Vũ Thần
Chương 190
Gió thổi vù vù qua hai bên tai, mặc dù tốc độ chạy rất nhanh, nhưng động tác của Hạ Nhất Minh vẫn không một chút rối loạn.
Đặc biệt khi hắn cầm Đại Khảm Đao vào trong tay, ánh mắt lập tức nổi lên sự tự tin tới cực điểm.
Loại tự tin này chính là do Đại Khảm Đao mang lại cho hắn, tựa hồ có đao này trong tay hắn không còn phải sợ hãi, không có chuyện gì là không làm được.
Nhẹ nhàng đảo cổ tay một cái, Đại Khảm Đao nhất thời bị phân làm ba đoạn, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, nắm chặt trong tay đoạn cuối cùng của thanh đao, đem chân khí khồng lồ truyền vào trong đó, sau đó tay hơi run lên, đoạn cương côn này giống như lưu tinh cản nguyệt hướng về phía người nọ bay tới.
Giữa không trung truyền tới âm thanh xé gió thật lớn, dưới tình trạng đoạn cương côn chứa đầy chân khí của Hạ Nhất Minh, tốc độ của nó trở nên nhanh như chớp, phảng phất chỉ trong một khắc đã tới hậu tâm của hắc y nhân.
Trong lòng người nọ vô cùng hoảng hốt, cổ tay hắn hơi rung lên, nhuyễn kiếm trong tay liền hướng về phía sau đâm tới, giống như sau lưng hắn có đôi mắt vậy, không chút sai lệch điểm trúng đoạn cương côn.
Cương côn mang theo uy thế mạnh mẽ dừng lại một chút ở giữa không trung. Phảng phất như một kiếm này đã đem toàn bộ lực lượng của cương côn triệt tiêu đi khiến nó rơi xuống mặt đất.
Chỉ là, đang lúc chạy đi với tốc độ cao như vậy đã khiến cho một kích vừa rồi làm thân hình hắc y nhân lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã trên mặt đất. Hắn phải dồn sức vào hai chân mới miễn cưỡng đứng vững được. Lúc này, đột nhiên ở phía sau lưng truyền đến một loại cảm giác làm cho hắn lạnh sống cả sống lưng.
Khi cảm ứng được nguy cơ mãnh liệt, người này không hổ là tiên thiên cường giả, hắn không cần nghĩ ngợi nhiều đâm ngược về sau một kiếm
Nhưng mà, vận rủi của hắn cũng không vì vậy mà triệt tiêu đi, bởi vì ngay lúc hắn đang nỗ lực đánh bay thanh cương côn thứ hai, thì lần thứ ba cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.
Cho dù là khi Vu Kinh Lôi xuất hiện, thi triển ra thực lực Nhất Đường Thiên, hắn cũng chưa từng có cảm giác kinh khủng như thế.
Cảm thụ được nguy hiểm, trong lòng hắn đột nhiên bình tĩnh lại, những tập luyện ngày thường giờ phút này đã phát huy ra tác dụng của nó.
Nhuyễn kiếm trong tay lần thứ ba được hắn trở tay đâm ra ngoài.
"Đinh........"
Một đạo tiếng vang thanh thúy truyền đến, Đại Khảm Đao bay cao lên, trong lúc đó, nhuyễn kiếm trong tay người nọ cũng không thể tiếp tục chống đỡ được lực lượng cường đại liên tục đánh vào, sau khí đỡ ám khí thứ ba đã bị gãy làm hai.
Mà càng làm hắc y nhân cảm thấy sợ hãi chính là chỉ với ba lần dùng ám khí tập kích này, Hạ Nhất Minh đã đuổi kịp hắn.
Hạ Nhất Minh hơi dùng sức dưới chân, cả người đã lao thẳng về phía đối phương. Hắn bình tĩnh duỗi tay ra, ở giữa không trung kết thành một đạo thủ ấn kỳ dị, lòng bàn tay chợt lóe lên một luồng hồng quang.
Chân khí vừa mới khôi phục đã ngưng tụ lại một điểm, cuối cùng phóng xuất ra một luồng chân khí màu đỏ như cây kim. Luồng chân khí này nhanh chóng vượt qua khoảng cách giữa hai người, nhằm về phía lưng của hắn y nhân đánh tới.
Người nọ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên, ở giữa không trung xoay người, một quyền từ trước ngực đấm ra, đem luồng chân khi của Hạ Nhất Minh cản lại.
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hạ Nhất Minh, không khỏi có chút khó hiểu, người này cùng với hắn chạy một quãng thời gian dài, vì sao tinh thần vẫn sảng khoái, tựa hồ như mới ngủ bảy, tám canh giờ vậy. Chẳng lẽ ở trên người nọ có mang theo loại đan dược gì rất tốt sao?
