Vũ Thần

Chương 252

Nháy mắt một cái đã vọt qua khoảng cách giữa hai điểm. Từ sau khi lĩnh ngộ phong lực lượng, Hạ Nhất Minh mới hiểu được điều này. Mặc dù, hắn đã thi triển vài lần. Nhưng biết điều đó cũng chỉ có hai người là Viên Lễ Huân và Bách Linh Bát. Trên đường đuổi theo, đến tận đây, Hạ Nhất Minh mới yên tâm mà tăng tốc tới cực hạn. Đây chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, hắn không muốn có người nào biết tới. Tốc độ của con cự lang vô cùng nhanh. Khi vào đến trong rừng cũng chẳng hề chậm hơn so với Hạ Nhất Minh. Hơn nữa, là một con linh thú nên nó có sự chịu đựng và nghị lực rất lớn. Mặc dù, phía sau có một địch nhân đáng sợ nhưng nó vẫn tin tưởng có thể thoát khỏi đối phương. Tuy nhiên, ngay khi nó nhấc chân, chạy với tốc độ nhanh nhất thì từ trước mặt có một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm phóng tới. Tốc độ của nó đang rất nhanh, nên muốn thay đổi phương hướng là chuyện không thể. Một tiếng nổ vang lên, con cự lang lao thẳng vào bóng người trước mắt. Giống như đâm phải bức tường bằng sắt, con cự lang vô cùng hung hãn văng ngược trở lại, từ không trung rơi thẳng xuống đất. Hạ Nhất Minh giơ song chưởng lên, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Hai chưởng của hắn vận dụng Thổ hệ và Kim hệ có uy lực vô cùng lớn. Nhưng cho dù đánh bay được con linh thú thì hai tay hắn cũng cảm thấy đau nhức. Có thể thấy được, gân cốt của con linh thú vô cùng cứng rắn, còn hơn cả con song đầu linh thú biến dị ngày trước. Nhưng điều tiếp thao làm cho hắn lại càng thêm khiếp sợ. Con cự lang đang nằm trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên. Với tốc độ nhanh nhất chạy về hướng khác. Có điều lúc này, cái đuôi của con cự lang kẹp chặt giữa hai chân. Tên địch nhân phía sau nó quả thực quá kinh khủng. Nó chẳng hề còn có ý niệm chiến đấu trong đầu. Hai mắt Hạ Nhất Minh trợn tròn. Con cự lang trúng hai chưởng mạnh như vậy mà vẫn chẳng việc gì, tiếp tục chạy trốn. Hắn cảm thấy toát cả mồ hôi nhưng hai chân vẫn dồn lực tiếp tục đuổi theo cự lang. Lần này, Hạ Nhất Minh cẩn thận hơn nhiều. Hắn không sử dụng năng lực xuất quỷ nhập thần mà cứ như đỉa bám theo con cự lang. Cho dù, nó chạy tới đâu vẫn cứ theo sát đằng sau. Được một thời gian, cuối cùng thì Hạ Nhất Minh cũng có thể thở phào. Tốc độ của con cự lang đã chậm hơn một chút. Mặc dù là chỉ một chút nhưng cũng khiến cho Hạ Nhất Minh yên tâm. Điều này chứng tỏ, hai chưởng đó là có hiệu quả. Ít nhất thì nó cũng làm cho con cự lang bị thương. Nếu như hai chưởng của hắn mà vẫn không làm con cự lang này bị thương thì còn đuổi theo làm gì nữa? Về đi ngủ còn sướng hơn là tiếp tục đuổi theo nó. Vô thức, hắn đưa tay sờ sờ sau lưng. Cũng bởi bản thân vô cùng tự tin nên mới không mang theo đại khảm đao. Nếu không thì một đòn vừa rồi có thể làm cho con cự lang này phải nằm xuống. Chạy qua một cái sơn cốc, con cự lang đột nhiên dừng lại. Nó quay đầu, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh. Lúc