Vũ Thần

Chương 202

Biến hóa trước mắt khiến cho mọi người cảm thấy hết sức quỷ dị. Hạ Nhất Minh đánh ra một chưởng giống như mây che, gió cuốn. Tất cả chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên mà thôi. Một chưởng ẩn chứa lực lượng rất mạnh khiến cho tất cả mọi người đều không dám khinh thường. Vị tiên thiên cường giả kia không chút do dự thi triển chiêu mạnh nhất của mình để chống lại. Nhưng ngoài suy nghĩ của mọi người, một chưởng mạnh mẽ như thế lại lại đột nhiên chuyển hướng. Cũng lực lượng đó, cũng khí thế đó kèm theo uy phong lẫm liệt... Nhưng mục tiêu của nó lại hoàn toàn khác. Một vị tiên thiên cường giả khác lập tức biến sắc. Trong mắt hắn có chút kinh hãi. Cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới, tóc gáy của hắn hoàn toàn dựng đứng. Trong cảm giác của hắn, một chưởng của Hạ Nhất Minh đã vượt qua sức chịu đựng của bản thân. Nhưng cho dù hắn muốn bỏ chạy thì cũng không trốn thoát được một chưởng đó. Ngay lập tức, hắn chẳng hề do dự, tập trung toàn bộ chân khí. Do vội vàng khiến chân khí không đạt được đỉnh phong, nhưng vào lúc này, hắn cũng chẳng còn cách lựa chọn nào khác. Quát lớn một tiếng. Hai chân hắn trùng xuống, hạ thấp trọng tâm. Song chưởng đưa ra, chuẩn bị nghênh đón một chưởng đó. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của hắn như muốn lòi ra ngoài. Bởi vì, hắn cũng giống như người trước đều phát hiện, một chưởng của Hạ Nhất Minh chẳng hề tới gần mà đang dịch sang một hướng khác. Hạ Nhất Minh hết sức bình tĩnh, cước bộ di chuyển nhanh chóng, đi ra ngoài. Mặc dù trên mặt đất lúc này chỉ toàn loạn thạch, nhưng hắn vẫn đi lại giống như trên đất bằng. Như một tia chớp, hắn dạo qua tất cả sáu vị tiên thiên cường giả rồi trở về vị trí cũ. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đối mặt với từng người một. Mỗi người trong số đó đều cảm nhận được khí thế kinh khủng trên người hắn. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, một chưởng của Hạ Nhất Minh vẫn chưa hề đánh ra. Về tới chỗ, ánh mắt của hắn lấp lánh như có thần nhìn thẳng ra phía trước. Mỗi người đều có cảm giác, hắn tập trung tất cả tinh lực lên người mình. Mặc dù, Hạ Nhất Minh dồn hết lực lượng vào trong một chưởng, nhưng lại không đánh ra. Nhưng chính vì thế, khí thế trên người hắn đã được nén lại cực mạnh, giống như một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát. Đừng nói là sáu vị tiên thiên đang giằng co với hắn mà cho dù là Thủy Huyễn Cận cùng với Đình Thế Quang cũng đều nín thở, không dám vọng động. Tự thân cảm nhận khí thế hung mãnh đó, tất cả đều có cảm giác nếu phải đối chọi với một kích này của Hạ Nhất Minh, bọn họ tuyệt đối không thể tiếp nổi. Nếu tiếp không được thì hậu quả nó là cái gì? Chẳng có ai dám tưởng tượng ra hậu quả của nó. Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ đó là cố gắng tránh xung đột cùng với Hạ Nhất Minh, cho dù là xung đột nhỏ cũng thế. Hạ Nhất Minh chầm chậm thu liễm khí thế trên người. Khi khí thế của hắn đạt tới đỉnh điểm chẳng khác nào tiễn đã lắp vào cung, không thể không bắn. Nhưng chẳng thể ngờ, khí thế của hắn lại từ từ giảm bớt. Sáu vị tiên thiên cường giả nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh, khí thế mạnh mẽ trên người vẫn không hề thu liễm. Sắc mặt sáu vị tiên thiên cường giả hết sức khó coi nhưng không hề dám vọng động, cứ thế cảm nhận Hạ Nhất Minh thu liễm toàn bộ khí thế. Từ đầu đến cuối, sáu vị tiên thiên cường giả cũng không có ý niệm ra tay phản kích. Sau khi khí thế trên người Hạ Nhất Minh hoàn toàn thu liễm, bọn họ mới trút được cảm giác nặng trĩu trong lòng. Lúc này, suy nghĩ của họ về Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn thay đổi. Trong mắt họ chẳng hề còn chút hoài nghi, hay coi thường đối với người trẻ tuổi trước mặt. Đối với hắn, họ chỉ còn có một sự tôn kính mà thôi. Mặc dù cũng có chút đố kỵ, nhưng cũng chẳng có ai thể hiện ra ngoài. Mỗi người mới bước vào tiên thiên đã như cá chép hóa rồng, ý nghĩ cực kỳ khác so với người bình thường. Trong mắt họ, bối phận cùng tuổi tác cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Tất cả chỉ còn lại có một điều đó chính là thực lực. Sau khi, Hạ Nhất Minh thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của bản thân, bọn họ mới hoàn toàn tin tưởng vào lời đồn. Hơn nữa, vị trí của Hạ Nhất Minh trong lòng mỗi người cũng tăng lên rất nhiều. Đảo mắt một cái, nụ cười của Hạ Nhất Minh giống như một tia gió ấm áp, nói: - Tại hạ là Hạ Nhất Minh! Bái kiến các vị hộ quốc đại sư. Thủy Huyễn Cận âm thầm cảm kích. Hắn biết tính tình Hạ Nhất Minh vốn chẳng thích làm mấy cái chuyện cuồng ngạo này. Nhưng hôm nay lần đầu gặp mặt một đám tiên thiên cường giả lại không hề do dự, ra tay giống như một kẻ không biết kiềm chế, chẳng coi người khác ra gì. Biểu hiện khác lạ như vậy, hiển nhiên Hạ Nhất Minh đã nhìn nét mặt của lão mà tận lực ra tay. Kể từ bây giờ, uy danh của tân hộ quốc đại sư của Thiên La quốc đã chính thức được in dấu. Tất cả những quốc gia xung quanh muốn động tới Thiên La quốc cũng đều phải cân nhắc. Sáu vị tiên thiên cường giả lại chẳng nói gì, chỉ nghe từ xung quanh có vô số tiếng người cùng với tiếng bước chân chạy tới. Mọi người liếc mắt nhìn cảnh tượng bừa bãi nơi đây, không khỏi thầm cười khổ. Bẩy tiên thiên cường giả mặc dù chưa ra tay hết sức, nhưng chỉ cần tiếp xúc một chút cũng không phải là chuyện đùa. Phòng ốc sụp đổ như vậy, tiếng vang của nó hiển nhiên không thể giấu được người khác. Chỉ trong mấy phút, có không biết bao nhiêu người liên tục chạy tới. Thoáng cái, xung quanh đã có không ít người. Bọn họ ăn mặc trang phục hoàn toàn khác nhau hiển nhiên không phải là cùng một thế lực. Trong đó có hộ vệ của một số nước, một số người phục vụ của Khai Vanh quốc. Có điều, cho dù thân phận của những người này đa dạng đến đâu, có kiêu ngạo đến mấy thì khi nhìn thấy chín người đang đứng đó cũng đều ngoan ngoãn câm miệng, giống hệt như một con mèo. Có thể xuất hiện ở đây nhất định là những người có đủ nhãn lực. Ngoại trừ Hạ Nhất