Vũ Thần
Chương 247
Từ trên đỉnh núi trông về xa xa, dãy núi trải dài giống như cự long hoành không xuất thế trên bầu trời. Với lớp tuyết trắng phủ lên trên, cả dãy núi lúc này phản chiếu chút màu xanh nhạt.
Từ đỉnh núi quan sát mọi nơi, những ngọn núi lẩn khuất trong mây tựa như những bước chân tiên nhân dẫm nát mây mù.
Nơi này chính là ngọn nguồn sơn mạch vùng Tây Bắc.
Trên đỉnh núi lớn nhất, lúc này giống như một hắc động khổng lồ, tràn ngập cảm giác kỳ dị, khiến kẻ khác không khỏi run rẩy trước lực lượng đó.
Đối với những người dân thường sống dưới chân núi thì nơi đây chính là cấm địa. Cho dù là ai, chỉ cần tiến tới đó hẳn có đi không về.
Bất quá ở nơi ngọn nguồn sơn mạch này, cũng không phải giống như tưởng tượng của một số người là vùng đất khô cằn hoang hóa, mà đã không biết bao thế hệ cùng ngàn vạn dân cư đã sinh sống tại đây.
Những người này phân chia thành những bộ tộc khác nhau. Mỗi bộ tộc tuy nhân số bất đồng nhưng đều giống nhau là có thể sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh thế này, bởi thế không ai không là chiến sĩ tinh nhuệ. Cho dù là các đệ tử may mắn tu luyện trong Hoành Sơn nhất mạch cũng không thể so sánh với bọn họ.
Ban đêm, một mảnh tĩnh lặng bao trùm nơi đây.
Bỗng nhiên, trên một ngọn núi truyền tới âm thanh vô cùng thảm thiết.
Âm thanh này như một lưỡi dao sắc bén vạch nát màn đêm yên tĩnh.
Bất quá, chỉ trong phút chốc hơn mười đạo nhân ảnh từ những địa phương khác nhau cùng xuất hiện, bọn họ đồng thời nhìn về đỉnh núi vừa phát ra tiếng kêu kia nhất thời phóng đi như bay.
Tốc độ của những người này phải nói cực nhanh. Nếu để Hạ Nhất Minh nhìn thấy đám người này, khẳng định hắn khẽ kinh ngạc không khép miệng lại được.
Mặc dù bọn họ không nắm giữ Phong hệ lực lượng như Hạ Nhất Minh, nhưng tốc độ so với sát thủ Tư Mã Âm khẳng định không chút nào thua kém.
Xung quanh một đỉnh núi nho nhỏ không ngờ tồn tại mười siêu cường cao thủ như vậy, nếu để bên ngoài biết được không hiểu sẽ rung động cỡ nào.
- Hô …hô…
Tiếng kêu xé gió không ngừng vang lên, không lâu sau đám người này đã tề tụ trên đỉnh núi.
Tổng cộng mười một người, thân hình cường tráng, có nam có nữ, có lão nhân nhìn qua như sắp bước " vào hòm", có trung niên hán tử, còn có cả hai nữ tử trong đó.
Tuy rằng tuổi tác của hai nàng cũng không còn trẻ nhưng vẫn còn nguyên vẻ thướt tha thùy mị.
Nữ nhân khi đạt tới tiên thiên cảnh giới, tốc độ lão hóa cũng sẽ chậm lại rất nhiều, cơ hồ là không thay đổi. Cho dù là tuổi tác đã cao nhưng nhìn qua cũng chỉ như mới trung tuổi vậy.
Trên mặt những người này đều có những hình vẽ kỳ lạ, ngay cả trong dưới ánh trăng mịt mờ cũng hiện ra màu sắc rực rỡ, không khỏi khiến kẻ khác cảm thấy rùng mình.
Lần lượt tiến lên đỉnh núi, nhất thời thấy được một việc khiến bọn họ không chỉ kinh hãi mà lửa giận bốc cao vạn trượng.
Trên đỉnh núi này có một ngôi miếu nhỏ. Ngôi miếu này mặc dù nhìn qua rất đơn sơ, nhưng trong suy nghĩ của những người ở nơi đây nó tồn tại như là một phần thánh địa.
Ngôi miếu này chính là nơi bọn họ thờ phụng đồ đằng của mình.
Thế nhưng lúc này, ngôi miếu nhỏ đã hoàn toàn sụp xuống, về phần những vật phẩm dâng lên đồ đằng không biết là đã bị phá hủy cùng với ngôi miếu hay đã bị người cướp đi.
