Vu Thần Kỷ
Chương 406
Vịnh Ác Long một mảng tĩnh mịch.
Dân bản xứ nơi này, những rắn nước độc trùng, cú quạ chim chóc…, cảm nhận được kiếm trận tản mát ra khí tức đáng sợ diệt sạch tất cả, tất cả đều thu nanh vuốt của mình, nấp ở trong hang nhà mình không dám lên tiếng.
Quân đội Kiền thị nhất tộc còn chưa tiến vào phạm vi đại trận bao phủ, còn đang như chạy trối chết hướng tới chỗ Cơ Hạo xung phong, tất cả đều kinh hãi dừng bước, gương mặt dại ra nhìn chiến trường một mảng trống rỗng, ngay cả một chút mảnh vỡ giáp trụ cũng không lưu lại.
99% quý tộc Ngu tộc cùng chiến sĩ Già tộc của Kiền thị nhất tộc, còn có phó binh, nô lệ của bọn hắn, đều bị uy lực đáng sợ của kiếm trận cướp đi toàn bộ chiến ý. Bọn hắn mất hồn mất vía đặt mông ngồi dưới đất, tuyệt vọng mà sợ hãi nhìn một mảng đất trống đó.
Mấy chục quân đoàn tinh nhuệ của Kiền thị nhất tộc, cộng thêm bọn hắn từ trong lãnh địa nhà mình điều động vô số nô lệ nhân tộc, chỉ bị một mảng kiếm khí hỗn độn quét một cái, thế mà cứ như vậy vô tung vô ảnh.
Mấy chục tòa Huyết Nguyệt thần tháp, mấy chục tòa chiến bảo di động, dị tộc tinh nhuệ lấy hàng trăm vạn để tính, vô số khí giới chiến tranh to lớn, vô số con rối, chiến xa, còn có mấy chục tên cao thủ Vu Vương cảnh Kiền thị nhất tộc nấp ở trong đại quân, thậm chí còn có vài vị đại năng cấp Vu Đế Kiền thị nhất tộc nấp ở sâu trong chiến bảo tọa trấn.
Không còn nữa, tất cả đều không còn nữa, không còn sót lại chút gì, một tia một chút cặn cũng không lưu lại.
Qua rất lâu sau, trong kiếm trận kiếm khí tiêu tán, một trưởng lão Kiền thị nhất tộc bất chấp che giấu tung tích, điên khùng từ trong đại quân nhảy dựng lên, chân đạp hư không lơ lửng ở giữa không trung, thực lực cấp Vu Vương lộ rõ.
Hắn nhìn chiến trường trống rỗng, nhìn chiến trường lúc trước còn bị tinh nhuệ Kiền thị nhất tộc rậm rạp lấp đầy, khàn cả giọng hộc máu thét chói tai: “Rốt cuộc là sao vậy? Người đâu? Người đâu? Mọi người chết rồi sao? Đều chạy đi đâu rồi?”
Cơ Hạo từ trên lầu quan sát nhảy xuống, trên người Kim Ô Liệt Diễm Bào sáng lên hừng hực ánh lửa, chín mươi chín nói Kim Ô biến thành kiếm quang bay lên trời, nâng thân thể hắn từ từ bay lên. Đứng trên trời cao cách mặt đất vài dặm. Cơ Hạo vung ra Viêm Long Kiếm, chỉ vào trưởng lão Kiền thị nhất tộc kia lớn tiếng quát: “Người, không phải chết hết rồi sao? Lão thất phu, có dám vào trận chiến cùng ta một trận?”
Trưởng lão Kiền thị nhất tộc lớn tiếng thét chói tai chợt mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, một mảng huyết quang dinh dính từ trong cơ thể hắn trào ra, hóa thành một vầng trăng sáng màu máu vờn quanh thân. Thân thể hắn như một làn khói, lại như một tia chớp, vô thanh vô tức xuyên thấu hư không, chợt tới chỗ trước mặt Cơ Hạo không đến mười dặm.