Quả thật, cho dù là tiên thiên cường giả thì dưới tình huống liên tục chạy kiệt lực một thời gian dài, cả người cũng phải cảm thấy uể oải. Cho dù là hắn có mang theo đan dược có thể trợ giúp bản thân khôi phục lại tinh thần, nhưng tiêu hao chân khí thì vẫn có ảnh hưởng tới tinh lực.
Còn bây giờ so sánh với thần thái của Hạ Nhất Minh, tinh thần của hắn giống như sinh long hoạt hổ, vô cùng khỏe mạnh, muốn không gây cho người khác sự nghi ngờ thì quyết không có khả năng.
Hạ Nhất Minh ung dung vỗ hai bàn tay, sau khi đánh gẫy nhuyễn kiếm của đối phương, hắn cũng không có ý định nhặt lại thanh Đại Khảm Đao, mà cước bộ khẽ động, hướng về phía đối phương đi nhanh tới.
Giờ phút này, tinh khí thần của Hạ Nhất Minh được ngưng tụ lại cao độ, khí thế cường đại hoàn toàn tập trung lên người đối thủ. Khí thế sau khi thoát ly ra khỏi người Hạ Nhất Minh, tạo thành một bức tường khiến cho đối phương khó có thể bỏ chạy.
Đương nhiên, nếu người này có công phu khinh thân công pháp nhanh hơn gấp đôi, như vậy cho dù Hạ Nhất Minh có hồi phục trở lại cũng vô dụng. Chỉ là, muốn trong thoáng chốc đề cao tốc độ thân pháp lên gấp đôi, đối với bất luận ai cũng đều là chuyện không thể làm được.
Người nọ cười khổ một tiếng, đột nhiên nói:
- Tôn kính các hạ, ta nghĩ giữa chúng ta hẳn là có chút hiểu lầm.
Ngữ khí của hắn mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng Hạ Nhất Minh lại nghe ra được ý tứ của hắn
Lạnh lùng cười một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Hiểu lẩm? Chẳng lẽ ba người các ngươi liên thủ vây giết trưởng lão Hoành Sơn nhất mạch của chúng ta cũng là hiểu lầm sao?
Hắn dừng lại một chút, nghĩ đến lời của Vu Hi Thần, cả người lập tức nổi lên sát khí, nói:
- Cướp đoạt tiên thiên nội đan của trưởng lão Vu Hi Thần cũng là các ngươi làm a.
Gương mặt người nọ nhất thời lộ ra một tia phẫn nộ, nói:
- Không đúng, hai đầu tiên thiên linh thú đó rõ ràng là do ba người chúng ta giết chết, vị trưởng lão kia của quý phái âm thầm ẩn nấp ở xung quanh, chờ khi chúng ta thả lỏng tinh thần mới ra tay trộm đi. Hắn là một tiểu thâu hèn hạ, hoàn toàn không xứng đáng là một tiên thiên cường giả.
Hạ Nhất Minh giật mình, hắn nhìn đối phương có chút hứng thú, mặc dù song phương chỉ trích nhau, nhưng đối với Hạ Nhất Minh, hắn tự nhiên là lựa chọn tin tưởng người của bên mình hơn.
Đang định trào phúc vài câu, đã thấy đối phương khom người, nói:
- Kẻ hèn La Mễ Á đến từ phương Tây xa xôi, không muốn cùng quý phái kết thù oán, mong vị đại nhân này có thể đình chỉ truy kích, ngày sau xin được báo đáp.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, kinh ngạc nhìn thoáng về phía Tây, nói:
- Ngươi là từ bên kia sơn mạch tới?
La Mễ Á gật đầu, nói:
- Đúng thế, ba người chúng ta trải qua rất nhiều khó khăn xuyên qua sơn mạch mới tới được nơi này.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhanh chóng hiện lên vẻ kính nể, hành lang sơn mạch cả vùng tây bắc chưa từng có người nào biết được nó lớn mức nào, cũng chưa người nào biết tới nó dài bao nhiêu. Nhưng người này lại từ bên kia phiến sơn mạch, trèo đèo lội suối đến, loại chuyện này quả thật làm cho người ta khó tưởng tượng nổi.
Nguy hiểm trong quá trình đó thì không phải nói đến, chỉ riêng về chiều dài của lộ trình cũng đủ để cho Hạ Nhất Minh phải nhường bước.
La Mễ Á tựa hồ đã nhìn ra được sự kinh ngạc của Hạ Nhất Minh, hắn đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc chai màu xanh biếc.
