Vũ Thần
Chương 24
Sau khi hoàn thành tu luyện, Hạ Nhất Minh mới thở ra một hơi, từ mấy tháng qua cho đến lúc vừa rồi mới bỏ được hòn đá trong lòng xuống.
Năm tháng trước, Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm giác được sát khí sắc bén từ Từ nhị gia Từ Hướng Tứ.
Đối với một người có tu vi tầng thứ tám, Hạ Nhất Minh không nó rõ được nửa phần thủ thắng. Tưởng tượng đến một cao thủ như thế đang ẩn nấp theo dõi mình, âm thầm như hổ rình mồi, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy sởn cả gai ốc, cả người không một chút thoải mái.
Nhưng giờ phút này, Hạ Nhất Minh đã không còn một chút sợ hãi, ngược lại trong lòng dậy song, nếu có cơ hội, hắn thực không ngại một lần nữa gặp lại Từ Hướng Tứ, hơn nữa lại âm thầm cùng hắn so sánh. Đương nhiên, nếu có thể chiến thắng, hơn nữa cho hắn một cái giao huấn thì không có chuyện gì tốt hơn nữa.
Chậm rãi tĩnh tâm lại, Hạ Nhất Minh yên lặng tự hỏi gần một năm qua đã phát sinh ra bao nhiêu sự tình biến hóa long trời lở đất.
Hạ Nhất Minh biết, hết thảy những điều này đều từ lần kỳ ngộ ở trong hồ dạo đấy, nếu không có lần kỳ ngộ thần kỳ đó, như vậy Hạ Nhất Minh hôm nay chỉ sợ vẫn như trước kia không thể đột phá được tầng thứ năm nội kình công pháp. Chứ quyết không phải như bây giờ một tu luyện giả tầng thứ tám nội kình.
Gần một năm tu luyện, đã làm Hạ Nhất Minh dần dần thích ứng được với những biến hóa trên thân thể mình.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh còn tổng kết được mình đã không giống với người thường.
"Đầu tiên, chỉ cần mình tĩnh tâm tu luyện, thì vô luận là công pháp nào, mặc kệ là chủ tu nội kình công pháp, hay chiến kỹ công pháp, thậm chí ngay cả phụ trợ nội kình công pháp, nội kình mình đều có thể tăng tiến. Tuy rằng tăng trưởng không giống nhau, nhưng điều này tuyệt đối không sai."
Mà điều này, có lẽ là lý do Hạ Nhất Minh tu luyệt nội kình công pháp tuyệt đối nhanh.
Trừ bỏ điều này, khi tu luyện nội kình tới đỉnh tầng, chạm vào bức tường cản trở tiến giai, chỉ cần Hạ Nhất Minh chọn thêm một loại công pháp tu luyện, dù là phụ trợ nội kình, cũng có thể làm cho hắn dễ dàng đột phá bức tường cản trở, tiến vào tầng cao hơn.
Chuyện này tuyệt đối là cực kỳ nghịch thiên, Hạ Nhất Minh tuy rằng tuổi không lớn, cũng không phải là loại thông minh được mọi người gọi là thần đồng. Nhưng hắn cũng hiểu được, loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, cho dù là những người thân thiết nhất cũng tuyệt đối không được.
Còn có, từ sau lần kỳ ngộ ở đáy hồ, vô luận là Hạ Nhất Minh tu luyện loại công pháp nào, đều có thể hoàn thành cực nhanh chóng. Đặc biệt là chiến kỹ công pháp, Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng tu luyện đạt tới tiêu chuẩn cao nhất.
Càng làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy không thể tin nổi chính là "Thể chất của mình tựa hồ có một loại biến hóa không thể xác định, bất kỳ là công pháp có thuộc tính gì, mình đều có khả năng tu luyện. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của mỗi loại công đều có thể khiến cho ngừng khác trợn mắt, cứng lưỡi không nói nên lời."
Không những như vậy, thực lực chính thức của Hạ Nhất Minh người khác cũng không thể nhìn ra, hắn biểu hiện ra bên ngoài có thực lực như thế nào, thì người ta nhìn đúng là như vậy. Điểm này có thể suy ra từ lần trước, Hạ Vũ Đức cũng không thể nhìn ra được tôn tử của mình sớm đã đột phá tầng thứ sáu.
Bởi vì những biến hóa kỳ dị này, mới làm cho Hạ Nhất Minh chỉ trong vòng một năm thời gian đã đạt tới tầng thứ tám nội kình. Ngay cả trong hai thế gia chiếm giữ thành Huyền Lý, thực lực chính thức của Hạ Nhất Minh bây giờ khẳng định có thể xếp trong năm người đứng đầu.
Đướng nhiên, điều này chỉ do Hạ Nhất Minh phỏng đoán, cũng chưa qua chiến đấu cụ thể để khẳng định.
Đem tất cả những suy nghĩ thu lại trong lòng, Hạ Nhất Minh trở lại trong phòng, đột nhiên lúc này lại nghe được tiếng chuông vang bên ngoài cửa. Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi có cảm giác nao nao, đi ra mở cửa, nhất thời thấy được Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa đang mỉm cười đứng ở giữa sân.
