời giơ lên. Trên cánh tay của Mao Liệt Quang lóe ra quang mang màu vàng. Cánh tay của Liên Ý lại khô héo một cách quỷ dị. Còn Hạ Nhất Minh là toàn một màu đỏ như máu. Chân khí mạnh mẽ được phóng xuất ra toàn bộ, đánh thẳng về phía trước.
Sơn đạo cũng không rộng lắm. Chỉ cần ba tiên thiên cường giả sóng vai đứng với nhau đã có thể khống chế được đối phương. Ngoài suy nghĩ của bọn họ chính là đối phương trông rất hung hăng nhưng không tạo thành thương tổn gì cho họ.
Gặp phải chân khí mạh mẽ công kích, mấy người đang lao tới liền lui ngay lại.
Ba người Hạ Nhất Minh vừa mới buông lỏng đã thấy mấy vị Đồ Đằng sứ giả đứng sau vọt lên cao, công tới. Từng thế công nối tiếp nhau, đánh về phía trước. Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Thời gian công kích vừa đúng lúc chân khí đám người Hạ Nhất Minh thu lại.
Thủ đoạn công kích như vậy khiến cho tất cả mọi người rùng mình. Bọn họ chợt nghĩ tới bầy sói trong rừng. Nếu gặp phải con mồi, bọn chúng sẽ bao vây, khiêu khích liên tục cho đến khi sự kiên nhẫn vào tin tưởng của con mồi mất hết mới lao vào giết chết.
Bọn họ có cảm giác chiến thuật mà mấy người đó đang sử dụng giống hệt như vậy.
Trong đàn sói không hề có chủ nghĩa anh hùng. Chúng nó tập trung thành đàn, vô cùng hung dữ. Cho dù là có mạnh đến mấy mà gặp phải bầy sói cũng không có đủ tự tin mà khiêu khích.
Hôm này, đám sứ giả Đồ Đằng đã áp dụng triệt để bản tính của đàn sói. Mỗi lần công kích vừa mạnh mẽ vừa ăn ý, đủ khiến cho bất cứ một vị tiên thiên cường giả nào cũng phải sửng sốt.
Chỉ trong vài lượt ngắn ngủi, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, Liên Ý và Mao Liệt Quang đều có cảm giác sắp không đỡ được. Ngay khi đó, bên cạnh bọn họ xuất hiện một người, khiến cho hai người có thể thở phào.
- Lui ra! - Thanh âm gấp gáp vang lên bên tai. Hai người nhanh chóng lùi lại đã thấy Đình Thế Quang và Vu Hi Thần thay vị trí của họ. Người vừa mới phát lệnh chính là Từ Trình Trường của Thiên Trì sơn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Nghĩ tới cảm giác vừa rồi, thực lực của đối phương cũng không hơn gì họ, nhưng lại liên miên tạo ra cảm giác áp lực rất lớn. Bọn họ như đứng trước một cơn thủy triều, chịu đựng. Nhưng áp lực quá mạnh, khiến cho bọn hắn không thể chịu được lâu.
Nhìn chung quanh, sơn đạo nhỏ hẹp khiến cho bọn họ cảm thấy may mắn. Nếu không phải trong sơn đạo mà là khu đất bằng phẳng thì chỉ sợ rằng bọn họ thua là cái chắc.
Đến lúc này, bọn họ mới biết khi toàn bộ tộc Đồ Đằng xuất động, thực lực mạnh mẽ khiến cho vùng Tây Bắc không thể chống đỡ là như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, dưới sự điều khiển của Từ Trình Trường, mọi người lần lượt ra tay, thay nhau chịu áp lực trước mắt.
Cho dù vẫn chưa chính thức tiến hành sinh tử chiến, nhưng áp lực mọi người phải chịu hơn xa cuộc luận võ bình thường rất nhiều.
Duy nhất có Tác Qua là không ra tay. Hắn lẳng lặng đứng xem cuộc chiến, bàn tay nhè nhẹ xoa lưng con hồng lang.
Đột nhiên, con hồng lang nhanh chóng chui xuống đất. Phía dưới nó chính là con đường hướng lên chủ phong. Con đường này hoàn toàn tạo trên vách đá. Nhưng với hồng lang, đá dưới chân lại chẳng khác gì một lớp bùn mềm mại. Nó giống như một con cá xuyên xuống dưới đất.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Lúc này, hắn không dám sơ xuất.
Sau khi hồng lang chui vào lòng đất, hắn liền tập trung cao độ. Cho dù là trong lúc đối chiến, hắn vẫn chú ý quan sát. Dưới sự cảm ứng và thính lực, hắn phát hiện con hồng lang đang xuyên qua lòng đất mà không hề bị ngăn cản.
