Vũ Thần

Chương 1189

Thiên địa bao trùm hồng quang huyết sắc. Oán khí đầy trời giờ phút này trầm mặc giống như không khí nghi lễ khâm niệm. Không gian xuất hiện tử khí gió tanh mưa máu, hóa thành vô số lưỡi đao sắc bén chém xuống phía dưới. - Ba ba ba. Tiếng bạo phá vang lên không ngưng. Toàn bộ phương viên bên ngoài Băng cung tràn ngập huyết sắc. Lúc này tám chín phần số lượng quái thú bạo thể mà chết. Một số ít may mắn còn sống, hấp hối bên cạnh vũng máu. Đàn quái thú chủ yếu sinh sống tại Bắc hải, phần nhiều trong đó là mãnh thú đến từ vô số đảo nhỏ, thậm chí có một ít là phổ thông linh thú cùng tiên thiên linh thú. Tuy không có Thánh thú, nhưng khiến đông đảo linh thú cùng mãnh thú chết đi như thế tạo thành một trận âm sát khí khó có thể tưởng tượng. Trong chốc lát, âm sát khí nồng nặc tới cực điểm. Hơn nữa bị lực lượng nào đó làm giảm bớt cùng gia tăng, khiến từ âm sát lực lượng tựa như phát ra tiếng quỷ khóc. Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn cảnh tượng trước mắt. Mặc dù hắn khẳng định ba đầu Thần thú có chuẩn bị từ trước, nhưng không nghĩ ra một kích cuối cùng này tanh máu cùng kinh khủng như thế. Huyết quang khổng lồ không có một tia bay loạn, được một lực lượng khó tin sai khiến cùng trói buộc, dần hình thành một đồ án Lục giác tinh mang. Huyết quang vô tận bay lên ngưng tụ trên đồ án. - Tìm được rồi. Thanh âm Bách Linh Bát bình tĩnh truyền đến tai Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh thoáng ngẩn người quay đầu nhìn lại. Trên màn hình, hai đầu đầu Bạch hùng đang đứng ở một góc đồ án. Trên tay hai đầu Bạch hùng đều cầm một cây lục lăng Thần đạo bảo khí. Quang mang trên bảo khí phát sáng, chậm rãi rót xuống nền đất bên dưới. Nếu không biết nội tình khẳng định không thể nhìn ra ảo diệu trong đó. Hạ Nhất Minh thoáng trầm ngâm đã lập tức rõ ràng. Trách không được bọn họ tìm không được thân ảnh hai vị Ngụy thần cảnh cường giả, hóa ra bọn họ khoác lên một bộ da gấu. Nếu không vì hiện giờ bọn họ điều khiển Lục giác tinh mang huyết hà đại trận, Hạ Nhất Minh sợ rằng không nghĩ ra hai đầu Bạch hùng bình thường này chính là hai vị Tây phương cường giả. Lúc này, Hạ Nhất Minh bừng tỉnh. Kẻ chính thức điều khiển huyết sắc Lục giác tinh mang đại trận không phải Bạch kình đang diễu võ dương oai trên không trung, mà là hai vị Ngụy thần cảnh giấu mình phía dưới. Kết quả này, chỉ sợ bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ đến. Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn động tác Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc, cảm ứng sự điều khiển của bọn họ với Lục giác tinh mang đại trận. Hai mắt hắn dần sáng ngời. Đây là Hắc ám lực lượng có sự kết hợp của Quang minh lực lượng, hợp nhất linh hồn cùng lực lượng. Lúc này, Hạ Nhất Minh hưng phấn đến run rẩy thân hình. Linh hồn lực lượng hợp nhất biểu hiện hoàn mỹ, nắm giữ thần thông khó tin. Trong lúc hoảng hốt, Hạ Nhất Minh chợt có cảm ngộ. Các loại