Bước lên phía trước, mời Tam thúc vào phòng, Hạ Nhất Minh nói:
- Tam thúc. Thúc như thế nào lại đến đây? Nếu có việc thì chỉ cần thông tri cho hạ nhân đi thông báo cho tiểu chất là được.
Hạ Thuyên Nghĩa cười sang sảng, nói:
- Cháu bế quan mấy tháng tu luyện, ngay cả đại môn cũng không rời khỏi, cổng cũng không mở a. Ngay cả bữa cơm đầu tháng và giữa tháng cũng không đến tham dự.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh đỏ mặt, nói:
- Tam thúc. Tiểu chất mải mê tu luyện…. Cho nên có điều chậm trễ, thỉnh ngài thứ tội.
Hạ Thuyên Nghĩa giơ bàn tay to ra ngăn lại, nói:
- Cháu có thể chuyên tâm tu luyện, Tam thúc cao hứng còn không kịp.
Hơi dừng lại, Hạ Thuyên Nghĩa lại nói tiếp:
- Bất quá, cháu tuổi còn nhỏ, cũng không nên cứ như vậy vùi đầu vào tu luyện, hãy cùng với các huynh đệ trong nhà trao đổi, cũng là việc nên làm. Vừa lúc nãy, không phải Đại bá nói cháu đã xuất quan thì ta còn có không biết.
Lúc ấy Hạ Nhất Minh mới biết Tam thúc tại sao lại tìm đến, hắn gật đầu thụ giáo, bảo trì một bộ dạng khiêm tốn.
Nhưng mà, Hạ Thuyên Nghĩa lúc này lại cảm thấy mình không thể nhìn thấu được đứa tiểu chất nhi này. Loại cảm giác này làm hắn rất kinh ngạc, lấy sự lịch duyệt của Hạ Thuyên Nghĩa, ngay cả người kiệt xuất nhất trong đời thứ ba là Hạ Nhất Thiên, hắn cũng có thể nắm chắc nhìn thấu được. Nhưng vì sao chỉ trong vòng một năm, tiểu chất nhi này lại gây cho hắn cảm giác không thể nhìn thấu được?
Khẽ lắc đầu, Hạ Thuyên Nghĩa đem loại cảm giác này đè nén xuống, nói:
- Nhất Minh. Hôm nay là giữa tháng, buổi tối cháu hãy đến đại sảnh dùng bữa với mọi người đi. Gia gia ngươi đã nhắc tới cháu vài lần, nếu cháu vẫn tiếp tục không đi ra, chỉ sợ lão nhân gia sẽ trực tiếp tới lôi cháu ra đấy.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh ửng đỏ, xấu hổ cười, nói:
- Tam thúc. Người yên tâm. Buổi tối hôm nay, cháu nhất định sẽ tới.
Hạ Thuyên Nghĩa vừa lòng cười cười, hỏi vài câu về tiến độ của Hạ Nhất Minh. Hắn đương nhiên trả lời qua quit để cho qua. Cũng may giờ phút này, Hạ Nhất Minh tu vi đã đạt tới tiêu chuẩn cực cao, nên giảng thuật lại tầng thứ sáu không xảy ra một chút sai lầm nào, nếu không thì không có khả năng nói lung tung với Hạ Thuyên Nghĩa.
Đương nhiên, một phần là Hạ Thuyên Nghĩa nhận định Hạ Nhất Minh không có khả năng chỉ trong vòng một năm đột phá tới tầng thứ bảy, nếu không nói nhiều như vậy khẳng định sẽ gây ra một chút hoài nghi.
Tiễn Hạ Thuyên Nghĩa đi khỏi, Hạ Nhất Minh trầm ngâm nửa ngày, tắm rửa qua một chút, thay một bộ quần áo mới, nhìn lại thời gian cũng không còn sớn, liến thẳng hướng đại sảnh đi tới.
Hôm nay là giữa tháng, như vậy trực hệ đệ tử trong gia trang hẳn là đều tới tham gia bữa tối. Đương nhiên, chỉ có đệ tử quyết tâm tăng tiến thực lực mới ngoại lệ. Bất quá, trong Hạ gia trang cũng không có đệ tử nào bế quan vượt quá ba tháng, cho nên khi Hạ Nhất Minh đi tới đại sảnh, nhất thời khiến cho xuất hiện một trận xôn xao nhỏ.
Hạ Nhất Đào đã sớm nhảy dựng lên, đem Hạ Nhất Minh kéo vào bàn của đám tiểu bối, hắn mở to ánh mắt, nói:
- Lục ca. Huynh thật lợi hại. Bế quan liên tục năm tháng, sẽ không phải là đột phá tới tầng thứ bảy chứ?
Hạ Nhất Minh cười cười, nói:
- Tiểu đệ nói sao.
