Vu Thần Kỷ

Chương 233

Nóc nhà cỏ tranh bình thường, nhắm chừng là vừa đổi một lượt cỏ tranh mới mẻ, cho nên còn có thể ngửi được mùi cỏ tươi mát. Vách tường đắp từ bùn vàng, bên trong trộn lẫn một ít vỏ trấu, hương vị vỏ trấu cùng bùn vàng lẫn cùng một chỗ, tản mát ra hương vị rất tự nhiên, rất thuần khiết, tuy không mê người như hương hoa, nhưng ngồi ở trong nhà tranh trong lòng lại rất an ổn. Sàn dùng phiến đá trải thành, chính giữa phòng là một cái lò lửa lớn dài một trượng, một khối hỏa vu tinh to bằng ngón cái đặt ở trong lò sưởi, luôn duy trì nhiệt độ mồi lửa. Cả đống củi lớn hừng hực thiêu đốt, một cái hũ nước đất thó to bằng vại nhỏ treo trên lửa, nước suối núi trong hũ đang sủi bọt. Tự Hi từ trong hũ góc phòng nắm một vốc lá trà ném vào trong hai cái chén gỗ, ngồi trở lại bên lò sưởi, ngón tay khẽ điểm, nước sôi trong hũ đất bay lên hai luồng rót vào chén gỗ. Rất nhanh hai chén trà hương thơm nồng xộc vào mũi đã pha xong, Tự Hi đem một cái chén gỗ đưa cho Cơ Hạo, cười nói: “Đứa nhỏ, uống đi, mùa xuân, ta tự ở trên núi hái ở cây sơn trà già.” Nước suối ngọt, sơn trà mùi thơm ngào ngạt, hương vị nước trà không đủ tinh xảo cam thuần, nhưng đủ đậm đặc nóng bỏng, uống vào trong miệng sẽ là một dòng khí nóng lao thẳng vào trong bụng, rất nhanh trên người Cơ Hạo đã toát ra một tầng mồ hôi mịn. “Đại thúc…” Cơ Hạo buông chén trà, hướng Tự Hi hành một lễ. Tay Tự Hi cắm vào trong tro nóng của lò sưởi, từ trong tro nóng bỏng lấy ra vài quả cầu bùn, nắm lên quả cầu bùn cháy đỏ bừng ở trên phiến đá cạnh lò sưởi vỗ một trận, ngón tay hắn khẽ búng quả cầu lửa nổ tung, lộ ra bồ câu hoang trong quả cầu bùn nướng đến mức hương thơm nồng say lòng người. “Uống trà, ăn thịt. Mặt khác, đừng gọi ta đại thúc.” Tự Hi đem một khúc xương bồ câu cũng đã nướng đến nhừ đưa cho Cơ Hạo, dùng sức vuốt cái cằm mượt mà trơn bóng rất nghiêm túc nói với hắn: “Gọi ta… Tự Hi đại huynh! Ta còn rất trẻ tuổi, còn chưa tới mức đại thúc!” Cơ Hạo cầm bồ câu nướng thật lâu không nói nên lời, sững sờ nhìn chằm chằm Tự Hi không biết nên nói cái gì mới tốt. Hắn gọi Tự Văn Mệnh cũng gọi là đại thúc. Nhưng Tự Hi chính là cha đẻ của Tự Văn Mệnh, hắn có thể gọi Tự Hi đại huynh sao? Tự Hi cười ha ha nhìn Cơ Hạo, loáng cái đã đem hai con bồ câu hoang cả xương lẫn thịt nuốt xuống, chỉ để lại đầu bồ câu không có thịt gì vứt ở trong lò sưởi cháy vang lên ‘Bốp bốp’. Hài lòng bưng lên chén gỗ trút một ngụm lớn trà nóng, hắn cười nói: “Đừng để ý tới Văn Mệnh tiểu tử đó, nó thích đóng vai đại thúc, thì để nó làm đại thúc đi. Chúng ta mỗi người tính toán riêng, ngươi gọi ta đại huynh là được.” Dùng sức thở ra một hơi nóng, Tự Hi cười nói: “Nó những ngày qua không ở Vu điện. Lương Chử bên kia có chút động tĩnh, nó dẫn người đi qua phòng bị thì phải. Ngươi là Cơ Hạo? Ta biết ngươi, Văn Mệnh đã nói với ta, bọn trẻ cần ta giúp nó trọng điểm săn sóc, có một đứa là ngươi.” Buông chén gỗ, Tự Hi trầm giọng nói: “Có gì phiền toái sao? Nếu không phải phiền toái lớn, ngươi cũng sẽ không tới tìm ta.” Tự Văn Mệnh ra ngoài làm việc nghiêm túc, vậy mà còn không có quên bảo phụ thân hắn hỗ trợ săn sóc mình, trong lòng Cơ Hạo không khỏi trào ra một sự ấm áp nồng đậm. Trấn định tinh thần một phen, Cơ Hạo đem chuyện mình một đám sáu người ra ngoài giúp Mậu Sơn bộ mở lãnh địa mới, kết quả bởi vì một quặng hỗn độn vu tinh mà trở mặt, bị Húc đế tử cùng Vô Ưu thái tử liên thủ vu hãm một năm một mười nói ra. “Ngũ Long trưởng lão bọn họ tựa như bị gọi đi chỗ nhân vương nghị sự, ta mấy ngày này đều không thể liên hệ được bọn họ. Văn Mệnh a thúc từng nói, nếu là đụng tới chuyện phiền toái không giải quyết được, thì tìm Tự Hi… Đại huynh ngài!” Khóe miệng Cơ Hạo run rẩy một trận, hai chữ ‘đại huynh’ này, lúc mở mồm thật sự là có