Bất quá với nhãn lực của những người này, bọn họ biết, ngôi miếu không phải tự nhiên sụp đổ, mà chắc chắn bị người khác ra tay.
Thủ lĩnh đám người là một hán tử trung niên, mặc dù dung mạo hắn còn khá trẻ nhưng, nhưng khi tiến lên đỉnh núi, mười người còn lại đều tập trung ánh mắt vào hắn, rõ ràng hắn chính là thủ lĩnh đám người này.
Ánh mắt người này khẽ chuyển, lấp lóe quang mang khiến kẻ khác không rét mà run.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt khẽ động nói:
- Cáp Thụy sứ giả bị chôn ở bên dưới. Nhanh cứu ra.
Hắn vừa dứt lời lập tức có ba người xuất thủ. Bọn họ thực lực không kém hơn tiên thiên cao thủ, ba người ra tay rất nhanh dọn sạch nơi này, đem vị lão nhân bị đè dưới miếu cứu ra.
Vị lão nhân sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hô hấp khi có khi không.
Thủ lĩnh đám người nhanh chóng tới cạnh lão nhân này, sau đó lấy ra một khối giống như khối gỗ. Tay hắn như đao chém xuống, nhất thời tách ra một mẩu nhỏ nhét vào miệng lão nhân.
Những người xung quanh thở dài một hơi, bọn họ biết tính mạng lão nhân này đã cứu được rồi.
Chẳng qua vết thương của lão nhân khá năng, bởi vậy tuy đã phục dụng linh dược nhưng muốn hoàn toàn phục hồi chỉ sợ sẽ tốn chút thời gian.
Chậm rãi, đôi mắt lão nhân khẽ nhúc nhích mở ra.
Lúc đầu đôi mắt đó còn phảng phất chút mờ mịt, sau đó lập tức tỉnh táo lại.
Lão đưa một tay nắm chặt cánh tay vị thủ lĩnh, khẩn trương nói:
- Tác Qua đại nhân. Đồ đằng của chúng ta bị người đoạt đi rồi.
Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng nghe được tin tức từ chính miệng lão nhân này, sắc mặt đám người ở đây đều trở lên hết sức khó coi.
Tác Qua hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng vỗ vai lão nhân vài cái, hơi thở của lão nhân dần ổn định lại. Ánh mắt lão nhân không giấu được vẻ cảm kích, lão tiếp tục kể:
- Là một người bịt mặt. Nhất định là được người bên ngoài phái tới.
- Người bên ngoài?
Một người khẽ rít lên, âm thanh không giống với nhân loại vang lên:
- Ngoại nhân mà dám tiến vào thánh địa của chúng ta? Chẳng lẽ bọn chúng muốn làm trái giao ước trước kia sao?
Một vị nữ tử nhíu mày, nói:
- Ngoại nhân cướp đi đồ đằng của chúng ta làm gì?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bọn họ hai mắt nhìn nhau, trong chốc lát không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Đồ đằng của bọn họ thực ra là một tấm da thần thú, trên tấm da này ghi chép lịch sử phát triển của mấy ngàn năm trước.
Nhưng trừ điều đó ra nó cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Bọn họ thờ cúng vật này, hơn nữa còn để một sứ giả trong tộc bảo vệ cũng chỉ là để biểu đạt sự tôn kính đối với tổ tiên mà thôi.
Nhưng ngoại nhân không quản xa xôi, khổ cực tiến vào thánh địa cướp đi đồ đằng là vì sao?
Tác Qua ánh mắt quan sát một chút, trầm giọng hỏi:
- Cáp Thụy sứ giả. Ngươi có thấy rõ hình dáng người kia không?
- Thấy rất rõ.
Cáp Thụy gật đầu thật mạnh, bất quá trên mặt lão lại xuất hiện vẻ kỳ lạ.
Ánh mắt Tác Qua sắc như dao, lập tức phát hiện được có điều gì khác lạ, hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Cáp Thụy do dự một chút, nói:
- Tác Qua đại nhân, diện mạo người này dường như rất trẻ.
- Rất trẻ? So với ta còn trẻ hơn?
Cáp Thụy cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu chỉ nhìn bề ngoài, hắn so với ngài còn trẻ hơn nhiều.
