Vũ Thần

Chương 1117

Vừa đặt chân xuống Hạ Nhất Minh đã lập tức lách qua thân thể Thần long. Bất quá sau màn vừa rồi, Hạ Nhất Minh càng hiểu rõ hơn năng lực ẩn thân của bọn họ. Nếu khoảng cách đủ xa, cho dù hai đầu Thần thú long tộc cũng không thể phát hiện hành tung bọn họ. Nhưng nếu lại gần hơn tỷ lệ bị phát hiện sẽ tăng lên. So ra năng lực cảm ứng của cường giả nhân loại thua kém rất nhiều. Động phủ Thần long xem ra còn lớn hơn so với tưởng tượng của Hạ Nhất Minh. Ít nhất động phủ này không giống hang ổ của mãnh thú hay linh thú thông thường. Ngay cả hang ổ của Hắc Ngột Thứu lúc trước cũng không thể so sánh. Sau khi quan sát bức vách xung quanh, trong mắt Hạ Nhất Minh dũ phát vẻ kinh ngạc. Xung quanh vách tường chạm khắc rất nhiều hoa văn, hơn nữa những hoa văn này tản ra chút thiên địa lực lượng mơ hồ. Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày. Đây là những trận đồ từ niên đại Thần đạo bất quá có vẻ khác xa những trận đồ phương Đông mà hắn biết. Bất luận hoa văn hay nét chạm khắc đều khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ sự khác biệt. Trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc Hạ Nhất Minh từ bỏ ý định nghiên cứu những trận đồ này. Đối với hắn mà nói, những trận đồ này là tri thức hoàn toàn mới. Tri thức này có bao uy lực cũng không phải giây lát có thể nắm giữ, bởi thế hắn không muốn lãng phí thời gian. Xoay người tiến thẳng vào trong, dọc đường đi hoa văn xuất hiện liên tiếp không chút ngắt quãng. Sau khi thấy thấy được điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng chấn động. Sau khi đi vào động phủ Long tộc, hắn phát hiện chuyện ngoài ý muốn. Cả ngọn núi này đã bị Long tộc đào rỗng, vô số thông đạo như mê cung chạy khắp lòng núi. Đương nhiên mỗi đầu Thần long đều sở hữu riêng một động phủ. Động phủ đủ rộng để chúng thoải mái sinh hoạt. Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, ngọn núi còn lại cũng chằng chịt những thông đạo dạng này. Nhưng cho dù vậy hai ngọn núi này vẫn vững chắc không xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Đây là Hạ Nhất Minh còn chưa biết bảo trư tại nơi này gào thét hồi lâu. Nếu để hắn biết hai ngọn núi bị đào rỗng này chịu Âm Ba Công của tiểu tử kia vẫn đứng vững, không hiểu hắn sẽ kinh ngạc ra sao? Bất quá ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn đám hoa văn trên vách đã có chút khác biệt. Hắn biết hai ngọn núi này sở dĩ vẫn vững chãi khẳng định có liên quan tới những trận đồ kia. Trong đầu hắn hạ quyết tâm, sau này nếu có cơ hội nhất định phải nghiên cứu một chút. Dựa theo sự chỉ dẫn của bảo trư, bọn họ không ngừng tiến vào sâu hơn. Thông đạo phía trong đủ lớn để thân thể khủng bố của Thân long có thể di chuyển, càng không cần suy nghĩ giùm đám người Hạ Nhất Minh. Ngay khi bọn họ tiến vào lòng núi, trong sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng Long ngâm cực lớn. Cước bộ Hạ Nhất Minh nhất thời ngưng lại. Tiếng