lực lượng bất đồng trong đan điền bắt đầu vần động. Hắn cảm giác mơ hồ mình đã nắm bắt được điều gì đó. Trong lòng hắn mơ hồ có một tiếng vọng liều lĩnh gào thét. Đó là một cảm giác tử vong thoáng qua. Cảm giác này khắc sâu trong lòng, nếu hắn có thể hiểu được điều gì đó từ cảm giác này, đối với con đường tu luyện ngày sau là một điều vô cùng tốt. Hắn dường như có chút rõ ràng. Trên khuôn mặt ẩn hiện vẻ tươi cùng. Nhưng trong lòng hắn trái ngược bao hàm càng nhiều điều khó hiểu cùng nghi hoặc. Quả thực vô cùng huyền ảo, hắn nhiều nhất cũng chỉ chạm tới bên ngoài chứ chưa nắm bắt được trọng tâm vấn đề. Nhưng dù như thế cũng đã tạo được lợi ích cho hắn. Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện nhìn nhau. Chúng có thể cảm nhận được Hạ Nhất Minh đột ngột tiến vào trạng thái cảm ngộ ngàn năm khó gặp. Đây là cảnh giới thần kỳ huyền diệu không thể giải thích. Hơn nữa, loại cảnh giới này hai đầu Hư thần cảnh Thần thú không thể tiếp xúc được. Mặc dù tâm linh tương thông, nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua, không chút rung động ảnh hưởng đến Hạ Nhất Minh. Bất quá chúng cũng không lo âu. Vì Hạ Nhất Minh cùng chúng nắm giữ Bạn sinh năng lực. Chỉ cần sau này đề thăng thực lực đến Ngụy thần cảnh, tùy thời có thể hưởng thụ quá trình cảm ngộ. Đây là điểm tốt lớn nhất của Bạn sinh năng lực, một phương thu được cảm ngộ thì phương kia có thể tùy thời thụ hưởng. Nhưng Hạ Nhất Minh đang trong trạng thái tập trung cao độ, sao có thể hoàn thành chuyện ám sát đối phương? Một người đang có cảm ngộ đi " ám sát " thần đạo cường giả? Đó là tìm chết. Mà nếu hai bọn chúng ra tay thì cũng không ổn. Vì tâm tình chúng dao động sẽ ảnh hưởng đến cảm ngộ của Hạ Nhất Minh. Chuyện này tuyệt đối là được không bằng mất. Hai đầu Thần thú nhìn chằm chằm về phía trước, vận khí hai Tây phương Thần đạo cường giả thực là tốt. Bất quá, chúng không nghĩ đến, nếu Hạ Nhất Minh không ra tay, thì bằng vào thực lực của chúng cũng không thể hoàn thành kỳ tích " ám sát" Ngụy thần cảnh cường giả. Trên bầu trời, đại trận Huyết Tế đã ngưng tụ đủ huyết sắc cùng oán khí lực lượng cường đại. Khắp thiên địa tràn ngập âm phong như tiếng quỷ khóc sói tru cùng mưa phùn đỏ tươi như máu. Biển máu vô tận, ngàn dặm xương trắng. Vô số thi thể bị lực lượng cường đại điều khiển, da thịt toàn thân dần tiêu tán. Mưa máu màu đỏ dường như có lực lượng ăn mòn, trừ xương cốt ra thì bất cứ cái gì cũng biến thành biển máu màu đỏ. Sau đó, hài cốt từ biển máu bay lên trời, tụ hợp tại Lục giác tinh mang đại trận tạo thành sáu thanh cốt kiếm khổng lồ. Cốt kiếm lơ lửng trong không trung khiến người ta vô cùng sợ hãi, hơn nữa còn được gia trì trong huyết vũ trở nên cứng rắn cùng cường đại như kim chúc. Bạch kình hai mắt ngưng trọng nhìn xuống dưới. Mặc dù nó điều khiển được Quang minh cùng Hắc ám lực lượng nhưng vì thể chất có hạn, nhiều nhất cũng chỉ nắm giữ một chút bên ngoài. Hai nhân loại dưới lốt Bạch