Tác Qua vẻ mặt khẽ đổi, nói:
- Người trẻ tuổi như vậy không ngờ có thể đánh ngươi bị thương. Chẳng lẽ hắn đánh lén mà đắc thủ. Không đúng, chúng ta là sứ giả của Lang tộc, tai thính, mắt tinh, trừ khi người này thực lực hơn xa ngươi, nếu không chắc chắn sẽ bị ngươi phát hiện.
Cáp Thụy vẻ mặt xấu hổ, nói:
- Thực lực người này quả thực hơn xa ta. Hắn ẩn nấp muốn lấy trộm đồ đằng. Nhưng trước khi ra tay bị ta phát hiện. Ta cùng hắn giao thủ vài chiêu liền bị hắn đánh trọng thương.
Vẻ mặt lão như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt lóe lên nói:
- Công pháp của hắn vô cùng kỳ lạ. Dường như hắn kiêm tu cả Ngũ hành.
Cả đám người tức khắc rùng mình, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
- Điều này hẳn không có khả năng. Cáp Thụy sứ giả, chắc hẳn ngươi lầm rồi.
Một người giật mình nói. Tuy trong lòng gã biết, với thực lực của Cáp Thụy giao đấu còn bị đánh trọng thương nhưng qua lời nói của lão có chút không tin tưởng được. Kiêm tu Ngũ hành đối với bọn họ thực sự là chuyện rung động cỡ nào?
Cáp Thụy khóe miệng khẽ giật giật. Lão nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói:
- Ta cũng hi vọng là không phải. Nhưng người này quả thực thi triển năm loại công pháp khác nhau. Hơn nữa mỗi loại công pháp đều đạt tới đăng phong tạo cực. Hắn cường đại nhất ở Kim hệ công pháp. Ta bị thương chính bởi Kim hệ công pháp của hắn.
Đám người tức thì trầm xuống. Nếu Cáp Thụy đã quả quyết như vậy thì chắc hẳn không sai.
Ánh mắt của đám người dần chuyển qua trên người Tác Qua. Vị nữ tử vừa mở miệng khi nãy tiếp tục hỏi:
- Tác Qua đại nhân. Chúng ta phải làm gì?
Tác Qua vẻ mặt âm trầm, nói:
- Cho dù là lý do gì, một khi ngoại nhân đã tiến vào đây cướp đi đồ đằng của chúng ta thì chính là tử địch. Chỉ có lấy máu kẻ này mới rửa sạch nỗi nhục này của chúng ta.
Ánh mắt đám người sáng lên như mười hai cặp mắt sói trong đêm, thậm chí có chút quang mang xanh biếc.
- Người này tuổi còn trẻ vậy đã kiêm tu Ngũ hành, hẳn không phải là kẻ vô danh. Chỉ cần chúng ta xuất sơn dò xét hẳn sẽ có chút tin tức.
Tác Qua lặng lẽ nói, trong âm thanh hắn tràn ngập vẻ tự tin.
- Hơn nữa. Hắn hẳn không biết Linh Lang của chúng ta có thể cảm ứng được khí tức trên đồ đằng. Chỉ cần hắn mang theo đồ đằng, chúng ta nhất định có thể tìm thấy hắn.
Tác Qua vừa dứt lời, Cáp Thụy đã kinh hô:
- Tác Qua đại nhân. Ngài định kinh động cả Linh Lang đại nhân sao?
- Đương nhiên. Việc này khá kỳ lạ. Ta muốn biết rốt cuộc đồ đằng bị kẻ nào cướp đi.
Tác Qua lãnh đạm nói:
- Ta không tin ngoại nhân còn có người xuất sắc hơn ta. Ngũ hành kiêm tu. Hắc..hắc.. Nếu thật sự có thiên tài như vậy lại dám khiêu khích Lang tộc chúng ta, nhất định ta sẽ ra tay khiến hắn thảm tử.
Tác Qua ngẩng đầu hú một tiếng dài.
Âm thanh xé gió này giống như tiếng than khóc của ma quỷ, không hề có chút nhân tính mà như lang, một ác lang cô độc.
Từ trong khe núi đằng xa lập tức cũng truyền lại âm thanh đối ứng với âm thanh của Tác Qua. Ngay sau đó từ khắp nơi trong sơn cốc đồng loạt nổi lên những tiếng hú như vậy.
Đây là bầy lang hưởng ứng Lang vương kêu gọi. Mười một người còn lại lúc này ánh mắt tràn ngập sùng kính đối quan sát Tác Qua.