Long ngâm này khác biết hoàn toàn lúc trước khiến hắn không khỏi đề phòng. Trong lòng hắn khẽ động, lập tức biến có người tiến vào Long cốc. Hơn nữa người này thực lực cường đại, khiến ngay cả hai đầu Thần long kia cũng cảm thấy kiêng kỵ. - Đức Lai Đặc bệ hạ tôn kính. Bỉ nhân là Thần điện sứ giả muốn bái phỏng Long tộc. Âm thanh truyền tới khiến ý nghĩ bỏ qua của Hạ Nhất Minh lập tức thay đổi. Người này không ngờ là kẻ trộm Long đản, Lý Áo Ba Đặc. Lão đi tới Long cốc tuyệt đối nằm ngoài dự tính của Hạ Nhất Minh. Chẳng lẽ lão không biết Long tộc vô cùng mẫn cảm với Long châu nội đan? Nếu để Long tộc biết lão cướp đi Long châu nội đan của Tát Ma Đức, tuyệt đối không chết không ngừng. Trong đầu hắn vừa xuất hiện suy nghĩ này, đã nghe được tiếng gầm gừ của Kim Long: - Quang Minh Thần điện từ khi nào xuất hiện Tân thần đạo cường giả? Hạ Nhất Minh ôm bảo trư ra dấu cho Bách Linh Bát. Cũng không biết gã có thể nhìn thấy hay không, Hạ Nhất Minh lập tức bước ra ngoài động phủ. Mặc dù hắn tận lực áp chế tốc độ nhưng chỉ giây lát đã tới gần động khẩu. Xuyên qua động khẩu hắn nhìn thấy Lý Áo Ba Đặc đang cung tay hành lễ, dĩ nhiên thái độ khiêm tốn nói: - Long vương bệ hạ. Bỉ nhân Lý Áo Ba Đặc, có lẽ ngài đã nghe qua cái tên này. Kim Long Đức Lai Đặc đôi mắt mở lớn, âm thanh vang vọng: - Thì ra Giáo hoàng bệ hạ tôn kính. - Bỉ nhân đã không còn là Thần điện Giáo hoàng. Lý Áo Ba Đặc bình tĩnh nói: - Bỉ nhân lúc này chỉ là một gã Thần điện sứ giả. Muốn cùng quý tộc bàn luận vài chuyện. Đức Lai Đặc ánh mắt lạnh lùng nhìn lão bởi lai lịch người này không mang lại hảo cảm. Chẳng qua sau khi biết tên đối phương, Đức Lai Đặc biết lão từng sóng vai tác chiến cùng Tát Ma Đức. Tát Ma Đức vừa vẫn lạc, Long tộc bất luận thế nào cũng không nên trêu chọc địch nhân cường đại này. - Ngươi có chuyện gì cứ nói. Đức Lai Đặc nhỏ giọng nói. Lý Áo Ba Đặc khẽ gật đầu, nói: - Long vương bệ hạ. Vì biểu đạt thiện ý Thần điện chúng ta, xin phép cho ta dâng lễ vật này. Tay lão vừa vung lên lập tức khỏa châu màu vàng xuất hiện. Khỏa châu này vừa xuất hiện nhất thời tản ra khí tức vô cùng vô tận. Cỗ khí tức này ẩn chứa lực lượng cường đại khiến kẻ khác khó lòng tưởng tượng. Đôi mắt Hạ Nhất Minh nhất thời trợn tròn, hắn hoài nghi bản thân hoa mắt. Không ngờ Lý Áo Ba Đặc lấy ra Long châu nội đan trước mặt hai đầu Thần thú. Chẳng lẽ Giáo hoàng bệ hạ tiền nhiệm bị lừa đá? Hoặc lão muốn chọc giận Long tộc, thay Hạ Nhất Minh hoàn thành sự nghiệp đồ long? Đúng như Hạ Nhất Minh dự đoán, hai đầu Thần thú sau khi thấy vật này nhất thời phẫn nộ gầm vang. Hai đạo âm thanh này không chút thua kém Âm Ba Công của tiểu tử bảo trư. Sơn động nơi Hạ Nhất Minh đang đứng khẽ run lên. Mặc dù không có tro bụi rớt xuống nhưng phảng phất như ngay cả mặt đất cũng dao động khiến người ta kinh hãi. Hạ Nhất Minh do dự một chút rốt cuộc áp chế suy nghĩ cướp đường mà chạy. Mặc dù hắn không cho rằng bản thân có thể chống đỡ núi lở