Vũ Thần
Chương 22
Hạ gia đại viện là đại viện được thành lập sớm nhất trong Hạ gia trang. Từ ngày đại viện được thành lập, Hạ Vũ Đức đã từ từ chiếm giữ Huyền Lý và thành lập nên Hạ gia trang, cuối cùng đạt được thành tựu như bây giờ là một trong ba thế gia chiếm giữ thành Huyền Lý.
Cho nên Hạ gia đại viện ở trong lòng mọi người Hạ gia trang không giống như người bình thường phán đoán.
Hôm nay, sau khi vào đại viện, Hạ Vũ Đức cho người hầu lui ra, trầm giọng nói:
- Nhất Minh, cháu đem trận chiến với Hồ Bân kể lại một lần cho ta nghe.
Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, rồi đem việc cùng Hồ Bân ngẫu nhiên gặp được và trận chiến nói lại một lần. Chỉ là hắn từ đầu đến cuối chỉ nói chính mình thi triển ra đều là tầng thứ sáu của Cổn Thạch Quyền mà thôi. Đừng nói là tầng thứ bảy Cổn Thạch Quyền mà ngay cả tầng thứ sáu Miên Chưởng hắn cũng không đề cập tới. Đương nhiên đối với việc Hồ Bân thi triển ra công pháp kỳ dị lại không giấu diếm, hơn nữa đem cả bản bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức ra cho mọi người xem.
Hạ Vũ Đức tiếp nhận bí tịch, mở ra xem nửa ngày, Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Minh đều im lặng nhìn biểu tình của lão gia tử.
Thật lâu sau, Hạ Vũ Đức khép lại quyển bí tịch, hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm vài câu, rốt cục thở dài một tiếng, nói:
- Quả nhiên không ra ngoài sở liệu của ta. Hắc hắc, lão phu nghe được truyện Hồ Bân đánh bị thương hai người tu vi tầng thứ sáu của Từ gia, đã đoán ra được, hắn khẳng định là bắt chước tiên thiên chiến kỹ. Mà bản này chính là thiên tiên bí tịch.
Hạ Nhất Minh có chút sửng sốt, nói:
- Gia gia, tiên thiên bí tịch là cái gì?
Hạ Vũ Đức cười khanh khách, nói:
- Nhất Minh. Điều này tạm thời cháu không cần biết đến, đợi khi cháu đạt tới mười tầng nội kình, ta tự nhiên sẽ nói cho cháu biết.
Hạ Nhất Minh cau mày không lên tiếng, nội kinh tầng thứ mười? Nói dễ hơn làm a. Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn lên quyển bí tịch, há mồm muốn nói nhưng rồi lại không nói gì.
Bất quá, động tác nhỏ ấy của Hạ Nhất Minh cũng không qua được ánh mắt của lão gia tử, Hạ Vũ Đức ha hả cười, nói:
- Nhất Minh. Bản bí tịch này là do cháu đoạt được, như vậy cháu có đủ tư cách tu luyện nó.
Thần tình Hạ Nhất Minh nhất thời rạng rỡ, bộ công pháp này uy lực như thế nào? Hắn chính mình biết rõ hơn ai hết. Hồ Bân tu vi chỉ có năm tầng nội kình, thế nhưng lại có thể chiến thắng tu luyện giả tầng thứ sáu phối hợp với chiến kỹ tầng thứ sáu, điều này đã đánh đổ vỡ hết thảy tri thức của hắn trong quá khứ, làm hắn hiểu được sự quý giá của chiến kỹ này.
Hạ Vũ Đức chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, lão nói:
- Nhất Minh. Ta vừa rồi đã xem qua bản bí tịch, mặt trên nó ghi chép một bộ Kim hệ công pháp, tên là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, nhưng bên trong lại thiếu mất ba thức, ở trong Hạ gia trang của chúng ta cũng chỉ có một mình cháu là thích hợp tu luyện nhất.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn lên quyển bí tịch, trong đầu ý niệm liền chuyển, nói:
- Gia gia, bộ công pháp này khuyết thiếu mất ba thức sao?
- Đúng thế. Không biết tại sao nó lại thiếu mất ba chiêu thức cuối.
Hạ Vũ Đức tiếc nuối, thở dài, sau đó nói:
- Chẳng qua cháu không nên vì thế mà coi thường công pháp này, nếu nói về uy lực thì nó tuyệt đối là số một trong Tàng Thư Các của chúng ta. Nếu nó không phải là Kim hệ công pháp, vậy ta sẽ tìm người thích hợp tu luyện quyển bí tịch này.
Hạ Nhất Minh trong lòng mừng rỡ, vội vàng gật đầu, trong mắt lóe lên quang mang nửa mừng nửa lo.
Ngữ khí Hạ Vũ Đức bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc hơn:
- Nhất Minh. Tuy rằng cháu có thể tu luyện bộ công pháp này, nhưng cháu phải nhớ kỹ, lấy thực lực trước mắt của cháu, chỉ có thể học tập bốn chiêu thức đầu tiên.