Trong tất cả các sứ giả, Tác Qua hùng mạnh hiếm thấy trong các thế hệ, là cường giả chiếm được sự ủng hộ của Lang vương.
Hắn là niềm kiêu ngạo của bộ tộc, là biểu tượng vô địch trong Lang tộc.
Mùa đông trên đỉnh núi càng lạnh lẽo hơn. Ở một nơi xa lánh ngoại nhân, trên Hoành Sơn lúc này là một mảnh yên bình.
Buổi sáng, từng tia nắng chiếu trên đỉnh núi khiến nó trông như một mũ giáp vàng kim.
Nhưng bên trong Dược viên trên đỉnh Linh Dược phong lúc này không khí vẫn tươi mát như mùa xuân.
Cũng chỉ có trong môi trường đặc biệt này mới có thể nuôi dưỡng những dược liệu trân quý. Bởi vậy nơi này mặc dù không trọng yếu như đỉnh núi cao nhất nhưng không nghi ngờ là nơi quan trọng chỉ xếp sau ngọn núi kia.
Bên trong Dược viên, Dược đạo nhân thở dài một tiếng, hai tay đang chạm vào đại thụ bỗng thu về.
Chỉ cần không phải bên trong Luyện đan phòng, thời gian còn lại lão đều tới đây.
Có thể trở thành tiên thiên cường giả, đều không phải người thường. Dược đạo nhân tuy rằng đem hết tinh lực tập trung vào Luyện đan thuật, nhưng trên con đường võ đạo cũng không chút nào ngưng nghỉ.
Nhìn về phương xa, Dược đạo nhân như nhớ tới điều gì đó, trên khuôn mặt lão thoáng xuất hiện vẻ tươi cười.
Vu sư thúc cùng Lục sư đệ xuống núi lâu như vậy hẳn là đã tìm được Hạ sư đệ rồi?
Nghĩ tới mấy tháng trước, phong thư Hạ gia trang gửi tới thật sự khiến Dược đạo nhân lúc này đây vẫn nguyên xúc động.
Trên lá thư này viết, Hạ Nhất Minh đột phá Bách tán thiên đạt tới Nhất đường thiên cảnh giới…
Khi đó tất cả các trưởng lão đều nghĩ, chẳng lẽ người viết thư có vấn đề thần kinh, ngay cả chuyện này cũng dám bịa ra. Song cẩn thận xem xét những điều bức thư miêu tả, bọn họ không khỏi có chút chần chừ.
Nghĩ tới thiên phú ngút trời của Hạ Nhất Minh, sau khi bàn bạc, thống nhất để Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi hạ sơn tìm hiểu.
Việc này quả thực vô cùng trọng đại. Trước khi gặp tận mặt Hạ Nhất Minh, không ai dám tùy tiện điều đó.
Bất quá việc trong bức thư đề cập tới không nghi ngờ khiến Dược đạo nhân lúc này hết sức mong chờ.
Thân thể Dược đạo nhân đột nhiên nhảy lên, nhanh như chớp đã nhằm thẳng đỉnh núi cao nhất phi tới.
Chỉ trong chốc lát Dược đạo nhân đã tới đỉnh núi cao nhất. Trong Hoành Sơn nhất mạch gương mặt trẻ trung của Dược đạo nhân không nghi ngờ là đặc điểm dễ nhận ra nhất của lão, bởi vậy cho dù là ai, khi thấy được nhất thời đều khom người hành lễ.
Đi tới đỉnh núi cao nhất, Dược đạo nhân lặng lẽ tiến vào.
Bên trong lúc này có một người lặng im vận công, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào tu luyện, không chút nào để ý tới chuyện bên ngoài.
Dược đạo nhân ánh mắt liếc nhìn người này, rốt cuộc mỉm cười gật đầu.
Sau một lát cũng có người tiến vào, người này chính là một vị trưởng lão khác, Vu Hi Thần.
Vu Hi Thần nhìn Dược đạo nhân khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Sư huynh yên tâm. Đệ hết sức chú ý, hắn ở nơi này tu luyện nhiều nhất chỉ hai năm là đạt tới thập tầng đỉnh phong.
Dược đạo nhân khẽ gật đầu, cũng thấp giọng nói:
- Hi Thần. Hạ trưởng lão đã chọn hắn là người phục dụng kim đan. Nhưng ngàn vạn lần không thể để xảy ra sai lầm được.