Hạ Nhất Minh ngước mắt nhìn lên, thấy được được một ít chất lỏng màu trắng ở trong chiếc chai, chỉ là hắn cũng không biết được tác dụng của những thứ này.
Sắc mặt La Mễ Á ngưng trọng nói:
- Thứ thánh thủy này là đặc sản của Chúng Thần điện, nếu dùng để cải thiện thân thể thì có làm cho người ta đề cao lực lượng của bản thân, nếu trong lúc chiến đấu mà sử dụng có thể làm cho tinh thần lập tức hồi phục, hơn nữa còn không có tác dụng phụ. Ngài nếu nguyện ý hóa giải mối ân oán này, như vậy ta nguyện ý đem thánh thủy dâng tặng cho ngài.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- La Mễ Á phải không? Hai đồng bạn của ngươi lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chẳng lẽ khi bọn họ tử vong, ngươi còn có thể nguyện ý hóa giải mối ân oán này sao?
Ánh mắt La Mễ Á không chút thay đổi, nói:
- Hai người bọn họ đều là thánh kỵ sĩ do đấng toàn năng bồi dưỡng ra, bọn họ quay trở về trong vòng tay của người đó là điều vinh quang nhất, ta như thế nào có thể ghi hận ngài?
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi, hắn thật sự có chút hoài nghi ba người này có đúng là bạn bè hay không.
Nhìn thấy gương mặt kinh dị của Hạ Nhất Minh, La Mễ Á tiếng lên trước một bước, cầm chiếc lọ màu xanh biếc đặt ở trên một tảng đá, sau đó thong thả lui lại phía sau.
Động tác của hắn lúc này vô cùng cẩn thận, hơn thở cũng rất bình thản, không có chút ý tứ nào muốn công kích Hạ Nhất Minh, đồng dạng, Hạ Nhất Minh cũng không có ý tứ ra tay.
Ánh mắt lướt qua chiếc lọ màu xanh, Hạ Nhất Minh không tránh khỏi có chút động tâm. Nếu như thánh thủy trong chiếc chai này quả thật có tác dụng như hắn nói, chẳng phải là so với tinh lực kim đan còn muốn lợi hại hơn?
Hắn đưa tay ra phía trước, lòng bàn tay hơi lõm xống, chiếc lọ ở phía xa bị hấp lực kéo lại, hướng về phía bàn tay Hạ Nhất Minh bay tới.
Bất quá, giờ phút này Hạ Nhất Minh đang đem từng động tác của Vu Kinh Lôi nhớ lại ở trong đầu, sau đó hắn lập tức chán nản mà buông bỏ, mặc dù đều là cách không hấp vật, nhưng độ khó khăn trong đó lại cách nhau một trời một vực.
Chiếc lọ cuối cùng đã lọt vào lòng bàn tay của Hạ Nhất Minh, nhưng đúng lúc đó, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, bời vì hắn cảm ứng thấy, khi tiếp xúc với chiếc lọ, từ nó truyền sang một luồng khí lạnh tới cực điểm.
Loại lực lượng này hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, hơn nữa cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Hàn khí tuôn ra, dọc theo bàn tay hắn nhanh chóng lan tỏa ra toàn bộ cánh tay, về phần ngực cùng thân thể chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một tầng sương mỏng.
Hạ Nhất Minh vô cùng hoảng hốt, chân khí đang lưu chuyển trong thân thể muốn chuyển thành Liệt Hỏa Công. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện, uy lực của luồng hàn khí này vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, sau một khắc đóng băng bên ngoài thân thể của hắn đã tiếp tục xâm nhập vào bên trong.
Lúc này, tốc độ vận chuyển chân khí của hắn đã giảm xuống rất nhiều, hơn nữa luồn hàn khí này rất nhanh chóng lan tràn ra. Tựa hồ ngay cả năng lực suy nghĩ của hắn cũng bị ảnh hưởng nhất định.
Trong mắt La Mễ Á ánh lên một tia vui sướng quỷ dị, hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm từ trong miệng hắn được phát động ra:
- Kỷ lý cô lỗ.....
Khi câu nói này vang lên, ánh mắt La Thước Á nhất thời uể oải, giống như người bình thường đã trải qua ba ngày ba đêm chưa ngủ, tinh lực vừa mới khôi phục lại trong nháy mắt đã tiêu hao toàn bộ. Bất quá, hắn cũng không có chút chần chờ, cả người gióng như một con báo vọt lên phía trước. Từ trên người hắn tỏa ra sát khí vô cùng cường đại, gần như có thể biến thành lực sát thương thực sự.