Hạ Nhất Minh trong lòng rung mình, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Gia gia. Tôn nhi nhớ kỹ.
Hạ Vũ Đức đem bản bí tịch đưa cho Hạ Nhất Minh, nói:
- Cháu đã có một ngày mệt mỏi rồi, hãy đi xuống nghỉ ngơi đi. Bản bí tịch này để ở chỗ cháu, chờ sau khi cháu sao lại xong hãy giao lại cho Thuyên Tín.
- Vâng!!!
Hạ Nhất Minh cung kính đỡ lấy quyển bí tịch.
Hạ Vũ Đức lại nói:
- Còn nữa. Chuyện cháu có được quyển bí tịch này không được truyền ra ngoài. Trừ bỏ ta và đại bá, ngoài ra không được nói cho ai biết nữa.
Hạ Nhất Minh do dự một lát, nói:
- Như vậy còn phụ thân và Tam thúc thì sao ạ?
- Họ tất nhiên sẽ biết. Ah. Còn có cả Thiên nhi nữa, ta cũng sẽ nói cho nó một tiếng, trừ những người đó ra còn lại tạm thời không cho ai biết nữa.
Hạ Nhất Minh cung kính ghi nhận, sau đó mới cáo biệt Hạ Vũ Đức lui trở ra.
Sau khi hắn rời khỏi đại viện, Hạ Vũ Đức cười dài một tiếng, nói:
- Thuyên Tín. Nhất Minh vận khí cũng được a. Không dành được may mắn trong tu luyện, nhưng lại được một quyển thiên tiên bí tịch. Trong nguy hiểm cầu phú quý, những lời này quả nhiên cũng chính xác.
Hạ Thuyên Tín cười khổ, nói:
- Cha. Cái này cũng quá nguy hiểm đi, nếu Nhất Minh không thể địch lại Hồ Bân thì chỉ sợ…
Hạ Vũ Đức trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, nghĩ lại cũng thấy đúng, trong lòng cũng sinh ra sợ hãi. Trầm ngâm một chút, lão nói:
- Lúc đó đúng là rất nguy hiểm, may mắn tặc tử Hồ Bân này tu vi chỉ có tầng thứ năm, tuy rằng tu luyện là tiên thiên bí kỹ nhưng liên tục đánh bị thương hai đệ tử của Từ gia khẳng định là nguyên khí đã đại thương. Cho nên khi đối mặt với Nhất Minh lòng tuy có ý định nhưng lại không đủ lực lượng, nếu không khẳng định lúc ấy Nhất Minh không thể dễ dàng đem hắn đánh chết.
Hạ Thuyên Tín gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Nhất Minh có vận khí quả là tốt.
Phụ tử hai người nhìn nhau, trong lòng đều cảm khái vạn lần. Chẳng qua bọn họ cũng không biết, Nhất Minh đối mặt cũng không phải là lúc Hồ Bân nguyên khí đại thương, mà là trong lúc chạy trốn đã trải qua nghỉ ngơi nên cơ bản đã khôi phục hoàn toàn. Như vậy thì suy nghĩ trong lòng của bọn họ khẳng định sẽ không như vậy.
Sau khi về tới phòng, Hạ Nhất Minh lập tức mở ra bản bí tịch.
Tuy rằng lão gia tử đã cảnh cáo, lúc tu luyện quyển bí tịch này phải cực kỳ thận trọng. Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng là người biết mình biết ta, hắn nội kình không phải ở tầng thứ sáu nữa, mà đã tiến vào tầng thứ bảy. Cho nên lúc này có tu luyện sáu thức cũng không phải là vấn đề lo ngại.
Yên lặng lật xem nội dung quyển bí tịch, sau một lúc, Hạ Nhất Minh mới sắp xếp lại một chút manh mối.
Quyển bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này quả thật đã thiếu mất ba thức, làm cho Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cảm thấy nối tiếc không thôi. Bởi vì mỗi tu luyện giả đều biết, những chiêu thức cuối cùng của một bản bí tịch mới là cường đại nhất. Còn thiếu đi vài chiêu thức cuối cùng, chính là làm cho giá trị của nó bị suy giảm đi rất nhiều.
Nhưng lão gia tử đã nói qua, bản bí tịch này có uy lực cường đại nhất so với những bản bí tịch trong Tàng Thư Các của Hạ gia trang hiện nay, như vậy Hạ Nhất Minh nhất định sẽ không bỏ qua.
Bất quá, sau khi trải qua nghiên cứu, Hạ Nhất Minh phát hiện ra có chút quái dị.
Ở trong bản bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này, chỉ có ghi chú khi Kim hệ nội kình tu vi đạt tới tầng thứ năm mới có thể bắt đầu tu luyện, hơn nữa, từ tầng thứ năm tới tầng thứ mười, mỗi tầng chỉ có thể tu luyện hai chiêu thức.
Nói cách khác, Hạ Nhất Minh cho dù đem nội kình tu luyện tới tầng thứ mười cũng chỉ có thể học được mười hai thức Khai Sơn đầu tiên mà thôi.