này, nó giống như một con dã thú bị thương, cho dù cùng đường nhưng lại vô cùng hung dữ. Hạ Nhất Minh cũng dừng bước, mỉm cười, nói: - Ta biết mi có thể hiểu được tiếng ta nói. Nếu mi chịu theo về, ta sẽ không giết ngươi. Giọng nói của hắn ẩn chứa một sự tự tin. Nếu con linh thú này là thú hoang thì Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ giết nó đoạt lấy nội đan. Nhưng con cự lang này rõ ràng được bộ tộc Đồ Đằng nuôi dưỡng, cung phụng. Cho nên Hạ Nhất Minh muốn đánh chết nó cũng không làm ngay lập tức. Bởi nếu giết chết con cự lang mà khiến bộ tộc Đồ Đằng kết thù thì cái được chẳng đủ bù cái mất. Con cự lang như chẳng nghe thấy lời hắn nói. Bốn chân nó hạ thấp, trên người phát ra hơi thở cực mạnh. Dã thú bị thương mới chính là dã thú nguy hiểm. Con linh thú bị dồn đến bước đường cùng cũng không ngoại lệ. Quang mang màu đen lóe lên, con cự lang bay lên trời. Từ trong miệng nó một luồng hơi thở tanh hôi phả vào mặt. Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh vẫn chẳng thèm để ý. Hai tay hắn xuất hiện sắc vàng, sẵn sàng đập nát con cự lang mình đồng da sắt. Hắn thuần túy vận dụng Kim hệ công pháp mà thôi. Chầm chậm từng bước, thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên biến mất. Tại vị trí của hắn bỗng xuất hiện một đám mây mù. Một cơn gió thổi qua, đám mây nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, bao phủ hoàn toàn con cự lang. Cùng lúc đó, trong đám mây mù, phát ra những tiếng nổ liên tiếp cùng với tiếng sói tru thê lương. Một khắc sau, đám mây mù hoàn toàn biến mất, Hạ Nhất Minh thản nhiên đứng tại chỗ. Hai tay hắn chắp sau lưng, khóe miệng xuất hiện nụ cười đắc ý. Dưới chân hắn là con cự lang đang nằm gục. Có điều hình dạng của nó đã hoàn toàn thay đổi. Đám lông đen bóng bị mất đi từng mảng. Trên đầu nó có mấy cục u lớn. Mặc dù, vẫn còn hơi thở nhưng tình trạng của nó vô cùng thê thảm. Nhìn con cự lang bất tỉnh dưới chân, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn đầy hào khí. Một năm rưỡi trước đây, trên đường lên Hoành Sơn, hắn cũng gặp một con linh thú. Trận chiến ấy, hắn phải dốc toàn lực, thậm chí còn phải dùng đến cả đại khảm đao phát ra ngũ hành hợp nhất mới đánh chết được nó. Nhưng hôm nay đối mặt với con cự lang có thực lực còn mạnh hơn song đầu linh thú, chỉ cần hai tay không, hắn cũng đánh cho nó phải ngất. Sự thay đổi này, khi hắn mới bước chân vào Hoành Sơn nào dám nghĩ tới. Cảm khái một chút, Hạ Nhất Minh xách con cự lang, nhanh chóng rời đi. Khi Hạ Nhất Minh xách con cự lang về tới chủ phong, ở đây đang hết sức ồn ào. Tiếng cười của Hạ Nhất Minh, tiếng Y Thủy Bào - sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng gầm lên hay tiếng huýt sáo của đám người Dược đạo nhân đã làm cho tất cả mọi người tỉnh dậy. Chuyện xảy ra ở chủ phong giống như một cơn gió lan ra khắp cả Hoành Sơn. Tất cả những người có thân phận đều phân phó môn hạ đề phòng, còn bản thân liền chạy về chủ phong, muốn tận tai nghe chuyện xảy ra. Thời gian Hạ Nhất Minh đuổi theo con cự lang cũng hơi lâu. Khi hắn trở về, đám người Dược đạo nhân đã về được một thời gian. Khi thấy Hạ Nhất Minh xách con cự lang trong tay, Dược đạo nhân cảm thấy có chút xấu hổ. Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi: - Dược trưởng lão! Chẳng lẽ các ngươi không đuổi được hắn? Trên Hoành Sơn có tất cả năm tiên thiên cường giả. Theo tính toán của Hạ Nhất Minh, Y Thủy Bào chạy về hướng năm người bọn họ, khả năng thoát là chưa đến một phần mười. Dược đạo nhân cười khổ một tiếng, nói: - Hạ trưởng lão! Người đó vô cùng giảo hoạt, lại có một bí thuật tăng tốc độ. Bọn ta chủ quan nên để cho hắn chạy thoát. Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói: - Bỏ đi! Nếu hắn đã chạy thoát thì thôi. Có điều mấy tên tùy tùng của hắn thì sao? Bọn chúng có chạy hết không? Dược đạo nhân vội nói: - Có sáu người đi theo hắn. Bọn chúng đều là cao thủ hậu thiên đạt tới cửu tầng hoặc thập tầng. Tuy cũng chia ra mà chạy nhưng bị đám đệ tử chặn lại. Có một tên bị chết, ba tên bị bắt. Hai tên còn lại tuy bị thương nhưng vẫn chạy thoát được. Nghe thấy vậy, Hạ Nhất Minh mới gật đầu. Thể hiện của đám đệ tử Hoành Sơn so với năm vị tiên thiên cường giả còn hơn rất nhiều. Hắn ném cự lang trên mặt đất, bụi bốc lên mù mịt. - Ta cũng bắt được con cự lang. Nó chính là tiên thiên linh thú. - Hạ Nhất Minh hơi có chút kiêu ngạo nói. Bình thường tiên thiên linh thú và tiên thiên đại sư đánh nhau, khả năng chiến thắng của linh thú rất lớn. Hạ Nhất Minh chỉ cần một mình cũng có thể bắt được con cự lang khiến cho đám người Dược đạo nhân thêm đỏ mặt. Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói: - Dược trưởng lão! Ba người bắt được đang ở đâu? Các ngươi đã hỏi xem tại sao chúng đến Hoành Sơn hay chưa? Thực tế, Hạ Nhất Minh là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ. Nghe bọn chúng nói chuyện lúc đó hắn biết được mấy người này đến tìm một thứ gì đó. Nhìn thái độ của Y Thủy Bào thì vật đó chắc chắn có liên quan tới hắn. Vì thế Hạ Nhất Minh mới cảm thấy tò mò. Dược đạo nhân lắc đầu, nói: - Mặc dù bắt được mấy người đó, nhưng bọn chúng vẫn ngậm miệng, cho dù thế nào cũng không chịu nói. Hạ Nhất Minh nhíu mày. Đột nhiên Từ Trình Trường mở miệng, nói: - Dược trưởng lão! Mời ngươi dẫn bọn họ tới đây, ta sẽ thử một lần. Dược đạo nhân kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn nói: - Từ huynh! Những người đó là tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng. Nếu dụng hình đối với bọn họ, chỉ sợ… Liên Ý hừ nhẹ một tiếng, nói: - Dược sư huynh! Huynh đừng quên chúng ta có sáu tên đệ tử bị mất tích. Trong sáu tên đệ tử bị mất tích có hai người là môn nhân ở Phong Hỏa phong. Vì thế Liên Ý rất giận. Lục Chánh Nghi cũng gật đầu, nói: - Dược sư huynh! Chúng ta đã giết một người trong số bọn họ, như vậy đủ kết thù oán rồi. Tốt nhất là cứ hỏi cho rõ nguyên nhân để còn ứng phó. Dược đạo nhân khẽ gật đầu, nói: - Nếu ý mọi