Vũ Thần

Chương 205

Thủ đô của Khai Vanh quốc vô cùng rộng lớn và phồn vinh. So với nó, thì thủ đô của Thiên La quốc, hay Trịnh Đồng quận còn kém xa. Ở đây, hầu như tất cả sứ giả các nước đều ở cùng một khu vực. Trừ sứ giả của những cường quốc như Đồ Phiên quốc, còn lại tất cả đám sứ giả của các nước trong khu vực của Khai Vanh quốc đều ở đây. Ngay cả đám tiên thiên cường giả cũng vậy. Tất nhiên, nếu một tiên thiên cường giả tới đây không đại diện cho một quốc gia thì cũng sẽ nhận được đãi ngộ cực kỳ tốt. Nhưng nếu đến với thân phận hộ quốc đại sư thì chắc chắn sẽ phải tới đây để ở. Hai con đường lớn chạy song song, được trồng một hàng cây cổ thụ. Hàng cây này do chính quốc vương Khai Vanh quốc ra lệnh trồng. Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá tạo thành những điểm sáng trên mặt đất. Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân đang sánh vai đi dưới hàng cây... Thoạt nhìn thì hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng trong lời nói của hai người không hề đượm một chút tình ý. - Thiếu gia! Ngươi có chuyện gì vậy? Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ, nói: - Ta không thích ở đây. - Vừa nói, vành tai của hắn vừa nhè nhẹ lay động. Viên Lễ Huân nhìn đôi tai liền biết hắn muốn làm gì. Nàng che miệng cười, nói: - Tại sao thế? Hạ Nhất Minh vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chẳng ai có thể ngờ được lời nói từ miệng hắn lại trái ngược với nét mặt. - Ở đây có quá nhiều người. - Hạ Nhất Minh nghiêm túc, nói: - Làm gì cũng bị bọn họ giám sát nên ta chán. Viên Lễ Huân chớp chớp đôi mắt, cười nói: - Thiếu gia! Nếu ngài chán thì chúng ta rời đi nhé. Hạ Nhất Minh do dự một chút, lắc đầu, nói: - Dù sao thì đây cũng là thủ đô của Khai Vanh quốc. Nếu chúng ta đột nhiên biến mất chắc chắn sẽ làm kinh động đến mọi người. Người khác không nói, nhưng ta không muốn gây phiền phức cho Thủy lão ca. Viên Lễ Huân buồn buồn, thì thầm hỏi: - Thiếu gia! Thủy đại sư thực sự đã yếu rồi hay sao? Hạ Nhất Minh thở dài, nói: - Đúng thế! Thời gian lão nhân gia có thể nhìn ngắm mọi người cũng chẳng còn lâu nữa. Cả hai đều trầm ngâm. Từ sau khi gặp Thủy Huyễn Cận, lão đối xử với hai người rất tốt. Bọn họ cực kỳ hợp nhau, cảm giác như là người thân vậy. Vì thế, sau khi biết hiện trạng của Thủy Huyễn Cận, cả hai đều cảm thấy buồn. Một lúc sau, Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói: - Lễ Huân! Chúng ta đi dạo quanh thành nhé. Ở Thiên La quốc ta chưa mua cho ngươi được thứ gì. Lần này, ta phải bù lại cho ngươi nhiều hơn mới được. Viên Lễ Huân gật đầu. Nàng thừa biết Hạ Nhất Minh nói thế thực ra trong lòng cũng chẳng muốn mua cái gì. Hắn chỉ muốn đánh lạc sự chú ý của nàng mà thôi. Kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh liếc mắt, nói: - Chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa. Ta muốn đi dạo trong thành. Thanh âm