Vũ Thần

Chương 1130

Nghe những lời Lưu Mục vừa nói, ngay cả Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi chấn động. Khi hiểu rõ thực lực địch nhân sắp đối mặt, trong lòng Hạ Nhất Minh mặc dù không hề sợ hãi nhưng nói không có cảm giác thuần túy là lừa ngưởi. Bất quá Lưu Mục nói tới một nơi có thể tăng khả năng chiến thắng, điều này thật sự đáng kinh ngạc. - Mưu Tử Long lặng lẽ cười, nói: - Lưu huynh. Ngươi cũng nghĩ tới nơi đó? Lưu Mục cười khổ nói: - Lão phu vốn là người Tây Bắc, nếu không nghĩ ra chẳng phải khiến người khác cười rụng răng sao? Ánh mắt Hạ Nhất Minh quét qua hai người, biểu hiện của họ rõ ràng rất tin tưởng nơi này. Bảo trư đột nhiên tiến lên, thẳng tới khi đứng trước mặt bọn họ gương mặt mới thể hiện vẻ đắc ý. Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, mơ hồ nhớ ra điều gì. - Lưu trưởng lão. Mưu lão cả. Nơi các ngươi nhắc tới... Hạ Nhất Minh phất tay, trên không trung tạo ra tiếng gió ào ào, đồng thời cao giọng nói: - Nghe Lưu trưởng lão nói, nơi này hẳn ở Tây Bắc. Mà đưa mắt nhìn cả Tây Bắc chỉ e địa phương thần kỳ chỉ có Đồ đằng nhất tộc. Tại Tây Bắc cường đại nhất chính là Thiên Trì chủ phong mà thần bí nhất chính là Sinh tử giới cùng Đồ đằng nhất tộc. Nhưng vẻ mặt hai người Lưu Mục rõ ràng đây không phải Thiên Trì chủ phong, Sinh tử giới chưa tới thời gian khai mở, chỉ còn lại Đồ đằng nhất tộc. Hạ Nhất Minh từng tận mắt chứng kiến uy lực nhân thú hợp nhất, sau khi thấy được vẻ mặt bảo trư lập tức hiểu ra. Lưu Mục cùng Mưu Tử Long âm thầm gật đầu, Hạ Nhất Minh phản ứng thật sự rất nhanh. - Lão đệ nói không sai. Mưu Tử Long nhìn Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: - Đồ đằng nhất tộc hiện nay chính là chủng tộc cổ xưa nhất. Không ai biết bọn họ truyền thừa bao lâu. Lão dừng một chút, tựa hồ vô cùng cảm khái nói: - Bất quá Đồ đằng nhất tộc là một chủng tộc thượng đẳng. Bọn họ trời sinh đã có năng lực hòa thuận cùng linh thú. Bởi thế từ trước tới nay, thậm chí có thể kết bạn cùng Thần thú phần nhiều là Đồ đằng tộc nhân. Lưu Mục gật đầu tán thành, nói: - Mưu huynh nói không sai. Hơn nữa khi kết bạn thành công, bất luận nhân loại hay linh thú đều có điểm tốt, khả năng tấn giai cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Điểm tốt như vậy cho dù là ta cũng không khỏi người mộ. Hạ Nhất Minh ánh mắt ngưng lại, nhìn bảo trư đang dạt dào đắc ý nói: - Đồ đằng nhất tộc có nhiều Thần thú cường giả vậy sao? Tại niên đại Thần đạo, có thể so sánh với Tây phương Thần thánh Long kỵ sĩ? Lưu Mục khẽ gật đầu, nói: - Thần thú đâu xuất hiện nhiều như vậy? Bất quá có thể nói từ xưa tới nay Đồ đằng nhất tộc không thiếu Thần thú cường giả. Về phần phương Tây có được một vị Thần thánh Long kỵ sĩ đã là rất giỏi. Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm thấy thoải mái, trong lòng hắn không nhịn được cảm giác muốn thử nghiệm. Hắn cùng Lôi điện, bảo trư mặc dù ở chung thời gian dài, phối hợp lại càng chặt chẽ hơn, nhưng không trải qua nghi thức bạn sinh nên không biết thủ đoạn của Đồ đằng nhất tộc. Bất quá nhìn bộ dạng bảo trư lúc này, Hạ Nhất Minh lập tức biết rõ, tiểu tử kia cũng rất mong chờ. Lưu Mục nhìn bảo trư khẽ gật đầu nói: - Đế Thích Thiên Tông chủ từng nói qua. Nó chính là Thánh Long nhất mạch truyền thừa. Ngươi mang nó tới Đồ đằng nhất tộc hẳn sẽ hưởng đãi ngộ cao nhất, khả năng thông qua nghi thức bạn sinh càng cao hơn. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, ý tứ Lưu Mục muốn hắn cùng bảo trư tiến hành nghi thức bạn sinh. Bất quá trong lòng hắn có chủ ý khác. Trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh nói: - Lưu trưởng lão. Nghi thức bạn sinh của Đồ đằng nhất tộc rốt cuộc là chuyện gì? Lưu Mục mở miệng muốn nói, chỉ là sau khi liếc mắt nhìn bảo trư, lão khoảt tay cười khổ nói: - Nghi thức bạn sinh là điều cơ mật nhất tại Đồ đằng nhất tộc, lão phu không phải Đồ đằng tộc nhân, cũng chỉ nghe qua chứ không rõ ràng. Hạ Nhất Minh chuyển qua nhìn Lôi điện, ánh mắt lấp lánh hữu thần. Hai mắt bảo trư đảo liên hồi, tựa hồ như lo lắng không biết có nên nói ra. Là Thánh Long nhất mạch truyền thừa, mặc dù nó không sinh sống tại Đồ đằng nhất tộc nhưng sau khi tiếp nhận trí nhớ cũng biết trong đó có bao nhiêu bí mật. Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng nói: - Bảo trư. Nếu có gì không thể tiết lộ không cần phải nói. Bảo trư khẽ lắc cái đầu khủng bố, nói: - Cũng không có gì cơ mật. Chuyện này cơ hồ Đồ đằng tộc nhân ai cũng biết. Nó lập tức biến lại bình thường, bốn chân đạp trong không khí tới gần Hạ Nhất Minh. Theo sau ghé tai hắn nói nhỏ: - Lão nhân kia lừa ngươi. Khẳng định lão biết nghi thức bạn sinh. Ngẩng đầu nhìn lại Lưu Mục, lão cười khổ nói: - Hạ trưởng lão. Đây là chuyện cơ mật của Đồ đằng nhất tộc. Bảo trư lại là Đồ đằng nhất mạch truyền thừa. Lão phu quả thật không biết. Hạ Nhất Minh chợt hiểu gật đầu. Lưu Mục không phải không biết mà trước mặt bảo trư, bất luận thế nào cũng không thể nói ra. Hành động của Thần đạo cường giả thế hệ trước quả nhiên thận trọng. Đương nhiên nếu trước mặt Lưu Mục không phải Thần thú bảo trư, lão cũng không để chuyện kiêng kỵ trong lòng. Đưa tay túm lấy bảo trư, Hạ Nhất Minh thân mật vỗ vỗ lên người nó, nói: - Được rồi. Cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì? Nếu việc này tất cả Đồ đằng tộc nhân đều biết, cũng không phải chuyện cơ mật gì. Qua vô số năm mặc dù không lan truyền rộng rãi nhưng chỉ cần có địa vị nhất định, muốn tìm hiểu không khó. Quả nhiên bảo trư cũng không có chút giấu giếm, đắc ý nói: - Trong Đồ đằng nhất tộc có một địa phương, cũng là nơi tồn tại Thú thần điện. - Thú thần điện là nơi Thần thú ở lại. Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi. Bảo trư lắc đầu lia lịa, vẻ mặt xuất hiện kính ý trước nay chưa từng có: - Thú thần điện không phải nơi Thần thú ở mà là địa phương chúng ta bái tế Thú thần. Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động, kinh hô: - Thú thần phải chăng là chủ phách Thần thú? Nếu trước đây loại quỷ hồn này Hạ Nhất Minh tuyệt đối không tin. Bất quá sau khi kiến thức tăng lên, hơn nữa tự tay đoán tạo Thần khí, hắn biết linh hồn có thật. Chỉ là khiến hắn cảm thấy tò mò chính là, trong Thú thần điện phong ấn hồn phách của Thần thú nào? Vì sao bảo trư lại có vẻ mặt kính trọng đến vậy? Hai mắt bảo trư sáng ngời, nó cao giọng nói: - Thú thần không phải hồn phách một đầu Thần thú mà qua mấy vạn năm hơn hai mươi đầu Thần thú vẫn lạc ngưng tụ thành. Bởi thế lực lượng cường đại là bình thường. Thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên, thậm chí hít vào một ngụm lãnh khí. Lực lượng hồn phách một đầu Thần thú đã vô cùng cường đại, đằng này có tới hơn hai mươi hồn phách Thần thú, lực lượng này dùng hai từ kinh khủng hình dung còn chưa đủ. Bất quá hắn không hiểu nhiều nên hai hàng chân mày nhíu lại, nói: - Bảo trư. Hồn phách Thần thú sau khi tử vong tại sao không tiêu tán? - Đương nhiên sẽ tiêu tán. Bảo trư không chút do dự nói: - Khi vừa tử vong, lực lượng thân thể sẽ thủ hộ hồn phách, khiến hồn phách giữ lại ý niệm cùng tri thức. Bất quá qua thời gian ý niệm cùng tri thức sẽ tiêu tán. Hạ Nhất Minh ánh mắt ngưng trọng nói: - Như vậy Tát Ma Đức không tiêu tán Long phách cũng không có cách nào bảo lưu thời gian dài? Lưu Mục chậm rãi gật đầu, nói: - Không sai. Long phách Tát Ma Đức mặc dù tạm thời ẩn trong Long châu nội đan nhưng nhiều nhất mười năm, ý niệm cùng trí tuệ của nó sẽ hoàn toàn tiêu tán. Từ đó về sau không còn tồn tại. Dừng một chút Lưu Mục than nhẹ, nói: - Nếu không phải như vậy chưa hẳn Tát Ma Đức đã nguyện ý tiến hành Long tộc truyền thừa. Trong mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ hiện lên vẻ thất vọng, nói: - Thì ra linh hồn cũng không cách nào tồn tại vĩnh hằng. - Đó là hiển nhiên. Lưu Mục cười khổ một tiếng, nói: - Linh hồn cùng thân thể vốn tương sinh thiếu một thứ cũng không được. Nếu một trong hai thứ bị hao tổn, thứ kia cũng không thể trường tồn. Lão do dự một chút, nói: - Kỳ thực nghiên cứu sâu về linh hồn chính là Thần điện cùng Hắc ám hội nghi phương Tây. Thú thần tại Đồ đằng nhất tộc chỉ là hồn phách đông đảo Thần thú sau khi tử vong ngưng kết thành linh hồn bổn nguyên lực. Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ hồn phách Thú thần cũng không còn thần trí? Bảo trư hừ hừ vài tiếng, ngoe nguẩy đầu nói: - Thú thần phách sau khi ngưng tụ đông đảo hồn phách Thần thú đã sớm không còn thần trí, bất quá giữ lại lực lượng thần kỳ. Phải thông qua khảo nghiệm của lực lượng này mới khiến nhân loại cùng linh thú trở thành đồng bạn sinh tử. Mặc dù bảo trư chỉ nói lướt qua nhưng Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn hiểu ra hàm ý trong đó. Quay đầu nhìn Lôi điện cùng bảo trư, hắn thấy đôi mắt chúng lóe lên vẻ mong chờ. Lúc này bọn họ tâm ý hoàn toàn tương thông. Trước kia Hạ Nhất Minh chưa từng nghĩ sẽ tới Đồ đằng nhất tộc tiến hành nghi thức bạn sinh. Đây cũng không phải hắn lo lắng không thể vượt qua mà bởi thâm tâm hắn cho rằng không cần làm chuyện này. Bất quá lúc này suy nghĩ của hắn mơ hồ thay đổi. Ánh mắt nhìn lại một phương, trong đầu hắn đã có quyết định.