người như vậy ta cũng muốn biết tại sao bọn họ lại tìm đến Hoành Sơn gây sự. Mọi người đều nhìn Vu Hi Thần. Nơi đây là chủ phong, mà Vu Hi Thần lại là tiên thiên trưởng lão quản lý công việc trong môn phái. Đám tù binh cũng do hắn xử trí. Muốn thẩm vấn, hiển nhiên phải nhờ tới hắn. Vu Hi Thần chẳng nói gì. Hắn phân phó vài câu, lập tức có người đưa ba người tới. Ba tên đó đều mặc trang phục giống nhau, toàn bộ màu đen. Trên mặt có vẽ hoa văn đáng sợ. Trước khi tới, biết khó có thể thoát nên bọn chúng vô cùng cao ngạo. Nhưng vừa đặt chân vào trong phòng, thấy cự lang đang hôn mê nằm trên mặt đất, bọn họ liền biến sắc. Một người kêu lên bằng thứ ngôn ngữ gì đó mà những người có mặt đều không biết. Tuy nhiên, con cự lang đang hôn mê cũng chẳng hề có phản ứng. Đột nhiên, Từ Trình Trường hừ nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi đừng có mà hồ đồ! Cự lang bị Thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn bắt, chẳng hề liên quan tới bẫy rập hay thứ gì khác đâu. Người đó trợn mắt, kiên quyết nói: - Tốc độ của linh thú nhanh hơn so với tiên thiên cường giả. Các ngươi không thể đuổi theo nó. Chắc chắn, các ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán. Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn sang. Thì ra, người này có thể nói được ngôn ngữ của vùng Tây Bắc. Đến lúc này, hắn mới hiểu do Y Thủy Bào tự tin với tốc độ của cự lang nên mới bỏ chạy một mình. Nếu hắn mà biết tốc độ của con cự lang không hơn được, chỉ sợ chưa chắc đã bỏ cự lang mà đi. Có điều, tốc độ của cự lang đúng là rất nhanh. Nếu gặp tiên thiên cường giả, thậm chí là cường giả Nhất đường thiên như Vu Kinh Lôi, chỉ tính về mặt tốc độ chắc chắn sẽ bị nó bỏ rơi. Tộc nhân của bộ tộc Đồ Đăng vô cùng tự tin về tốc độ của cự lang. Điều này cũng chẳng hề quá đáng. Dược đạo nhân cười dài, nói: - Ếch ngồi đáy giếng! Không đáng để nói chuyện. Mấy vị trưởng lão đã nhìn thấy thân pháp của Hạ Nhất Minh đều mỉm cười. Từ Trình Trường quay đầu lại, nói: - Bộ tộc các ngươi không phải ở trong núi hay sao? Tại sao lại tới Hoành Sơn làm gì? Lúc nhìn thấy cự lang đang nằm trên mặt đất, người nọ vô cùng kích động. Nhưng khi nghe Từ Trình Trường hỏi, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn phì một cái, nói: - Giết ta đi! Có bản lãnh gì, các ngươi cứ giở ra hết cho chúng ta xem. Bộ tộc Đồ Đằng không hề có kẻ hèn nhát. Nghe hắn nói, tất cả mọi người đều hơi nhíu mày. Bọn họ đều là người có thân phận. Nếu chỉ có một mình thì có lẽ sẽ dụng tới nhục hình ngay. Nhưng có nhiều tiên thiên cường giả như vậy, chẳng ai chịu ra tay trước. Từ Trình Trường mỉm cười, nói: - Ta khuyên ngươi biết điều thì nói ra. Để lúc nữa, có muốn nói cũng không được đâu. Người nọ cất tiếng cười to, ánh mắt hắn trào phúng: - Ta xem xem ngươi có biện pháp nào bắt ta nói. Từ Trình Trường vẫn bình thản cười. Hắn nói nhỏ: - Tốt! Dứt lời, hắn xoay người đi tới hai người kia, chạm vào cổ họ một cái. Hai người nọ hôn mê ngay lập