Vu Hi Thần vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu. Sau khi tin tức không rõ thật giả là Hạ Nhất Minh đã tấn giai Nhất đường thiên truyền tới, thái độ của bọn họ với Hạ Vũ Đức cùng Hạ Thuyên Tín càng thêm chu đáo.
Đột nhiên có một đạo nhân ảnh vượt tường tiến đến.
Dược đạo nhân cùng Vu Hi Thần ánh mắt thoáng nhìn, lập tức im lặng.
Có đủ tư cách như vậy tại Hoành Sơn cũng chỉ có vài người. Ngoại trừ hai người bọn họ cũng chỉ có thể là chủ quản Phong Hỏa phong, Liên Ý trưởng lão.
Liên Ý khi tới bên cạnh hai người, ánh mắt đầu tiên cũng đặt trên người Hạ Thuyên Tín đang tu luyện, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Đối với việc tu luyện của Hạ Thuyên Tín, lão phi thường hài lòng.
Sau đó Liên Ý nhìn hai người Dược đạo nhân vẫy tay, sau đó lập tức lui ra ngoài.
Hai người Dược đạo nhân trong lòng hoài nghi, nhưng biết rằng không tự nhiên Liên Ý lại ra hiệu như vậy, liếc mắt nhìn nhau sau đó theo ra.
- Liên trưởng lão. Có việc gì quan trong sao? Chẳng lẽ Vu sư thúc bọn họ đã có tin tức phản hồi?
Dược đạo nhân dò hỏi.
Liên Ý lắc đầu, lão tủm tỉm cười nói:
- Vu sư thúc bọn họ mặc dù không có gửi tin về, nhưng ta có một tin tức khác muốn báo cho các người.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Liên Ý lúc này , mọi người đều biết chắc hẳn đã có chuyện tốt gì xảy ra.
- Liên trưởng lão. Đừng giấu nữa, mau nói đi.
Vu Hi Thần bật cười nói.
Liên Ý lập tức cười lớn một tiếng, từ trên người lấy ra một đoạn màu đen nhìn như vỏ cây.
Ánh mắt hai người Dược đạo nhân cơ hồ ngưng lại, lão kinh hô:
- Linh tinh...
Liên Ý khẽ gật đầu nói:
- Dược trưởng lão. Hảo nhãn lực.
Dược đạo nhân trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, hỏi:
- Liên trưởng lão. Sao có được vật này vậy?
Liên Ý trên mặt lô ra vẻ đắc ý, nói:
- Vật này do đệ tử Phong Hỏa Phong mấy ngày trước xuống núi, vô tình đào được. Hắc hắc..Không ngờ quanh đây còn có thiên tài địa bảo như vậy?
Dược dạo nhân cùng Vu Hi Thần nhìn nhau, vẻ mặt đồng thời biểu lộ sự vui mừng, điều này quả thực như trên trời rơi xuống một miếng bánh lớn ha.
Liên Ý nói:
- Dược trưởng lão. Bảo bối này chúng ta lên cất trong Bảo khố. Đợi khi thích hợp mở lò luyện đan.
Dược đạo nhân không chút do dự gật đầu, nói:
- Đồ tốt như vậy, nếu do Phong Hỏa phong tìm được. Ngày sau thuận lợi luyện chế đan dược, Phong Hỏa phong các ngươi có thể có một nửa trong đó.
Liên Ý hài lòng gật đầu, bất quá trong lòng lão không khỏi than thầm.
Nếu như không phải hi vọng vào Luyện đan thuật của Dược đạo nhân, Liên Ý lão cũng không nghĩ sẽ đem vật tốt này ra.
Bất quá, có thể đạt được một nửa trong đó, lại không phải tốn công đi thu thập dược thảo, Liên Ý cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Bảo khố của Hoành Sơn dĩ nhiên là đặt trên đỉnh núi cao nhất.
Vu Hi Thần Linh tinh tiến vào Bảo khố, cẩn thận đặt thứ này vào đó mới đóng cửa đi ra.
Nhưng Vu Hi Thần không biết, khi hắn vừa rời đi, một đạo nhân ảnh vô thanh vô tức tiến vào Bảo khố.
Bất quá người này cũng không lấy bất cứ vật gì, không những thế hắn còn đặt xuống một vật.
Sau đó bóng đen này lập tức rời khỏi Hoành Sơn nhất mạch giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây...
Truyện khác cùng thể loại
7540 chương
770 chương
31 chương
9 chương
35 chương
10 chương