Hắn cảm thấy kinh hãi. Chẳng biết đây là bản lĩnh gì mà khó tin đến thế.
Cảm nhận được khoảng cách của nó càng lúc càng gần, hắn liền đoán được mục tiêu của con hồng lang chính là mình. Hắn thấp giọng nói:
- Thủy lão ca! Ngươi tới thay ta.
Nói xong, thân thể của hắn bắn vọt lên cao. Hắn bước từng bước trong không trung đi tới vách núi.
Thủy Huyễn Cận đã chuẩn bị sẵn, ngay lập tức lao lên lấp lỗ hổng.
Một loạt công kích nữa lại tới, trong số đó có cả nữ sứ giả Cáp Lâm. Nàng nhìn thấy Thủy Huyễn Cận liền biến sắc. Mặc dù hồng lang đã nói không phải sợ, nhưng những lời thánh giả nói vẫn vang trong tai nàng.
Nàng chỉ hơi tạo ra một chút áp lực liền lui ngay về sau, không dám đánh lâu.
Đám sứ giả Đồ Đằng còn lại cũng không phải là đồ đần nên cũng chú ý tới điểm này. Bọn họ vẫn phối hợp với nhau, nhưng chẳng có ai dám thật sự khảo nghiệm Thủy Huyễn Cận.
Có điểm mấu chốt đó, mặc dù mọi người lần đầu tiên gặp phải đấu pháp kỳ dị của lang tộc nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì thế bất phân thắng bại.
Từ trên vách núi vọng xuống tiếng chân bước. Trong số tất cả những người đang giao chiến phía dưới cũng chẳng có ai đồng ý tới nơi nguy hiểm như thế.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh chẳng hề quan tâm. Hắn nhìn chằm chằm Tác Qua, cao giọng:
- Đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng! Các hạ có đồng ý đánh một trận với ta không?
Hai mắt Tác Qua sáng ngời, nói:
- Cầu còn chẳng được...
Vừa nói dứt, thân thể hắn vọt lên. Bàn tay đánh thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Cùng lúc đó, con Hồng Lang vương cũng thay đổi phương hướng chạy về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh dựa vào cảm giác và thính lực mới có thể phát hiện ra vị trí của Hồng Lang vương. Giữa Tác Qua và nó như có một mối liên hệ thần bí.
Lúc này, tất cả một người và một thú đều phát huy hết khả năng của mình. Bọn họ cũng chẳng cần quan tâm đến quy củ đơn đả độc đấu. Dùng hết mọi cách có thể giết chết Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh và Tác Qua đối chiến một chưởng, cả hai lùi lại một bước. Nhưng tiếng bước chân của bọn họ vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu rơi xuống.
Ngay lúc đó, đất đá dưới chân của Hạ Nhất Minh sụt xuống, cự trảo của con hồng lang xuất hiện. Lần này, không chỉ có hai chân của nó mà ngay cả cái miệng đỏ lòm cũng há to, cắn về phía Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh nhanh như chớp đánh trúng cằm cự lang, chặn lại đà công của nó. Nhưng con cự lang chỉ xoay người môt cái, thản nhiên đứng dậy. Trong ánh mắt nó không hề có một chút hoảng sợ.
Cùng lúc đó, bàn tay Tác Qua cũng lại đánh tới. Người và lang phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Có điều, khi nắm tay Tác Qua đánh ra, hắn nhìn thấy Hạ Nhất Minh lại đang cười cười. Vẻ mặt của hắn chẳng hề hoảng sợ như dự tính.
Nắm tay hai người một lần nữa chạm vào nhau. Chân khí mạnh mẽ va chạm, khiến cả hai không tự chủ được lùi về sau một bước.
Con hồng lang vọt sang một bên. Cái miệng đỏ lòm phả ra hơi nóng. Hai mắt của nó có chút đắc ý.
Đột nhiên, động tác của nó ngừng lại một cách đột ngột. Chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bàn tay nắm lấy đuôi của nó. Con hồng lang quay đầu. Cái miệng táp thẳng về phía người đang nắm lấy đuôi nó.
Ngay lập tức, người nọ buông cái đuôi nó ra, nhanh chóng giật đứt cả mảng lông ở mông con hồng lang. Sau đó, hắn xoay người , chạy thẳng xuống chân núi.
Hồng Lang vương gào lên một tiếng. Hai tròng mắt của nó chỉ toàn màu đỏ, chẳng hề nghĩ ngợi đuổi theo không để ý tới Tác Qua đang gọi...
Truyện khác cùng thể loại
7540 chương
770 chương
31 chương
9 chương
35 chương
10 chương