Vung cánh tay nhỏ lên, Hạ Nhất Đào đã liệu trước nói:
- Lục ca. Huynh đừng làm đệ sợ, chê đệ không biết à? Huynh nếu trong vòng ba năm đột phá tới tầng thứ bảy, đã là một chuyện rất giỏi rồi. Nửa năm bế quan vừa rồi, khẳng định là tập trung tu luyện một loại chiến kỹ nào đó, chuẩn bị ở tân niên giác kỹ bộc lộ tài năng, đúng không?
Lời nói của Hạ Nhất Đào lập tức được mấy vị huynh đệ tỷ muội đồng ý, trừ bỏ sắc mặt Hạ Nhất Chương có chút khó coi ra, còn lại mọi người đều hỏi một chút. Nhưng tất cả bọn họ đều nhận định, Nhất Minh bế quan năm tháng vừa rồi, khẳng định là tu luyện vũ kỹ, mà không có khả năng chuyên tâm tu luyện nội công.
Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi, nhưng một khi đã nhắc tới tân niên giác kỹ, trong lòng hắn có chút chờ mong.
Trong Hạ gia trang, mỗi khi tới năm mới, đệ tử đời thứ ba đều cử hành công khai so tài. Đương nhiên, với những người chưa đạt tới tầng thứ sáu như Hạ Nhất Chương thì chỉ lên đài để biểu diễn trung bình tấn và quyền thuật cơ bản nhất của võ thuật mà thôi. Còn các đệ tử có tu vi nội kình tầng thứ sáu trở lên, phải lên đài tiến hành giao thủ với nhau.
Trước kia, thắng lợi cuối cùng khẳng định đều là Đại ca Hạ Nhất Thiên, tu vi hắn đã đạt tới thất cấp nội kình, vô luận là Nhị ca Nhất Hải hay Tam ca Nhất Huyễn đều phải ngoan ngoan đứng sang một bên.
Kỳ thật, việc này chỉ là để kiểm tra tiến độ tu luyện của trực hệ đệ tử, hơn nữa kích phát quyết tâm tranh đấu trong lòng bọn họ mà thôi, có đôi khi ngay cả Hạ Thuyên Tín cũng được mời rat ay. Như vậy hoạt động tân niên hàng năm được cử hành, càng là sự chào mừng của người cũ với người mới gia nhập vào, được mọi người ưa thích.
Bọn Hạ Nhất Đào dây dưa hỏi ở bên cạnh, Hạ Nhất Minh đành theo như lời của bọn họ mà thừa nhận, chính mình bế quan tu luyện chính là chiến kỹ bí tịch. Còn là loại bí tịch gì, Hạ Nhất Minh chỉ thủy chung cười mà không đáp.
Náo loại một lát, trong sảnh đột nhiên im lặng, bởi vì lão gia tử đã tiến nhập đại sảnh.
Hạ Vũ Đức liếc mắt nhìn mấy cháu gái, vừa lòng gật đầu. Những ghế chủ vị còn lại đều được Hạ Thuyên Tín, Hạ Thuyên Nghĩa, Hạ Nhất Thiên ngồi vào.
Đệ tử Hạ gia đồng trang lứa, ngoại trừ Hạ Nhất Thiên thì từ trước tới nay đối với uy nghiêm của lão gia tử đều sợ hãi, vừa rồi đại sảnh còn ầm ầm mà bây giờ đã tĩnh lặng tới cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Sau bữa tối, Hạ Vũ Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thuyên Tín. Một tháng nữa là tân niên, hàng hóa tết an bài sao rồi?
Hạ Thuyên Nghĩa cung kính nói:
- Phụ thân. Người yên tâm. Mọi thứ đã được an bài thỏa đáng.
- Tốt. Để cho vợ chồng Thuyên Danh sớm được trở về, ở bên ngoài chịu khổ một năm thực không dễ dàng gì.
- Vâng!!!!
Hạ Nhất Huyễn, Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Lung nhất thời cười mừng rỡ, ba người chính là đứa con thân sinh của Hạ Thuyên Danh, nghe nói phụ mẫu sẽ sớm trở về nhà, tâm tình tự nhiên tốt hơn so với những huynh đệ khác.
Ánh mắt Hạ Vũ Đức ở trên người đám đệ tử đời thứ ba liền chuyển, nói:
- Tân niên giác kỹ cũng nên sớm chuẩn bị một chút. Năm nay, Hạ Nhất Minh cũng đã tấn chức tới tầng thứ sáu. Hạ gia chúng ta đời thứ ba cũng đã từng bước đi lên.
Trong thanh âm của Hạ Vũ Đức tràn ngập niềm vui, đối với lão mà nói, không có gì có thể so sánh được với việc nhìn thấy thế hệ thứ ba từng bước lớn dần lên.
Hạ Thuyên Nghĩa tự nhiên đáp ứng, hơn nữa còn an bài lập tức.
Trong lòng Hạ Nhất Minh có chút phiền não trong lòng, hắn muốn làm lão gia tử cao hứng, nhưng không muốn làm thực lực của mình hoàn toàn bại lộ. Như vậy, một tháng sau hắn nên biểu hiện như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
111 chương
1057 chương
91 chương
30 chương
104 chương
211 chương
53 chương