của hắn không to, nhưng vẫn vọng ra đến bên ngoài. Trên con đường lớn, có mười mấy tên thủ vệ đứng gác. Đám binh lính nhìn chẳng khác gì nhau, nhưng nội lực mỗi người cũng đạt tới lục tầng, đều là tinh nhuệ trong quân của Khai Vanh quốc. Đột nhiên, đám lính đó nghe thấy tiếng của Hạ Nhất Minh lọt vào tai. Hơi ngẩn người một chút, liền có hai người chạy nhanh ra ngoài. Thoáng cái, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đã được đưa tới bên cạnh Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân. Sử dụng Thuận Phong nhĩ, Hạ Nhất Minh đã nghe thấy những lời nói chuyện của họ. Bọn họ chẳng những làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài mà còn âm thầm giám sát tất cả thành viên của các quốc gia trong khu vực. Nhưng đối với tiên thiên cường giả, cho dù bọn họ không phải là người của đại sư đường, nhưng đám binh lính cũng hết sức tôn kính. Nên khi nghe thấy tiếng của Hạ Nhất Minh, bọn họ liền đem một chiếc xe ngựa đến cho hắn sử dụng. Liếc nhìn chiếc xe ngưa, Hạ Nhất Minh há hốc cả miệng. Hắn biết rõ biểu tượng gắn trên chiếc xe này. Nếu không nhầm thì đó chính là biểu tượng đặc trưng cho đại sư đường của Khai Vanh quốc. Ở trong thành, bất kỳ ai có kiến thức, khi nhìn thấy loại xe này cũng biết người ngồi bên trong chính là tiên thiên cường giả của đại sư đường. Đồng thời, nếu ngồi trên chiếc xe này mà đi trong thành thì có thể đến bất cứ đâu. Cho dù là trong hoàng cung cũng chẳng có ai dám chặn lại. Tất nhiên, nếu không có địa vị cùng thực lực tương ứng thì không thể ngồi trên chiếc xe đó. Nếu không, không chỉ bản thân gặp nạn mà còn gây họa cho cả người nhà. Nắm bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân, cả hai bước lên xe, đi về trung tâm của thành. Chiếc xe ngựa chạy trên đường lớn. Bất cứ một người bình thường nào khi nhìn thấy nó cũng cung kính hành lễ. Từ đó, có thể thấy được tiên thiên cường giả được tôn sùng như thế nào ở đây. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, bọn họ đã tới được ngã tư đông đúc của đô thành. Trên ngã tư có rất nhiều cửa hàng. Mức độ phồn hoa của nó vượt xa tất cả những nơi mà Hạ Nhất Minh đã từng thấy trước đây. Bọn họ vừa tới nơi, đằng sau liền xuát hiện một con khoái mã. Con khoái mã đó chẳng hề kiêng kỵ, nó cứ nhằm hướng chiếc xe của họ mà chạy tới. Trên chiếc xe có hai tên xa phu với nội kình đạt tới thất tầng. Mặc dù với thực lực như thế mà làm xa phu là một điều lãng phí. Nhưng với phần lớn cao thủ thất tầng không có môn phái, được làm xa phu cũng là niềm mơ ước của bọn họ. Làm xa phu, nếu được một vị tiên thiên cường giả chú ý, chỉ điểm cho một vài câu chắc chắn là điều cực kỳ sung sướng đối với bọn họ. Vì hy vọng đó, đừng nói là cao thủ thất tầng, cho dù là bát tầng hay cửu tầng cũng đều muốn làm xa phu. Lúc này, thấy con ngựa đang lao tới, hai người liền biến sắc, liếc nhìn nhau. Cả hai đều không thể