nhưng hắn tin tưởng, nơi này là Long cốc, hai đầu Thần long kia còn chưa mất đi lý trí tới độ phá hư nó. Bởi vậy lúc này hai ngọn núi vẫn đứng vững sau khi bị sóng âm công kích. - Lý Áo Ba Đặc. Đây là Long châu nội đan của Tát Ma Đức đại nhân. Ngươi từ đâu có được? Âm thanh phẫn nộ của Đức Lai Đặc tràn ngập Long cốc. Bất quá Đức Lai Đặc còn chưa mất lý trí, hoặc nói trước mặt Ngụy thần cảnh cường giả nó vẫn cảm thấy kiêng kỵ, bởi vậy không xông tới cướp đoạt Long châu nội đan. Lý Áo Ba Đặc ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói: - Bỉ nhân dạo chơi bên ngoài phát hiện thiên địa lực lượng trên đại dương không ngừng dao động tựa hồ nơi đó có Thần đạo cường giả sinh tử chiến. Bởi vậy bỉ nhân tới gần xem xét. Nghĩ không ra lão bằng hữu Tát Ma Đức đang giao chiến cùng Tân Thần đạo cường giả kiệt xuất nhất phương Đông. - Quả nhiên là hắn. Hồng Long bi phẫn kêu lên: - Một Tân Thần đạo nhân loại lẽ nào có thể giết được Tát Ma Đức đại nhân? Lý Áo Ba Đặc, có phải ngươi ra tay ám toán? Đôi cánh màu vàng trên lưng Đức Lai Đắc khẽ đập, nó chậm rãi nói: - Lý Áo Ba Đặc các hạ là Thần đạo Tây phương chúng ta, không có khả năng liên thủ cùng Thần đạo Đông phương đối kháng Long tộc. Lý Áo Ba Đặc hành lễ thật sâu nói: - Đa tạ Long vương bệ hạ tín nhiệm. Đức Lai Đặc ánh mắt gắt gao nhìn khỏa Long châu nội đan nói: - Lý Áo Ba Đặc các hạ. Ta cũng rất tò mò bởi Hạ Nhất Minh chỉ là một Tân Thần đạo nhân loại. Tát Ma Đức đại nhân từng cùng hắn giao chiến, lấy một chọi bốn cũng không rơi xuống hạ phong. Nếu đã vậy tại sao Tát Ma Đức đại nhân có thể vẫn lạc? Lý Áo Ba Đặc thở dài một tiếng nói: - Hạ Nhất Minh mặc dù chỉ là Tân Thần đạo nhân loại nhưng thực lực của hắn vô cùng cường đại, không phải Thần đạo bình thường có thể so sánh. Dừng một chút trên mặt lão xuất hiện vẻ cổ quái, nói: - Hắn nắm giữ cùng lúc bốn kiện Thần khí. - Bốn kiện? Hai đầu Thần long đồng thời kinh hô. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ giá trị Thần khí. Một vị Thần đạo cường giả có thể nắm giữ một kiện Thần khí đã là rất giỏi. Mà lúc này bốn kiện Thần khí đồng thời nằm trong tay một nhân loại. Cho dù là hai đầu Thần long lúc này cũng cảm thấy trong lòng đại động. - Hắn chẳng những có được bốn kiện Thần khí còn có một đầu Thần thú tọa kỵ. Lý Áo Ba Đặc nói tiếp: - Đó làm một đầu Độc giác mã nắm giữ lôi điện lực lượng. Bọn họ nhân thú hợp nhất phát ra uy lực cường đại, ngay cả Tát Ma Đức các hạ cũng phải vẫn lạc. Lý Áo Ba Đặc kể lại sơ lược trận chiến giữa Hạ Nhất Minh cùng Tát Ma Đức. Hơn nữa nói ra nguyên nhân vì sao Long châu nội đan tới tay mình. Đức Lai Đặc chậm rãi khép mắt, sau hồi lâu nó bình tĩnh nói: - Lý Áo Ba Đặc các hạ. Nếu ngài đã đem Long châu nội đan tới Long cốc hẳn muốn trả nó lại cho Long tộc? Lý Áo Ba Đặc thản nhiên cười nói: - Long vương bệ hạ. Ta tới đây quả thật muốn cùng Long tộc hợp tác. Chỉ cần ngài đồng ý, ta có thể trả Long châu nội đan lại cho Long tộc.