Vũ Thần
Chương 1145
Bạch mã hí một tiếng dài, âm thanh vang vọng không gian. Hạ Nhất Minh đưa một tay túm lấy bảo trư dẫn đường phía trước.
Tốc độ Lôi điện lúc này cũng là số một số hai trong Thần đạo, trừ đám Thần thú thiên phú phi hành, Thần đạo nhân loại e rằng không ai có thể sáng bằng. Bởi thế khi bọn họ tới nơi này, các vị Thần đạo cường giả còn chưa đuổi kịp.
Bất quá sau khi tới nơi này, ba người Hạ Nhất Minh không hẹn mà cùng dừng lại. Bởi trước mặt họ là một mảnh thiên địa chi uy. Sau khi bảo trư phát hiện Lôi chấn tử, ba người Hạ Nhất Minh không để ý hết thảy đuổi theo.
Nhưng bọn họ nghĩ không ra, tốc độ phi hành của khỏa Lôi chấn tử kia nhanh tới vậy. Ngay cả Lôi điện dốc toàn lực cũng không cách nào thu hẹp khoảng cách.
Sau hồi lâu, tốc độ đám người Hạ Nhất Minh đã chậm lại. Bởi lúc này bọn họ xác định, có người có ý sử dụng Lôi chấn tử làm mồi nhử dẫn dụ họ tới đây. Bất quá ba người Hạ Nhất Minh tài cao gan lớn, mặc dù biết rõ có uẩn khúc nhưng chưa từng buông tha.
Đối với bọn họ mà nói, hai khỏa Lôi chân tử cuối cùng thật sự quan trọng. Cho dù biết rõ trước mặt tồn tại cạm bẫy, bọn họ cũng không ngại nhảy vào.
Vài canh giớau, bọn họ đã tới không trung mênh mông. Phía trước họ xuất hiện tầng mây khiến người ta run sợ trong lòng.
Trước mắt đám mây đen kia như chèn ép cả bầu trời.
Tầng mây đen đáng sợ này tầng tầng lớp lớp, to lớn mà cổ quái giống như giữa những đụn cát xuất hiện một ngọn núi cao. Bên trong nó thỉnh thoảng truyền ra tiếng sấm ù ù hỗn độn.
Xa xa nhìn tầng mâu bao phủ mười dặm này, sắc mặt Hạ Nhất Minh vô cùng khó coi.
- Bảo trư. Vật kia ở trong đó sao?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi. Mặc dù tâm linh bọn họ đã tương thông như dưới tình huống này vẫn theo thói quen sử dụng ngôn ngữ bình thường giao tiếp. Bảo trư không chút do dự nói:
- Không sai. Lôi chấn tử khẳng định ở trong này.
Âm thanh Lôi điện vang lên trong đầu họ:
- Chúng ta xông vào thôi.
Nếu bạch mã mở miệng hí, Hạ Nhất Minh hiển nhiên không hiểu nó nói gì, bất quá trao đổi bằng ý niệm khiến hắn dễ dàng làm dược điều này.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh đồng dạng sử dụng ý niệm nói:
- Tầng mây này vô cùng cổ quái. Dù sao Lôi chấn tử ở trong cũng không trốn được. Chúng ta chờ đợi một chút.
Đôi mắt Lôi điện mở lớn, hỏi:
- Chúng ta chờ gì?
- Người hỗ trợ.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ thâm ý, nói.
Lôi điện quay đầu nhìn lại, mặc dù đám Thần đạo cường giả không biết bị nó vứt ở nơi nào nhưng khi nãy nó cảm ứng rõ ràng bọn họ đều đi theo. Bởi thế chờ một lát, chính là chờ mọi người tập hợp.
- Bọn họ sẽ hỗ trợ sao?
Lôi điện hoài nghi hỏi.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Ngươi yên tâm. Bọn họ khẳng định sẽ giúp.
Hai tháng sau chính là thời điểm diễn ra trận chiến Đông Tây. Đám Ngao Mẫn Hành tuyệt đối sẽ không để hắn mạo hiểm.
Đã có hai vị Ngụy thần cảnh cường giả này, Hạ Nhất Minh đương nhiên sẽ không ngốc tới độ một mình tiến vào tầng mây quỷ dị này.
Bọn họ cứ thế đứng ngoài chờ đợi, đám mây kia ngoại trừ vang lên vài tiếng sấm động cũng không xuất hiện biến hóa nào khác. Sau khi chứng kiến cảnh này, Hạ Nhất Minh càng khẳng định tầng mây này không hình thành tự nhiên.