tức. Cũng may, bọn họ vẫn còn có hơi thở chứ nếu không người khác tưởng bọn chúng đã chết rồi. Sau đó, Từ Trình Trường xoay người, nhìn chằm chằm người còn lạ. Mặc dù, thấy đồng bọn bị hôn mê nhưng tên đại hán vẫn thản nhiên, chẳng hề có vẻ sợ hãi. Hắn có chút coi thường, nói: - Tiên thiên cường giả nếu có bản lãnh thì đối kháng cùng với sứ giả của bộ tộc ta. Ở đây thì có gì mà oai chứ. Từ Trình Trường kinh ngạc, cười nói: - Ngươi quên rằng hôm qua người nào đã bỏ chạy hay sao? Lại còn cả con linh thú của bộ tộc các ngươi cũng bị bắt rồi đấy. Người kia nghẹn họng, nhưng ngay lập tức gân cổ lên nói: - Các ngươi có quá nhiều tiên thiên cường giả. Nếu nhân số tương đương, các ngươi đã chết từ lâu rồi. Từ Trình Trường vẫn tươi cười, nhưng nét mặt lại điểm thêm một chút xảo trá, nói: - Ngươi luôn miệng đòi công bằng. Nhưng ngươi cũng biết sáu tên đệ tử của Hoành Sơn ra ngoài, người mạnh nhất mới chỉ bát tầng, yếu nhất là lục tầng. Những người đó có đáng gì với các ngươi vậy mà tại sao lại đối phó với họ? Người nọ hơi sửng sốt, trong mắt có chút gì đó dao động. Ngay lúc này, Từ Trình Trường đột nhiên quát to một tiếng: - Nhìn vào ta! Thanh âm bất ngờ chẳng khác nào tiếng sét đánh bên tai người đó. Hắn vô thức quay đầu nhìn vào đôi mắt của Từ Trình Trường, toàn thân đột nhiên cứng đờ. Lúc này, hai mắt Từ Trình Trường vô cùng quỷ dị, khiến cho người khác nhìn vào đó cảm thây mê muội. Đám người Hạ Nhất Minh để ý tới đôi mắt của hắn đều cảm thấy thú vị. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Đến lúc này, tất cả mới biết được tại sao Từ Trình Trường lại chắc chắn đến thế. Thì ra là hắn đã tu luyện Tinh Thần mật kỹ. Có điều, không phải người nào cũng có thể tu luyện loại công pháp này. Vì thế, mặc dù đám người Dược đạo nhân rất thèm muốn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng. Bọn họ đều biết chắc chắn sẽ có kết quả. Hạ Nhất Minh còn nhìn Từ Trình Trường nhiều hơn. Loại công pháp này, hắn cũng chẳng biết bản thân có thể tu luyện hay không. Nhưng cho dù thế nào, thì hắn cũng quyết định sau khi thẩm vấn xong sẽ phải tìm cách thử học mới được. Hai tròng mắt người đó như bị hút vào một thứ gì đó. Ánh mắt muốn nhìn sang vị trí khác cũng không được. Hắn gần như mất đi ý thức, ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết. Đến lúc này, Từ Trình Trường mới chậm rãi hỏi: - Ngươi tên là gì? Tại sao lại tới Hoành Sơn nhất mạch? Chẳng có gì phải nghĩ bởi chuyện này có đơn giản. Vì thế, người nó không hề do dự nói: - Ta tên là Ngang Đạt, tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng. Lần này ra ngoài là cùng với Y Thủy Bào đại nhân đi tìm Đồ đằng. - Đồ đằng? - Hạ Nhất Minh hỏi nhỏ. Từ Trình trường làm một dấu hiệu tạm dừng. Ngang Đạt liền ngừng lại. Sau đó, Từ Trình Trường nghiêm túc nói: - Mặc dù mỗi một chủng tộc thờ phụng một loại thần thú nhưng bọn họ đều có ít nhất một khối Đồ đằng. Đây là thứ đại diện cho lịch sử của bọn họ. Nó là vật không thể thiếu được...