hùng kia mới chân chính điều khiển tất cả mọi thứ. Lúc này, Bạch kình mới hiểu vì sao chủ nhân coi trọng hai người kia. Không phải vì họ là nhân loại, mà vì bọn họ nắm giữ hai lực lượng cường đại tương đồng. Quang minh cùng Hắc ám lực lượng tiến hành Huyết Tế mới đạt đến uy lực cường đại nhất. Quả thực vượt xa uy lực Hắc ám Huyết Tế đơn thuần, khiến cho bọn hắn có tự tin công phá Thủy hệ Thần lực phòng hộ. Bạch kình rống lên một tiếng vang dội. Mặc dù ngay cả nó cũng không biết bản thân rống lên làm gì. Nhưng phía dưới hai nhân loại cường giả đã đồng thời đưa ra quyết định công kích. Sáu thanh cốt kiếm khai thiên phá địa chém về phía thất thải hào quang bao phủ Băng cung sơn môn. Trong chốc lát, thất thải hào quang bạo phát. Một đạo lực lượng từ Thất thải cung phóng ra cuồn cuộn không dứt, trước mắt mọi người va chạm với cốt kiếm. Cảnh tượng xảy ra khiến mọi người kinh tâm động phách. Thất thải hào quang va chạm cốt kiếm. Hào quang không hóa thành một màn hơi nước mà ngược lại hồng quang như máu dần dần tràn ngập không gian. Chỉ trong chốc lát, thất thải hào quang kinh diễm bị bịt kín bởi một tầng hồng quang huyết sắc. Hồng quang huyết sắc cùng hồng quang trong thất thải hào quang hoàn toàn bất đồng. Đây là một lực lượng âm độc cực điểm, giống như một đầu cự thú tham lam không ngừng thôn phệ hào quang chung quanh, hơn nữa còn đem toàn bộ thất thải hào quang đồng hóa. Huyết hải vô nhai, ngàn dặm khô cốt hình thành quang ám Huyết Tế, trận pháp công phá Thần lực cường đại nhất. Đặc biệt bên trong ẩn chứa vô tận oán khí lực, đối với Thiên địa lực có khả năng khắc chế cùng ăn mòn đến khó tin. Lúc này, tất cả đệ tử Băng cung biến sắc, trở nên thảm đạm, tràn đầy tuyệt vọng. Thất thải hào quang là chướng ngại cuối cùng bảo vệ bọn họ. Nếu ngay cả Thủy hệ Thần lực phòng hộ cũng không thể bảo vệ bọn họ an toàn, thực sự sẽ không biết có bao nhiêu sinh mạng phải chịu đồ sát. Ngoài mấy vị Thần đạo cường giả, chỉ sợ ngay cả ngũ khí đại Tôn giả cũng chỉ có con đường chết. Lòng tuyệt vọng nhanh chóng lan tràn. Huyết quang dường như trở nên hung hăng bạo ngược, cả Băng cung khí thế đại giảm. Tất cả mọi người vẫn cầm trong tay binh khí, nhưng trong lòng bọn họ tràn đầy bất đắc dĩ. Đối mặt với thần thông quỷ dị trước mặt, bọn họ một thân vũ lực căn bản không có bất cứ hy vọng nào sống sót. Nếu như gặp quái thú công kích, bọn họ có thể toàn lực chiến đấu cho đến chết. Nhưng dưới huyết hải, bọn họ đã mất đi năng lực chiến đấu. Lúc này ý chí không kiên định, ngã xuống ngồi trên mặt đất, thân thể phát run. Nhưng không ai trách cứ bọn họ. Bởi vì địch nhân công kích trước mắt, không phải lấy nhân lực có thể chống đỡ được. Đối với cục diện trước mắt, mọi người cảm thấy vô cùng đen tối cùng tuyệt vọng, tâm tàn ý lạnh. Nhưng lúc này một tiếng chim hót vang lên thanh thúy, khiến thân thể mọi người một lần nữa run rẩy. Sau đó, bọn họ nhìn thấy một tầng sáng nhanh chóng tràn ngập không gian.