Bất quá người ẩn nặc trong tầng mây này kiên nhẫn hơn đám người Hạ Nhất Minh rất nhiều. Hắn điều đồng thời điều khiển tầng mây không có bất cứ động tác nào dư thừa, khiến trong lòng Hạ Nhất Minh phát lạnh.
Rốt cuộc nửa canh giờ sau từ phương xa cũng truyền tới khí tức sinh mạng cường đại.
Đám Thần đạo cường giả từ Hạ gia trang đuổi tới không thiếu một ai.
Sau khi tấn giai Thần đạo, tốc độ phi hành của cường giả nhân loại cơ hồ ngang nhau. Trừ khi có được Thần khí phi hành đặc biệt, nếu không cho dù tốc độ Ngụy thần cảnh cường giả cũng chưa chắc vượt qua Hư thần cảnh cường giả.
Đám người Ngao Mẫn Hành từ xa đã thấy được tầng mây kinh khủng này. Càng tới gần bọn họ càng cảm nhận rõ hơn lực lượng cường đại ẩn giấu trong đó.
Đương nhiên thiên địa chi uy này mặc dù cường đại nhưng cũng không khiến đám Thần đạo cường giả mất đi đấu chí.
Tất cả mọi người ánh mắt cảnh giác nhìn tầng mây trước mặt, sau hồi lâu Luu Mục mở miệng nói:
- Hạ trưởng lão. Rốt cuộc có chuyện gì?
Hạ Nhất Minh nhún vai làm ra thủ thế bất đắc dĩ nói:
- Ta tới nơi này tầng mây kia đã tồn tại.
Lưu Mục giật mình, suy nghĩ một lát theo sau gật đầu.
Thần đạo cường giả mặc dù cũng có thể ngưng tụ thiên địa chi uy nhưng khi bắt đầu cần có thời gian nhất định. Thời gian càng lâu, uy lực thiên địa càng lớn. Tầng mây điệp trùng bán kính mười dặm này cần ngưng tụ thiên địa lực lượng tới độ khó tin. Bởi thế khẳng định có vị Thần đạo cường giả khác bố trí tại đây.
Nếu tồn tại người trong nháy mắt ngưng tụ ra đám mây này, đám người bọn họ cũng không dám dừng lại mà bỏ chạy rất xa.
Ánh mắt Mã Dự quan sát đám mây thu liễm lại, nói:
- Hạ huynh. Vì sao ngươi đột nhiên đuổi tới nơi này?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
- Mã huynh. Ta chỉ có thể nói. Trong tầng mây này có vật vô cùng quan trọng với ta. Ta nhất định phải nắm giữ nó.
Mã Dự ánh mắt nhìn lại bảo trư, nói:
- Các ngươi đột nhiên rời đi có phải do nó phát hiện ra tung tích vật đó?
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, đám lão Thần đạo cường giả quả nhiên khó gạt. Nếu đã bị người khám phá, Hạ Nhất Minh cũng không che giấu nữa.
- Mã huynh nói đúng.
Dừng một chút, ánh mắt hắn ngưng trọng nói:
- Ta có thể cam đoan với các vị. Nếu có được bảo vật này, trận chiến hai tháng sau ta nắm chắc mười phần thắng lợi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sắc mặt khẽ biến.
Lúc này bọn họ đều biết ước định giữa Lý Áo Ba Đặc cùng Long tộc. Nếu phương Tây thật sự xuất hiện Thần thánh Long kỵ sĩ, hơn nữa Ngả Đức Văn đạt được Chân thần truyền thừa, bọn họ sẽ nắm giữ thực lực vô cùng cường đại.
Tuy nói Hạ Nhất Minh cũng không kém chút nào, hơn nữa hắn cùng Lôi điện thông qua nghi thức bạn sinh. Nhưng đám người Ngao Mẫn Hành phỏng chừng hắn chỉ có sáu phần thắng lợi đã là rất giỏi.
Dù sao Chân thần truyền thừa thật sự khiến người ta sợ hãi.
Mà lúc này Hạ Nhất Minh không ngờ mở miệng nói, nắm giữ vật trong tầng mây kia sẽ nắm chắc mười phần. Điều này khiến đám cường giả phương Đông trái tim đập mạnh.
- Hạ huynh. Bảo vật ngươi nói là thứ gì/
Ngao Mẫn Hành trầm giọng hỏi. Hạ Nhất Minh khẽ đáp:
- Lôi chấn tử.