Minh, tám vị tiên thiên cường giả còn lại đều có thanh danh vang dội. Trang phục của bọn họ đã sớm in vào trong trí nhớ mỗi người. Một người trong số đó xuất hiện có lẽ tất cả mọi người còn chưa nhận ra. Nhưng cả chín người cùng xuất hiện mà còn không nhận ra được thì bọn họ chẳng có tư cách mà đứng đây. Lúc này, mấy vị tiên thiên cường giả đều cảm thấy mình giống như bị người ta vây bắt, hết sức khó chịu. Thủy Huyễn Cận khẽ lắc đầu, nói: - Các vị! Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi. Đề nghị của lão được tất cả mọi người đồng ý. Bất kỳ ai cũng đều không muốn bị người khác nhìn chằm chằm như sinh vật lạ cả. Cả đám tiên thiên cường giả liền phất tay, vỗ vỗ quần áo, xoay người rời đi. Bọn họ cũng chẳng buồn để ý tới đống bừa bãi cùng với ánh mắt tò mò từ phía sau. Trong mắt họ, ngoại trừ cao thủ cùng cấp độ ra, cho dù là hậu thiên thập tầng cao thủ cũng chẳng được họ để vào mắt. Khi thân ảnh bọn họ khuất khỏi tầm mắt, đám người nơi đó mới bắt đầu trở lại ồn ào. Đầu tiên, những người này còn thì thào bàn luận. Sau đó nhanh chóng trở nên ầm ĩ. Ánh mắt bọn họ đều hết sức kích động cùng với sùng kính. Đám người ở đây phần lớn là hộ vệ đến từ các quốc gia khác nhau. Trong quốc gia của bọn họ cũng chỉ có một vị tiên thiên cường giả tọa trấn mà thôi. Với thân phận bọn họ, cơ bản là chẳng có cơ hội mà gặp mặt. Cho dù là đám nô bộc ở Khai Vanh quốc, muốn gặp được đám đại sư cũng là cực kỳ khó khăn nói gì đến đám hộ vệ. Cho nên, khi chính mắt được nhìn thấy chín vị tiên thiên cường giả tụ tập một chỗ, trong lòng mỗi người đều cảm thấy hết sức hưng phấn. Một người từ trong đám đông bước ra, ôm quyền, nói: - Tất cả mọi người thu thập chỗ này một chút, còn lại tản ra đi. Tập trung tất cả thế này không được đâu. Người này chính là Vu Khả Phàm ở Thiên La quốc. Thái độ của hắn hết sức thành khẩn. Tên đi bên cạnh hắn chính là Đình Quế Lê của Hỏa Ô quốc. Sau khi hắn lên tiếng phụ họa, đám hộ vệ khác cũng đều hưởng ứng. Sau một lát, tất cả mọi người đều tản ra, chỉ lưu lại một số người sửa sang lại nơi này. Mặc dù mọi người không được chứng kiến mấy vị tiên thiên cường giả giao đấu, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới sự tưởng tượng của họ. Ngay ngày hôm đó, tin tức đã được truyền khắp trong thành với đủ mọi hình dạng khiến cho người khác khó phân biệt thật giả. Chỉ có một điều không khác đó là sự có mặt của Hạ Nhất Minh. Tiên thiên cường giả trẻ tuổi hiển nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Trong tình huống như vậy lại càng khiến mọi người liên tưởng đến. Sau khi đi tới một căn phòng mới, tất cả đều tự ngồi vào chỗ của mình. Giới thiệu sơ lược qua, Hạ Nhất Minh đã nắm được tên của mấy vị đại sư. Chiêu Thụy Bồi, Hứa Trạch Thuần, Lệ Khánh Hiền, Chương Hạnh Phong, Triệu Hiển Dương, Vương Hỉ Tương. Sáu vị đại sư đều là hộ pháp đại sư của cái nước trong phạm vi thế lực Khai Vanh quốc. Nhìn thái độ có thể thấy được bọn họ rất thân với Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang. Thủy