Cơ Hạo búng ngón tay, một đạo kiếm khí từ trên trời hạ xuống.
Trong tiếng ‘Phập’, kiếm khí từ đỉnh đầu lão nhân chém xuống, đem hắn chia làm hai mảnh chỉnh tề.
Mọi nhìn đều nhìn vào, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, giáp trụ, trường bào, áo choàng, còn có mười mấy ngọc phù treo bên hông trên người lão nhân. Thậm chí vụn vặt mấy chục món trang sức rạng rỡ sáng lên trên người hắn đồng thời sáng lên huyết quang, từng tầng phòng ngự kết giới đem hắn bọc chặt chẽ, ít nhất có ba trăm tầng phòng ngự kết giới có thể thoải mái ngăn cản cấp Vu Vương tiến công, thậm chí có mấy tầng có thể ngăn cản một đòn của Vu Đế gắt gao bảo vệ hắn.
Nhưng kiếm khí gần như không chịu ngăn trở nhẹ nhàng vạch xuống, toàn bộ phòng ngự kết giới bị một kiếm bổ ra.
“Huyết Nguyệt vĩ đại chí cao tại thượng!” Tàn quân Kiền thị nhất tộc, đại khái các chiến sĩ của ba năm quân đoàn tinh nhuệ cùng cất tiếng gào thét, chiến ý đã phân giải nháy mắt rơi tới điểm đóng băng, vô số chiến sĩ vứt binh khí, cởi giáp trụ, xoay người, chật vật hướng phía bắc chen chúc bỏ chạy.
Bọn họ đều nhận ra vị Kiền thị trưởng lão này, đó là một người thực lực mạnh nhất trong trưởng lão cấp Vu Vương của Kiền thị nhất tộc, cao thủ lúc nào cũng có thể đột phá đến đại năng Vu Đế cảnh. Hắn cũng bị một kiếm nhẹ nhàng đánh chết, càng không cần nói bọn hắn các chiến sĩ bình thường này.
Chạy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy.
Cái này không quan hệ dũng khí, cái này hoàn toàn là xuất phát từ sinh vật bùng nổ bản năng xu cát tị họa. Xuất phát từ bản năng sinh mệnh thể bảo toàn sinh mệnh của mình.
Cái này giống như một đứa bé tay trói gà không chặt, ở trong núi rừng đụng phải một con gấu ngựa to, nó cân nhắc xong khẳng định là xoay người bỏ chạy, mà không phải vung lên nắm đấm nhỏ đi liều mạng với gấu ngựa to xác!
Giờ phút này các chiến sĩ quân đoàn lưu lại của Kiền thị chính là đứa bé yếu đuối đó, Cơ Hạo cầm trong tay kiếm trận đáng sợ của Vũ Dư đạo nhân, thì là con gấu kia!
“Ủa, vậy là chạy rồi?” Cơ Hạo bất đắc dĩ nhìn đám tàn binh Kiền thị chạy trốn kia, nhưng hắn cũng không có ý tứ đuổi giết. Những kẻ đó cách Cơ Hạo còn có ba bốn trăm dặm, muốn đuổi theo rất khó khăn, hơn nữa người ta như thế nào còn có binh lực vài cái quân đoàn, Cơ Hạo tay chân nhỏ, không có kiếm trận cũng không dám đối đầu với bọn hắn.
“Văn Mệnh a thúc, đến các ngươi ra màn rồi!” Cơ Hạo cười ha ha hướng về phía đông phất phất tay.
Phía đông sâu trong một ngọn núi lớn, thông qua vu pháp bí thuật dò xét động tĩnh chiến trường, đám cao tầng nhân tộc như Tự Văn Mệnh một lúc lâu không nói lên lời.