Mặc dù không rõ ý tứ câu nói của đối phương, tuy nhiên Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy đầu mình chợt đau buốt, giống như đang có vô số kim châm từ bên ngoài chọc vào, cơ hồ muốn làm cho đầu hắn nứt ra.
Từ trên tay truyền đến luồng hàn khí đủ là người ta đông lạnh, cùng với đầu bị đau đớn làm cho thân thể của Hạ Nhất Minh trong nháy mắt đã rơi vào tình trạng không thể nhúc nhích. Cùng lúc đó, đòn phản công mãnh liệt của La Mễ Á đã gần ngay trước mắt, tựa hồ hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Thế nhưng, ngay lúc Hạ Nhất Minh cảm thấy tuyệt vọng thì từ trong đan điền của hắn nổi lên một cỗ lực lượng thần kỳ. Cỗ lực lượng này có tốc độ nhanh tới khó tin, cớ hồ ngay khi xuất hiện thì đã truyền tới khắp toàn thân Hạ Nhất Minh.
Cảm giác băng giá nhất thời biến mất, ngay cả cảm giác đau đầu cũng bị triệt tiêu.
Hai hàng lông mày hắn khẽ nhướng lên, trong nháy mắt cảm nhận được chân khí trong cơ thể xảy ra biến hóa, hắn vẫn có thể cảm giác được từ lòng bàn tay truyền đến khí lạnh tới cực điểm. Nhưng cùng với vừa rồi bất đồng chính là cỗ lực lượng này không thể tiếp tục làm cho hắn đóng băng nữa, bởi vì cỗ lực lượng này đã dung nhập vào trong đan điền của hắn, tựa hồ biến thành một trong những loại lực lượng mà hắn có thể nắm giữ.
Giống như tiên thiên Liệt Hỏa Công, giống như Ba Văn Công, mặc dù hắn cũng không có bất cứ loại công pháp kỳ dị nào, cũng không nắm giữ lộ tuyến hành tẩu quỷ dị nào. Nhưng hắn lại có cảm giác, luồng lực lượng này hắn có thể điều khiển một cách tùy tâm sở dục được.
Không chỉ như thế, hắn vô cùng minh bạch, đau đớn ở đầu mới rồi đã biến mất, nhưng hắn có cảm giác tiếc nuối chính làm hắn mặc dù đã bị loại thanh âm kỳ dị đó công kích, nhưng cũng không thể nắm giữ loại lực lượng này. Lực lượng kỳ dị từ trong đan điền được kích phát ra đã khiến cho cảm giác như vô số kim châm đang đâm vào đầu biến mất.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhất thời thấy được một bàn tay ở trước mặt hắn đang không ngừng lớn lên. Đây chính là một kích toàn lực của La Mễ Á, muốn đem hắn đánh chết ngay tại chỗ.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi nhếch lên, giờ phút này, mặc dù trong cơ thể hắn đã không có bất cứ vấn đề gì, nhưng bề ngoài lại vẫn bị một màn sương trắng bao phủ. Khi hắn nhếch mép lên tạo ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
La Mễ Á rùng mình, hắn tưởng như mình đang bị hoa mắt, chẳng lẽ lấy Vạn Niên Băng Tủy đóng băng người lại còn có thể động đậy sao?
Ý niệm này chỉ hiện lên chốc lát ở trong đầu hắn, sau đó hắn thấy được một bàn tay.
Cánh tay nguyên bổn đã bị đóng băng cứ như vậy giơ lên cao, cùng với bàn tay của hắn va chạm vào nhau.
Nhất thời, La Mễ Á rùng mình, tất cả mọi động tác của hắn trong nháy mắt đình chỉ lại.
Từ lòng bàn tay của Hạ Nhất Minh truyền tới một cỗ hàn khí quen thuộc, đúng là lực lượng của Vạn Niên Băn Tủy do hắn trong cơ duyên xảo hợp mà có được.
Ba người bọn họ từ phương Tây xa xôi tới nơi này, vô tình thấy được một cái sơn động, ở nơi đó có chiếc lọ màu xanh trong suốt thần kỳ.
Chiếc lọ này nhìn từ bên ngoài thì cũng không có chút nào khác thường, nếu mang bao tay chạm vào thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu không có gì ngăn cách mà chạm vào như vậy từ nó sẽ toát ra đại lượng hàn khí làm cho con người khó có thể chịu được, chỉ trong chốc lát sẽ khiến cho người đó đóng băng lại.