chú trái với lòng. Tự Hi lại cầm lên một con bồ câu hoang ăn, đem nước trà trong chén gỗ uống sạch sẽ, đưa tay lau lau ở trên quần áo, sau đó cầm lên lời khai Cơ Hạo lấy ra, do ba người bọn Mạnh Ngao viết cẩn thận đọc một phen. “Hắc, chướng khí mù mịt. Đều là một đám khốn kiếp.” Tự Hi nghiến răng nói: “Vu điện buổi đầu sáng lập, là vì bảo tồn mồi lửa nhân tộc, kéo dài văn minh nhân tộc, cho nên các đời nhân vương, đều trút xuống rất nhiều sức lực vì Vu điện.” “Hiện tại thì hay rồi, Vu điện cũng đã biến thành nơi tàng ô nạp cấu, Mạnh Ngao loại ăn cây táo, rào cây sung cẩu – tạp – toái này, cũng có thể ở trong Vu điện nghênh ngang đảm đương trọng trách!” Dùng sức nện một quyền ở trên đùi mình, Tự Hi cả giận nói: “Như thế tiếp, nhân tộc sắp diệt rồi!” Cơ Hạo mở mở miệng, thật lâu nói không ra lời. Chuyện Mạnh Ngao vu hãm mình, còn chưa liên lụy đến trên tiền đồ nhân tộc nhỉ? Nhưng nếu đem chuyện này liên hệ đến trên vấn đề tác phong của Vu điện, tựa như vẫn rất có thể dính dáng quan hệ với tiền đồ nhân tộc. “Không thể để những tiểu tử này làm xằng làm bậy.” Tự Hi lạnh lùng nói: “Bọn hắn cho rằng hiện tại thiên hạ thái bình sao? Quả thực là hoang đường. Nếu không phải… Nếu không phải… Hô, bọn hắn đã sớm quên loại đại khủng bố đó, nhưng ta chưa quên, chúng ta một mũi tộc nhân này chưa quên.” ‘Vù’ một cái đứng dậy, Tự Hi lớn tiếng quát: “Cơ Hạo, theo ta, chúng ta đi gặp Đế Thuấn!” Cơ Hạo bị hành động của Tự Hi dọa nhảy dựng. Hắn nhảy dựng lên, kinh hãi không hiểu nhìn gã: “Gì? Tự Hi đại huynh, ngươi nói… Chúng ta đi gặp Đế Thuấn? Ngài chưa từng nói? Đế… Thuấn!” Tự Hi kinh ngạc nhìn Cơ Hạo, khó hiểu lắc lắc đầu: “Có cái gì kỳ quái sao? Đi gặp Thuấn lại có chuyện gì to tát? Hắn cũng chỉ là hai bả vai một cái đầu, không nhiều hơn ngươi một ngón tay ba con mắt, đi gặp hắn rất kỳ quái sao?” Không đợi Cơ Hạo mở miệng, Tự Hi túm chặt bả vai hắn, đem Cơ Hạo chiều cao chỉ tới bên hông mình xách lên, bước ra khỏi nhà tranh, sau đó bay lên bầu trời. Cơ Hạo kinh hãi nhìn Tự Hi. Đây vẫn là hắn lần đầu tiên bị đại năng Vu Vương trở lên mang theo bay lên bầu trời. Thiên địa nguyên khí không có bất cứ dao động nào. Khi Tự Hi phi hành, thiên địa nguyên khí im lặng bình thản, cùng Cơ Hạo điều động thiên địa nguyên khí đằng vân giá vũ phi hành hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Tự Hi hoàn toàn là dựa vào vu lực mạnh mẽ trong cơ thể của mình, bài xích lực hút của đại địa đối với hắn, sau đó lợi dụng lực lượng kỳ dị nào đó trong thiên địa đẩy trước kéo sau, như chim bay trên không bay lượn ở trên bầu trời. Đây là một loại bản năng! Nói cách khác, Đại Vu tu luyện đến loại cảnh giới này của Tự Hi, phi hành đã như đi đường, hoàn toàn là một loại bản năng của bản thân, không cần bất cứ ngoại lực nào giúp đỡ, có thể tùy ý xuyên qua hư không! Trong đầu Cơ Hạo một mảng lẫn lộn, nháy mắt nghĩ tới rất nhiều thứ. Hắn nghĩ tới rồng trời sinh có thể bay lượn chín tầng trời, phượng tương tự vừa sinh ra đã có thể bay múa khắp trời. Nhân tộc tu luyện đến trình độ nhất định, có thể bay lượn trên không, đây là một loại tiến hóa, hay là một loại trở về bản năng? Tốc độ phi hành của Tự Hi cực nhanh, so với Nha Công còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Ngắn ngủn thời gian một chén trà nhỏ, Tự Hi đã bay đến một mảng non xanh nước biếc, đáp xuống ở trước một khu nhà lớn kết cấu thổ mộc. Cơ Hạo còn chưa thấy rõ cảnh trí xung quanh, Tự Hi đã mang theo Cơ Hạo tới trong một tòa đại điện bằng gỗ đủ để cất chứa vạn người nghị sự, đĩnh đạc hướng một nam tử trung niên ngồi ở chính giữa kêu lên: “Thuấn, có người oan uổng a đệ của ta, ngươi nói làm sao bây giờ đi!” Nghe ngôn ngữ hào phóng như thế của Tự Hi, Cơ Hạo thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.