Huyễn Cận đảo mắt một vòng, trầm giọng nói: - Các vị! Thực lực của Hạ huynh đệ mọi người đã thấy qua. Còn có người nào phản đối hắn gia nhập vào hội của chúng ta hay không? Mấy vị tiên thiên đại sư đều cười một cách ngượng nghịu. Đến mức này rồi, nếu còn có người phản đối, chẳng lẽ là người ngu hay sao? Hạ Nhất Minh liếc mắt, thấy vẻ mặt mọi người hắn đột nhiên có cảm giác như bị Thủy Huyễn Cận lừa cái gì đó. Hắn trầm ngâm một chút, hỏi: - Thủy huynh! Ngươi nói vậy là sao? Thủy Huyễn Cận vẻ mặt có lỗi, nói: - Hạ huynh đệ! Chuyện này là lỗi của ta đã không nói trước với ngươi. Đình Thế Quang cười nói: - Hạ huynh! Việc này cũng không thể trách Thủy huynh. Nếu không được đại đa số mọi người đồng ý, thì việc này tuyệt đối không thể nói ra được. Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ quái. Hắn liếc mắt nhìn mặt mọi người đều cảm thấy vẻ mặt nghiêm trọng của họ. Đột nhiên, hắn nghĩ tới những người này đều thủ hộ cho một quốc gia, liền nhướng mày, nói: - Khai Vanh quốc? Thủy Huyễn Cận thở dài, nói: - Hạ huynh đệ nói không sai. Đám hộ quốc đại sư của mấy quốc gia nhỏ chúng ta đã âm thầm kết minh từ mười năm về trước. Chiêu Thụy Bồi đại sư cùng với những người khác liếc mắt nhìn nhau, nói: - Hạ đại sư! Chuyện kết minh của chúng ta, không thể nói cho người ngoài. Không phải Thủy huynh muốn giấu diếm, mong ngươi thông cảm cho. Dứt lời, hắn vái một cái thật sâu. Cùng lúc đó, mấy vị tiên thiên cường giả cũng làm động tác như vậy. Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến. Hắn không dám vô cớ nhận đại lễ như vậy. Thân hình hắn khẽ động, rời khỏi vị trí đó. Tất cả tiên thiên cường giả đứng đó, sau khi chứng kiến thân pháp của Hạ Nhất Minh cũng chỉ biết than thở. Mặc dù vừa rồi bọn họ đã được đối diện với thân pháp của hắn. Nhưng lúc này, đứng ở bên cạnh mà xem lại có cảm giác hoàn toàn khác. Thân pháp phiêu dật khiến cho mỗi người cảm thấy choáng váng. Có điều, sau đó, ánh mắt bọn họ đều liếc về chỗ Thủy Huyễn Cận. Bọn họ cũng nhận ra, trong thân pháp của Hạ Nhất Minh có một chút phong chi lực. Mà tất cả đều biết, Thủy Huyễn Cận tu luyện chính là phong lực lượng. Chỉ có điều, tất cả đều cảm nhận thân pháp của Hạ Nhất Minh cùng Thủy Huyễn Cận không hề giống nhau. Đem ra so sánh thì cho dù là về mặt tốc độ, độ biến hóa cũng đều cao hơn so với Thủy Huyễn Cận một bậc. Trước biểu hiện của mọi người, cơn tức của Hạ Nhất Minh cũng đã tan đi rất nhiều. Dù sao, trước mặt hắn cũng là những tiên thiên cường giả. Khi bọn họ thật sự xin lỗi người khác, thì ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy một sự thỏa mãn. Nhưng hắn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn mọi người có chút cảnh giác. Ý tứ của đám Thủy Huyễn Cận đã hết sức rõ ràng. Bọn họ đang âm thầm liên kết với nhau chính là để tập trung sức lực mọi người để chống lại áp lực của Khai Vanh quốc. Nhưng Khai Vanh quốc có tới mười vị tiên thiên cường giả. Đối nghịch với một con quái vật lớn như vậy, dũng khí không thể nhỏ được. Ngay bản thân Hạ Nhất Minh cũng không chắc chắn có đồng ý gia nhập vào đoàn người nhỏ bé này hay không. Đám người Đình Thế Quang đã sống hơn trăm năm, đều trở thành tinh hết rồi. Thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh liền liếc nhìn nhau một cái. Chiêu Thụy Bồi ho nhẹ một tiếng, nói: - Hạ đại sư! Ta hiểu lo ngại của ngươi. Nhưng thứ cho ta nói thẳng. Dã tâm của Khai Vanh quốc không phải nhỏ. Bọn họ không chỉ muốn nắm trong tay một phần ba bản đồ Tây Bắc mà đối với các thế lực ẩn thế cũng muốn sờ tới. - Hắn dừng một chút, nhìn Hạ Nhất Minh, lời nói hết sức thành khẩn: - Hoành Sơn nhất mạch mặc dù ẩn thế, nhưng đám đại sư Khai Vanh quốc cũng có dã tâm với nó. Hạ Nhất Minh nhướng mày, nói: - Chiêu huynh! Ngươi nói thế có hơi quá không? Muốn đánh Hoành Sơn chúng ta, chỉ bằng vào Thành Phó, Mao Liệt Quang thì vẫn chưa đủ tư cách. Hắn nói cực kỳ tin tưởng. Nhìn vẻ mặt cũng có thể thấy hắn chẳng hề quan tâm tới chuyện đó. Chiêu Thụy Bồi nghiêm túc, nói: - Hạ đại sư! Ngươi không biết rằng ở Khai Vanh quốc, Mao Liệt Quang vẫn chưa phải là đệ nhất cao thủ. Cao thủ số một thực ra chính là lão tổ tông của hoàng thất Khai Vanh quốc. Hạ Nhất Minh sực nhớ tới chuyện ngày trước nghe trộm đám Tam hoàng tử Khai Vanh quốc và Thành Phó nói chuyện. Theo lời nói của bọn họ, vị lão tổ tông kia có thực lực không thể tưởng tượng được. Do dự một chút, Hạ Nhất Minh hỏi: - Vị lão tổ tông kia là ai? Chiêu Thụy Bồi cứng người. Với năng lực của hắn, khi nhắc tới người đó cũng có cảm giác sợ hãi. - Người đó chính là người đứng đầu thập đại tiên thiên cường giả của Khai Vanh quốc - Chiêm Thiên Phong. - Hắn hít một hơi, khó khăn nói: - Không chỉ ở Khai Vanh quốc mà trong số các tiểu quốc gia xung quanh, người này chính là cường giả duy nhất đạt tới Nhất đường thiên. - Nhất đường thiên... Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi. Trước khi hắn tới Hoành Sơn cũng chưa biết Nhất đường thiên là như thế nào. Nhưng đến bây giờ, đặc biệt sau khi chứng kiến Vu Kinh Lôi nhẹ nhàng giết chết một vị tiên thiên cường giả, Hạ Nhất Minh đã biết được cấp bậc này đáng sợ thế nào. - Hạ đại sư! Nghe đồn trong Hoành Sơn nhất mạch cũng có một vị đạt tới Nhất đường thiên. - Chiêu Thụy Bồi nói tiếp: - Nếu không, chỉ sợ Chiêm Thiên Phong đã sớm động tới quý phái rồi. Hạ Nhất Minh khẽ hừ một tiếng. Hắn nhớ tới dược viên truyền thừa mấy ngàn năm. Nhớ tới chuyện Vu Kinh Lôi cùng với Dược đạo nhân lo lắng vì chuyện người nối nghiệp, hắn bắt đầu tin vài phần. Nếu không có nguy cơ lớn nào, tại sao đám người Vu Kinh Lôi lại sốt ruột như thế? Khi Chiêu Thụy Bồi mở miệng, Thủy Huyễn Cận cùng với tất cả mọi người đều im lặng. Chứng tỏ, lão chính là người ăn nói tốt nhất trong nhóm. Lúc này, cho dù lão còn chưa đưa ra lời thỉnh cầu gia nhập thì trái tim Hạ Nhất Minh cũng đã đập thình thịch. Có lẽ, chỉ có thể đoàn kết mới có thể đối kháng với con quái thú Khai Vanh quốc này mà thôi. Đột nhiên, lỗ tai Hạ Nhất Minh khẽ động. Hắn biến sắc, nói: - Các vị! Mao Liệt Quang tới.