Ở trong sơn động bọn họ phát hiện ra cái chai, may là lúc đó có ba người, cho nên khi một người gặp phải tình trạng đó, hai người còn lại lập tức ra tay cứu nguy mới có thể thoát khỏi. Nếu chỉ có một người, như vậy khẳng định là hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Trải qua con đường tìm sống trong chỗ chết, bọn họ cuối cùng cũng biết được đây chính là Vạn Niên Băng Tủy trong truyền thuyết. Bởi vì chỉ có vật đó mới có thể đóng băng được cả tiên thiên cường giả.
Đương nhiên, chiếc bình ngọc này có thể tỏa ra được hàn khí mãnh liệt như thế chỉ sợ cũng đã vượt qua vạn năm, nhưng cuối cùng là băng tủy bao nhiêu năm thì bọn hắn lại không biết được. Hơn nữa, chiếc lọ này cũng là một loại bảo bối không biết tên, dù sao ngay cả La Mễ Á cũng không biết, dụng cụ này được làm từ loại vật liệu gì mà có thể đem sự âm hàn của Vạn Niên Băng Tủy cách ly với thế giới bên ngoài.
Dị bảo này là thu hoạch lớn nhất trong chuyến này của La Mễ Á, so sánh với khối tiên thiên nội đan thì còn hơn một chút.
Lúc này, khi tới bước đường cùng, La Mễ Á đem hy vọng duy nhất đặt lên chiếc lọ, mà đúng như hắn mong muốn, Hạ Nhất Minh quả thật đã giống như đồng bọn của hắn lúc đầu, đều không phát hiện ra huyền bí trong đó. Nhưng hắn nghĩ không ra, Hạ Nhất Minh rõ ràng đã bị đóng băng lại, hơn nữa đã bị hắn sử dụng âm ba để công kích, vậy mà cuối cùng lại giống như không có việc gì, đem luồng hàn khí mà hắn kiêng kỵ truyền tới trên người hắn.
Trong nháy mắt, trong lòng La Mễ Á chuyển qua vô số ý niệm, khi luồng hàn khí xâm nhập vào, hắn mặc dù đã kiệt lực suy nghĩ phải làm ra hành động gì, nhưng động tác của hắn giống như của một ông cụ tám mươi tuổi, chậm chạp như rùa bò, không có chút uy hiếp nào.
Hoảng hốt một lúc, tinh thần của hắn lâm vào một loại cảnh giới kỳ dị, tựa hồ như hắn thấy được khi hắn bắt đầu sinh ra, cho đến khi hắn tu luyện thành tài, cùng với hai người nữa kết bạn đi xa, đi tới Diêu Viễn quốc, cho đến khi hắn thấy được bộ dạng lúc này của mình.....
Bời môi của hắn hơi giật giật, cuối cùng không nói được một lời nào, mà từ từ cứng nhắc lại.
Thân thể Hạ Nhất Minh hơi run rẩy, luồng sương trắng bao phủ cơ thể đã thối lui toàn bộ, từ trên người hắn bốc lên một làn khói trắng, đây là do Hạ Nhất Minh vận dụng Liệt Hỏa Công đem thân thể và quần áo đang ướt sũng làm cho khô lại.
Dưới sự vận dụng của hắn, độ ấm của Liệt Hỏa Công được khống ché vừa đủ, chỉ sau chốc lát, quần áo trên người đã hoàn toàn khô ráo, chỉ lại còn một ít nếp nhăn, tựa hồ như đã mặc một thời gian rất dài.
Thu hồi bàn tay lại, Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn vào bức tượng băng La Mễ Á ở trước mặt, trong lòng có chút cảnh giác.
Hắn cũng không biết chính mình vừa mới sử dụng loại lực lượng gì, nhưng đan điền của hắn sau khi đem chân khí thành công chuyển hóa thành lực lượng đó, thể hiện ra uy lực cường đại tới mức chính hắn cũng khó tin nổi.
Khi chân khí âm hàn của hắn cùng với chân khí của La Mễ Á tiếp xúc, luồng âm hàn nhất thời bạo phát ra, đem thân thể, máu, thậm chí cả chân khí của La Mễ Á hoàn toàn đóng băng lại.
Nếu như không phải vậy, hắn cũng không có khả năng dễ dàng đem tiên thiên cường giả đánh chết.
Ánh mắt nhìn chiếc bình nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng Hạ Nhất Minh có vô vàn cảm khái, La Mễ Á muốn dùng vật này ám toàn Hạ Nhất Minh, nhưng hắn lại không nghĩ ra, cuối cùng dồn hắn vào chỗ chết lại chính là vật hắn dùng để ám toán.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
66 chương
1780 chương
2091 chương
20 chương
10 chương
32 chương