ngờ được ở đây lại có người dám lao vào xe ngựa của đại sư. Một trong số hai xa phu liền bật dậy, nhẩy xuống đất, đi ra giữa đường. Hắn đi sang bên cạnh xe chứ không dám vọt qua nóc. - Dừng lại... Miệng hắn quát lớn một tiếng, đồng thời hai tay đưa lên thủ thế. Nếu người này vẫn không chịu dừng ngựa, hắn sẽ ngăn lại ngay lập tức. Mặc dù Hạ Nhất Minh không phải là tiên thiên cường giả của Khai Vanh quốc. Nhưng tôn nghiêm của cường giả không thể để cho người khác mạo phạm. Con ngựa dừng lại ngay lập tức. Tên kỵ sĩ cưỡi ngựa nhanh chóng nhẩy xuống. Hắn vẫn đang thở hổn hển, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Hạ Nhất Minh từ trong xe ngựa vọng ra. - Minh Kim! Ngươi tới tìm ta? Hai tên xa phu nghe thấy liền bình tĩnh trở lại. Nếu Hạ đại sư biết người này, bọn họ cũng không phải lo lắng nữa. Có điều, người này được Hạ đại sư gọi là huynh đệ nhưng thực lực lại không bằng họ khiến cho cả hai có chút đố kỵ. Người này đúng là một kẻ tốt phúc. Tạ Minh Kim lên tiếng. Hắn buông dây cương, bước tới gần xe ngựa. Tên xa phu tiến lên ngăn cản lúc nãy có chút sững người, bước lên cầm lấy cương ngựa. Cho dù trong lòng hắn không chấp nhận nhưng trên mặt vẫn chẳng hề biểu lộ. Đây giống như là một công việc hàng ngày của hắn mà thôi. - Hạ đại ca! - Tạ Minh Kim nhỏ giọng, nói: - Thủy Huyễn Cận đại sư bảo ta tìm ngươi về. Đại sư có chuyện cần thương nghị. Hạ Nhất Minh ngẩn người, do dự nhìn Viên Lễ Huân. Viên Lễ Huân ngồi bên cạnh hắn vậy mà Tạ Minh Kim cũng chẳng có ý tứ. Nghe hắn nói xong, trong lòng nàng hơi buồn, nhưng vẫn nói: - Thiếu gia! Thủy đại sư tìm ngươi chắc có chuyện quan trọng. Ngươi về nhanh một chút. Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: - Được! Ta cũng nên đến đó. Nhưng đã tới đây rồi, ngươi cứ đi dạo một vòng nhé. - Nói xong, hắn vỗ nhẹ cánh tay Tạ Minh Kim, nói: - Minh Kim! Tẩu tẩu muốn đi dạo quanh đây, ngươi giúp ta đưa đi nhé. Tạ Minh Kim vỗ ngực nói: - Đại ca cứ yên tâm! Tiểu đệ biết rồi. Viên Lễ Huân nghe hắn nói mà đỏ mặt nhưng cũng chẳng phản đối. Nàng cảm thấy trong lòng hết sức ngọt ngào. Mặc dù không phải lần đầu tiên hắn gọi nàng như thế, nhưng mỗi lần nghe thấy, nàng vẫn có cảm giác ngọt Hạ Nhất Minh xoay người, như một tia chớp phóng đi. Động tác của hắn chậm rãi, nhưng chỉ sau vài bước đã biến mất. Hai vị xa phu nhìn Viên Lễ Huân cùng với Tạ Minh Kim. Chiếc xe ngựa này được cấp cho đại sư đường của Khai Vanh quốc. Nó là phương tiên dành cho tiên thiên đại sư. Theo quy định của đại sư đường, chỉ có tiên thiên cường giả mới có thể được ngồi lên nó. Lúc này, Hạ Nhất Minh đã di nhưng Viên Lễ Huân vẫn còn ở đó. Bọn họ vốn không có tư cách ngồi trên chiếc xe này. Nhưng cho dù có mười lá gan thì hai tên xa phu cũng không dám đuổi họ xuống. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cười khổ, làm như không thấy. Trên ngã tư phồn hoa nhất trong đô thành, Tạ Minh Kim luôn miệng kêu tẩu tẩu. Mặc dù bản tính của hắn hết sức vô tư, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nên cũng biết chiều lòng phụ nữ. Chỉ cần Viên Lễ Huân để ý đến một thứ gì đó, hắn liền vung tiền ra mua. Ngay từ đầu, Viên Lễ Huân còn ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua. Nàng cũng là một người thông minh nên hiểu rõ tâm tư của Tạ Minh Kim. Mà nàng cũng biết rõ Hạ Nhất Minh hết sức coi trọng người bạn tốt này nên cũng chỉ còn cách mặc kệ. Có điều, nàng cũng cẩn thận hơn, chỉ trừ những cái cảm thấy có hứng thú còn không cũng chẳng chú ý. Cho dù như vậy thì sau một vòng, trên tay Tạ Minh Kim cùng với mấy tên hộ vệ cũng có một đống bao lớn, bao nhỏ. Phần lớn trong số đó không phải là thứ Viên Lễ Huân để ý. Nhưng chỉ cần Tạ Minh Kim thích là hắn cầm theo luôn. Mà phần lớn là đồ dùng của phụ nữ. Tâm ý của hắn chẳng thể giấu được Viên Lễ Huân, nhưng nàng cũng chỉ biết cười trừ mà thôi. Do Hạ Nhất Minh không đi cùng nên Viên Lễ Huân cũng chẳng hứng thú lắm. Chỉ có điều, nàng hiểu suy nghĩ của Hạ Nhất Minh nên có gắng đi nhiều hơn, rồi mới trở về. Tạ Minh Kim cùng nàng đi tới con đường lớn. Chiếc xe ngựa đang dừng ở bên cạnh đường. Viên Lễ Huân đột nhiên hỏi: - Tạ huynh đệ! Xin thứ cho ta mạo muội, nhưng tại sao Thủy đại sư lại phái ngươi đến đây? Mặc dù, mọi người đều biết quan hệ của Tạ Minh Kim và Hạ Nhất Minh. Nhưng hắn cũng không phải là người Thiên La quốc nên cũng chẳng biết tại sao Thủy Huyễn Cận lại nhờ hắn đến nói với Hạ Nhất Minh. Tạ Minh Kim nhìn quanh, nói: - Lúc đó, Thủy đại sư và hộ quốc đại sư của tệ quốc đang nói chuyện thì có người vào, đưa cho Thủy đại sư một phong thư. Thủy đại sư xem xong liền hạ lệnh mời Hạ đại sư về. Tiểu đệ đang đứng ở đó nên đi luôn. Lúc này, Viên Lễ Huân mới cảm thấy nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, chẳng biết là chuyện gì mà Thủy Huyễn Cận lại vội vàng tìm kiếm Hạ Nhất Minh như vậy. Thấy nét mặt Viên Lễ Huân, Tạ Minh Kim liền hiểu nàng đang lo lắng điều gì. Lông mày nhướng lên, Tạ Minh Kim cao giọng, nói: - Tẩu tẩu! Tẩu cứ yên tâm. Trên đời này cũng chẳng có chuyện gì khó khăn với đại ca. Chỉ cần hắn ra tay, nhất định sẽ giải quyết được sự việc. Từ sau khi hắn thấy Hạ Nhất Minh mới mười sáu tuổi đã thành công bước vào tiên thiên. Hình tượng của Hạ Nhất Minh trong lòng hắn đã cao thêm mấy lần. Với hắn, bất kỳ chuyện gì, Hạ Nhất Minh cũng có thể giải quyết dễ dàng. Viên Lễ Huân ngẩn người, lắc lắc đầu, không thể cười được. Nàng sống bên cạnh Hạ Nhất Minh nên cũng đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng đúng là vẫn không tin tưởng hắn được như Tạ Minh Kim. Đột nhiên, từ phía trước họ có tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến. Tạ Minh Kim biến sắc mặt, bước lên một bước. Nhưng mấy tên hộ vệ của Tạ gia còn nhanh hơn hắn. Đám hộ vệ này đều được Tạ gia chọn lựa kỹ càng. Bọn họ đều biết quan hệ của đại thiếu gia với Hạ Nhất Minh. Tiền đồ sau này của thiếu gia có thể nói là vô cùng rộng. Nên lúc này, bọn họ muốn lưu lại ấn tượng với đại thiếu gia. Từ đằng xa có mười con khoái mã chạy tới. Những người này còn bá đạo hơn Tạ Minh Kim rất nhiều. Mặc dù, bọn họ thấy Viên Lễ Huân cùng với đám người Tạ Minh Kim nhưng cũng chẳng thèm chậm lại. Tạ Minh Kim biến sắc, quát lớn: - Dừng lại. Tuy nhiên, mấy con ngựa đó cũng chẳng dừng lại mà còn chạy nhanh hơn. Mấy người cưỡi ngựa còn há miệng cười ha hả. Nháy mắt, mấy con ngựa đã lao tới trước mặt bọn họ. Đám hộ vệ của Tạ gia vất hết đống đồ mới mua, rút binh khí tùy thân chém thẳng về phía trước. Mặc dù, bọn họ đều biết dám cưỡi ngựa chạy nhanh như thế ở đây thì không phải là kẻ đơn giản. Những người đó bọn họ không thể đắc tội được. Nhưng sau họ chính là đại thiếu gia. Trong tình huống thế này, cho dù là ai thì đám hộ vệ cũng nhanh chóng lao lên che trước mặt. Kỵ sĩ cầm đầu tức giận, kêu lên: - Lớn mật. Theo tiếng quát của hắn, một người từ phía sau vọt lên. Tốc độ của người đó còn nhanh hơn cả khoái mã, lao thẳng vào mấy tên hộ vệ của Tạ gia. Đám hộ vệ này chẳng thể nhìn rõ động tác của người đó. Chỉ cảm thấy đau đớn, bị hắn đá văng ra ngoài. Thoáng cái, mấy tên hộ vệ chắn trước mặt Viên Lễ Huân cùng với Tạ Minh Kim đã bay đi như diều gặp gió. Tạ Minh Kim biếc sắc. Đại hành gia ra tay liền biết rõ cao thấp. Người này vừa ra tay đã thể hiện vũ lực mạnh mẽ. Hộ vệ của Tạ gia đều là cao thủ thất tầng. Nhưng khi đối mặt với người này chưa được một chiêu đã bị đánh bay. Cũng may, hắn cũng không hạ sát thủ. Mặc dù, đám hộ vệ bị đánh bay khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng bọn họ cũng chẳng hề bị thương. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ hoàn toàn bình phục. Tạ Minh Kim tái mét mặt. Sự cuồng vọng của đối phương đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, người đó cũng đạt tới cửu tầng. Thực lực như vậy, hắn làm sao có thể chống đỡ? Nhìn thớt ngựa vẫn đang lao tới như điên, hắn bất chấp tất cả, đẩy Viên Lễ Huân ra ven đường. Đồng thời, hắn nhanh chóng vọt ra tới giữa đường. Mọi người đứng xem đều quay mặt đi, không dám nhìn. Thực lực không đủ thì né tránh là tốt nhất. Tuy nhiên, lúc này, con khoái mã như tia chớp vọt tới. Tên kỵ sĩ cười dài, vung roi lên. Chiếc roi ngựa như một con độc xà uốn lượn trong không trung. "Ba..." Tiếng vang phát ra, Viên Lễ Huân kêu lên một tiếng. Từng giọt máu đỏ thắm từ cơ thể nàng bắn lên không trung. Tạ Minh Kim trợn muốn rách mắt. Hắn được Hạ Nhất Minh dặn dò chiếu cố Viên Lễ Huân. Nhưng chẳng biết hôm nay xui xẻo thế nào, chỉ có duy nhất Viên Lễ Huân bị thương. Hắn cực kỳ phẫn nộ, muốn vì Hạ Nhất Minh mà đòi lại công đạo. Hắn rống lên một tiếng như dã thú. Đôi mắt đỏ ngầu, trong nháy mắt dùng tốc độ nhanh nhất lao tới người dẫn đầu đoàn ngựa.