Nhìn thấy phần chú thích bên trong quyển bí tịch, Hạ Nhất Minh nhất thời nhăn mặt lại. Hắn lại nghĩ tới lời gia gia nói khi nãy, bản bí tịch này là một trong những bản tiên thiên bí tịch.
Chẳng lẽ đằng sau tầng nội kình thứ mười, còn có một trình tự rất cao sao?
Nghĩ tới điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời dao động. Nhưng một lúc sau, Hạ Nhất Minh lại lập tức thu liếm tâm thần, hắn tu vi hôm nay chẳng qua mới chỉ tầng thứ bảy, đừng nghĩ tới ngoài tầng thứ mười, cho dù là khoảng cách từ tầng thứ bảy tới tầng thứ mười cũng còn rất xa. Bây giờ đã nghĩ tới thứ này, quả thật là còn quá sớm.
Những lời dạy giỗ của các vị trưởng bối từ nhỏ cho tới nay phải làm đến nơi đến chốn, giờ đã phát huy ra tác dụng, Hạ Nhất Minh lấy ra giấy bút bắt đầu sao chép bản bí tịch.
Quyển sách này nội dung có không ít, ít nhất so với hai quyển Cổn Thạch Quyền và Miên Chưởng còn nhiều hơn.
Hạ Nhất Minh phải dùng suốt một ngày mới có thể đem quyển bí tịch sao ra toàn bộ.
Sao xong, Hạ Nhất Minh không chút do dự bắt đầu tu luyện. Lúc này lập tức phát hiện ra, khó khăn tu luyện quyển chiến kỹ bí tịch này gặp phải hơn xa so với khi tu luyện Cổn Thạch Quyền.
Chỉ mới là hai thức đầu tiên thích hợp cho tu vi tầng thứ năm tu luyện đã khiến cho Hạ Nhất Minh có chút đau đầu. Lộ tuyến vận hành nội kình trong đó phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa yêu cầu lớn nhất của loại chiến kỹ này chính là phải liên tục, lưu loát không ngừng. Nếu trên đường vận hành hơi có chút cản trở, như vậy nhất thời có thể khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cho nên, ngay khi lần đầu tiên tu luyện, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể thành công tức khắc, mà phải trải qua vài lần tập thử mới có thể đạt được yêu cầu của công pháp. Kỳ quái chính là, chỉ cần có thể thành công một lần, thân thể Nhất Minh liền có thể ghi nhớ lại được loại cảm giác này. Thi triển lại lần thứ hai cũng không tái hao lực như trước, giống như đã trải qua ngàn vạn lần tập luyện thử, vận hành rất tự nhiên.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, quyển bí tịch này thật đúng là không thể đem ra so sánh với Cổn Thạch Quyền, tiêu phí thời gian mấy giờ liền thế nhưng cũng chỉ nắm giữ được thức thứ nhất mà thôi.
Hạ Nhất Minh cũng không biết, nguyên chủ cũ của quyển bí tịch này là Hồ Bân phải tu luyện ước chừng mười năm mới có thể nắm giữ được thức thứ nhất. Vì tu luyện thức thứ nhất này, Hồ Bân thậm chí còn phải trì hoãn tu luyện nội kình công pháp, làm cho ngay cả tầng thứ sáu cũng không thể đột phá.
Vậy mà Hạ nhất Minh chỉ trong vòng mấy giờ đã đem thức thứ nhất hoàn toàn nắm giữ, độ thuần thục so với Hồ Bân tu luyện mười năm không hề kém.
Hồ Bân giờ phút này mà sống lại, lại thấy được một màn này, như vậy chắc lại chết bất đắc kỳ tử một lần nữa.
Ba ngày sau, Hạ Nhất Minh đem bản thư tịch tới Tàng Thư Các, nhưng trong những ngày sao tiến vào đó, hắn cũng không thấy quyển bí tịch này ở trên giá của Kim hệ. Hạ Nhất Minh mơ hồ có thể đoán được, quyển bí tịch này quá mức trọng yếu, cho nên mới đặc biệt bị dấu đi.
Sau khi Hạ Nhất Minh trải qua trận đấu sinh tử với Hồ Bân, trong lòng có những biến hóa vi diệu, tuy phát hiện ra điểm này nhưng cũng làm ra vẻ không biết gì, cũng không nói lại cho người khác biết.
Lần này, Hạ Nhất Minh đánh chết Hồ Bân, ở trong mấy huynh đệ là người có động tĩnh lớn nhất, đặc biệt sau đó mọi người còn biết được Hồ Bân đã từng đả thương hai vị cao thủ sáu tầng nội kình của Từ gia, nên đối với Hạ Nhất Minh có thêm vài phần kính trọng.
Đừng có nói là mấy vị huynh đệ trong thế hệ thứ ba của gia trang, cho dù cả trong lòng ba người ở thế hệ thứ hai địa vị Hạ Nhất Minh cũng tăng lên không ít, thậm chí còn mơ hồ cùng với Đại ca Hạ Nhất Thiên ngang bằng với nhau.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
111 chương
1057 chương
91 chương
30 chương
104 chương
211 chương
53 chương