Ánh mắt mọi người không hẹn cùng nhìn lên Lôi điện. Đầu Thần thú này nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại, nếu Hạ Nhất Minh cần Lôi chấn tử dĩ nhiên cho nó sử dụng. Mã Dự hai hàng chân mày nhíu lại, nói:
- Phích lịch thiên Lôi chấn tử?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Lúc này bạch mã đã đã quang hóa hai mươi hai khỏa Lôi chấn tử. Chỉ còn thiếu hai khỏa cuối cùng.
Đám người Ngao Mẫn Hành đôi mắt lóe tinh quang. Tới lúc này bọn họ mới hiểu hàm ý trong câu nói kia của Hạ Nhất Minh. Hai mươi hai khỏa Lôi chấn tử cùng trọn vẹn hai mươi bốn khỏa uy lực hoàn toàn khác biệt. Dù là hai mươi ba khỏa Lôi chấn tử cũng không thể phát huy tuyệt đối uy lực phích lịch thiên.
Ngao Mẫn Hành thở dài một hơi, khí tức trên người lão chậm rãi xuất hiện dao động, hơn nữa mơ hồ có thể thấy được quang mang.
- Hạ huynh. Người đại diện phương Đông nghênh chiến, lão phu áy náy bất an. Lúc này lão phu giúp ngươi tìm Lôi chấn tử coi như thù lao để ngươi ra tay.
Mã Dự do dự một chút, cũng không biết nghĩ gì, cuối cùng cười khổ nói:
- Ngao huynh. Tính ta một phần.
Bảo Nham Trúc cùng Mưu Tử Long cười ha hả, vừa muốn mở lời chợt nghe Lưu Mục nói:
- Bảo huynh. Mưu huynh. Các người cùng Viên cô nương ở ngoài áp trận. Lưu Mỗ cùng bọn họ tiến vào.
Mưu Tử Long sắc mặt khẽ biến nói:
- Lưu huynh. Đây là chuyện của cả phương Đông chúng ta.
Bảo Nham Trúc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lưu huynh. Hạ trưởng lão là Khánh tịch trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện.
Lưu Mục ánh mắt xem thường nhìn lại, nói:
- Hạ Nhất Minh là Thiên Trì nhất mạch Tông chủ tương lai đó.
Vẻ mặt già nua của Bảo Nham Trúc khẽ đỏ bừng, bất quá lão sống nhiều năm như vậy, da mặt sớm đã dày như tường, chỉ thoáng chốc đã khôi phục bình thường. Viên Lễ Huân tiến lên đã thấy Hạ Nhất Minh nhìn nàng khoát tay.
Viên Lễ Huân lập tức ngừng lại, bất quá không chút do dự mở miệng nói:
- Nhất Minh. Tu vi thiếp mặc dù không bằng các vị tiền bối nhưng thiếp có Băng Lăng Kính trợ giúp. Tầng mây này có cường đại hơn cũng không thể tổn thương thiếp.
Hạ Nhất Minh không khỏi do dự. Băng Lăng Kính chính là Băng hệ đệ nhất thần khí, trong hoàn cảnh này không nghi ngờ nó có thể phát huy hết năng lực. Lễ Huân tiến vào đó tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ mình.
Ngao Mẫn Hành ánh mắt khẽ chuyển, đột nhiên nói:
- Không cần phiền hà con mẹ nó. Tất cả cùng nhau tiến vào.
Lão hô lên:
- Chúng ta nhiều Thần đạo như vậy, bất luận ai giở trò cũng sẽ đạp bay.
Mọi người ngẩn ra, theo sau ầm ầm xác nhận.
Đúng như Ngao Mẫn Hành nói. Nhiều Thần đạo cường giả như vậy, trừ khi nơi này có một Tử vong thông đạo thứ hai. Bằng không ai có thể ngăn được bọn họ? Sở dĩ ban đầu chần chừ vì trong lòng kiêng kỵ. Bây giờ đồng tâm nhất trí, dĩ nhiên thoải mái mà làm.
Trên thân thể Ngao Mẫn Hành lóe lên quang mang chói mắt, theo sau lão lập tức nhảy vào tầng mây.
Đám người Hạ Nhất Minh không cam lòng yếu thế, đều thi triển lực lượng, nhất thời vô số quang mang dũng mãnh tiến vào tầng mây.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
1338 chương
41 chương
22 chương
1191 chương