Qua hồi lâu, rốt cục Cao Đào nhất quán trầm mặc ít lời không nín được, hắn chỉ vào hình ảnh di động trong vu pháp sa bàn quát: “Đây là trận khí Chúc Long Quỹ trưởng lão mượn được? Có thể tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc là vị nào cho mượn bảo bối hay không? Cho dù dùng nửa Bồ Phản…”
Hoa Tư Liệt hướng Cao Đào lắc lắc đầu, Cao Đào liền ngậm miệng không nói.
Hoa Tư Liệt nhìn hình ảnh trong sa bàn, giọng khàn đặc nói: “Ta chỉ là kinh ngạc, Chúc Long trưởng lão, từ nơi nào mượn được vật đáng sợ bực này. Huyết Nguyệt nhất mạch, gia tộc quyền thế mạnh nhất ngoại trừ Đế Thích nhất tộc, tộc trưởng Kiền thị nhất tộc từng cùng Đế Thích Diêm La tranh đoạt vị trí chấp chính đại đế… Quân đoàn tinh nhuệ trên bảy thành của bọn hắn, cứ như vậy bị hủy?”
Tự Văn Mệnh cười to ‘ha ha’, tâm tình mới nổi sóng hắn cất tiếng cười nói: “Chung quy là chúng ta thắng! Bọn tàn binh bại tướng kia đã bị dọa vỡ mật, không cần bao nhiêu người là có thể đem bọn hắn một lưới bắt hết. Như vậy mà nói, những quân đội chúng ta triệu tập cũng không cần xuất động toàn bộ.”
Trầm ngâm một phen, Tự Văn Mệnh ra lệnh một trận, quân đội nhân tộc quy mô khổng lồ ở phụ cận vịnh Ác Long như hổ rình mồi nhanh chóng xoay chuyển lưỡi đao, nhất nhiều hơn phân nửa quân đội bắt đầu hướng phía Huyết Vân phong xuất phát.
‘Thùng, thùng thùng, thùng thùng thùng’, tiếng trống trận kinh thiên động địa vang lên ở bốn phía vịnh Ác Long. Bốn phương tám hướng đồng thời có đại quân nhân tộc trào ra.
Hướng chính bắc, mấy ngàn con cự mãng đại xà phun khói độc uốn lượn mà đến, Vô Chi Kỳ cầm một cây đại bổng huyền băng đen sì mặt không biểu cảm đứng ở đỉnh đầu một con độc giác ác mãng, quanh thân phun ra khôn cùng sát khí.
Hướng chính tây, mấy trăm con ứng long lưng mọc hai cánh làm dẫn đường, mấy chục vị người Long Bá quốc thân hình khổng lồ, nửa thân thể cũng bao phủ ở trên mây đang nâng từng ngọn núi nhỏ, sải bước chạy như điên đến. Những người nước Long Bá này một bước đã là mấy chục dặm, ngắn ngủn mấy chục hơi thở đã đánh đến phụ cận.
Hướng chính đông, vẫn là từng đám đông lôi thú làm dẫn đường, các chiến sĩ Lôi Trạch bộ huy động lôi điện, quản hạt vô số chiến sĩ dũng mãnh chen chúc mà tới. Ở đỉnh đầu các chiến sĩ này, từng đám đông đại bằng liên tục thét chói tai, vô số chiến sĩ thân khoác trọng giáp đứng trên lưng đại bằng.
Hướng chính tây…
Hướng chính tây từng ngọn núi lớn lở ra, từng luồng khí đen phóng lên cao, trên vạn thụ yêu thân hình thật lớn tru lên ‘Ngao ngao’ xung phong ra.
Ở phía sau các thụ yêu này, vô cùng vô tận sài lang hổ báo các loại yêu vật đứng thẳng như người cuồn cuộn xung phong ra.
Đây không phải quân đội nhân tộc, mà là một mũi yêu quân thụ yêu chi vương Tống Cổ quản hạt!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
61 chương
364 chương
32 chương