Vu Thần Kỷ

Chương 217

Ba ngày sau, người của Vu điện tới. Đứng ở trên gò đất nhỏ bờ sông, xa xa nhìn thấy người áo đen trên lưng cự ưng ở chân trời bay tới, Vũ Mục và Phong Hành đồng thời mắng chửi. Bọn họ rất thân thiết ân cần thăm hỏi trực hệ nữ tính của một số trưởng lão Vu điện nào đó, hổn hển thấp giọng rít gào: “Lại là bọn trứng mềm ngoại điện. Mỗi lần đều là bọn hắn, mỗi lần đều là bọn khốn kiếp không – trứng này!” Sắc mặt Cơ Hạo cũng trở nên khó coi. Thời gian một ngày, đủ Vũ Mục, Phong Hành, Thái Ti, Thiếu Ti hướng hắn giải thích rõ tình huống Vu điện hiện nay. Sau khi đến Vu điện hơn nửa năm, Cơ Hạo rốt cuộc đối với cái gọi là Vu điện có một cái hiểu biết toàn diện. Vu điện, ở thời đại Tam Hoàng đã có hình thái ban đầu. Vu điện lúc ban đầu, chỉ là đơn thuần cất chứa điển tịch của nhân tộc, giữ lại ngọn lửa trí tuệ của nhân tộc. Nhân tộc thời đại Tam Hoàng lúc nào cũng ở bên bờ vực bị diệt, ý nghĩa tồn tại của Vu điện, chính là lưu lại một ngọn lửa cho nhân tộc Đông Sơn tái khởi. Cho đến ngày nay, liên minh bộ lạc nhân tộc đã không còn cục diện bấp bênh của năm đó, theo các đời lãnh tụ nhân tộc đầu nhập, Vu điện đã trưởng thành làm một tổ chức khổng lồ, mập mạp, chiếm cứ tài nguyên thật lớn, có được lượng nhân thủ cực lớn. Nam Hoang, Bắc Hoang, Đông Hoang, Tây Hoang, Trung Lục thế giới, phàm là bộ tộc, thị tộc đủ cường đại, đều vắt hết óc chen một chân vào Vu điện. Cho nên hiện tại Vu điện ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, rất có hương vị chướng khí mù mịt. Nhiều thế lực lớn chọn phái anh tài trong tộc đưa vào Vu điện, một là vì lợi dụng tài nguyên khổng lồ của Vu điện bồi dưỡng thiên tài cho bộ tộc mình, một cái chính là —— Vu điện đã trở thành con đường tắt thông thiên chen thân cao tầng nhân tộc, phàm là người trẻ tuổi ở Vu điện biểu hiện xuất sắc, trong khoảng thời gian ngắn đều có thể trở nên nổi bật ở Bồ Phản. Cho nên cái gì Nam Hoang minh, Đại Minh minh linh tinh tiểu đoàn thể ở trong Vu điện là đấu đá tới đầu rơi máu chảy, hàng năm học đồ ù ù cạc cạc chết mất của Vu điện, đều có liên quan với những tiểu đoàn thể này tranh đấu. Hiện nay đại thế Vu điện chia làm nội điện, ngoại điện hai đại bộ phận. Nội điện trưởng lão lấy Ngũ Long Nghiêu, Khoa Phụ Diễm… các đại vu sư cầm đầu, bọn họ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng người trẻ tuổi nhìn trúng, chọn cho Vu điện nhân tài tinh anh có thể trọng dụng. Những đại vu sư này, bọn họ càng trọng điểm vào thăm dò đối với thiên địa huyền bí, say mê vào trong vu pháp đại đạo mình sở trường nhất. Từ trên thực lực cá nhân mà nói, Ngũ Long Nghiêu, Khoa Phụ Diễm các nội điện trưởng lão này, thực lực cá nhân bọn họ đều cực kỳ cường hãn, bình thường đều mạnh hơn một đoạn so với ngoại điện trưởng lão. Bởi vì bọn họ cường lực áp chế, bầu không khí chỉnh thể của Vu điện, ít nhất ở ở mặt ngoài nhìn qua còn rất gió êm sóng lặng. Về phần ngoại điện, phàm là bộ tộc cùng thị tộc có chút thực lực, đều sẽ xen vào một chân ở ngoại điện. Phía sau mỗi ngoại điện trưởng lão đều có một hoặc là nhiều bộ tộc, thị tộc có tố cầu ích lợi khác nhau. Dùng hình dung ác độc nhất của Vũ Mục mà nói ——các trưởng lão ngoại điện chính là một bọn chó hoang đỏ mắt, bọn họ mỗi ngày cân nhắc, đều là như thế nào há mồm, hung hăng cắn xuống một miếng gì đó. Mặc kệ là cái gì, chỉ cần là bọn hắn có thể với tới. Cho dù là một bãi cứt chó, bọn họ cũng sẽ không chút do dự hung hăng cắn lên một miếng. “Ô Long trưởng lão bọn họ, sao có thể để bọn người này tới?” Cơ Hạo mặt căng lên, nhìn cự ưng càng lúc càng gần: “Hơn nữa, lãng phí ba ngày thời gian.” Cự ưng toàn thân ngăm đen, mỏ ưng và móng vuốt giống như tinh thạch rạng rỡ tỏa sáng, cánh giang ra hơn mười trượng, tỏ ra thần tuấn phi phàm xoay hai vòng ở đỉnh đầu, ngạo nghễ kêu to hai tiếng, sau đó chậm rãi đáp xuống. Nha Công khinh thường thấp giọng kêu một tiếng. Con cự ưng này nhìn như uy vũ bá đạo, thực ra chỉ là một con hung cầm ngu xuẩn bình thường, một trảo của Nha Công có thể nghiền chết. Trên cánh chim cự ưng, có cả mảng lớn phù văn màu đen không ngừng phun ra sương khói màu đen. Rất hiển nhiên, là mượn dùng lực lượng những phù văn này, con cự ưng này mới có thể ở trong vòng ba ngày từ Vu điện bay đến nơi đây. Ba nam tử mặc trường bào vải thô màu đen đứng trên lưng cự ưng, trong đó một nam tử trung niên kiêu căng nhìn thoáng qua đám người Cơ Hạo, ánh mắt quái dị hơi dừng ở trên mặt Thiếu Ti và Man Man, sau đó lạnh giọng nói: “Là các ngươi hướng Vu điện tố cáo, Mậu Sơn bộ đám ngu xuẩn đó, dám vì một quặng vu tinh, đánh lén giết đệ tử Vu điện chúng ta?” Lời này nói ra còn tương đối cứng nhỉ? Cơ Hạo đi về phía trước một bước, tay phải đặt ở ngực, hướng nam tử trung niên hơi hạ thấp người hành một lễ: “Vâng. Xin hỏi đại nhân là?” Nam tử trung niên cười nhạt, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta là Mạnh Ngao, xuất thân Tây Hoang Cùng Kỳ bộ, đương nhiệm chấp sự Vu điện, lần này phụng mệnh đến đòi một cái công bằng cho các ngươi. Mậu Sơn bộ dám giam cầm đệ tử Vu điện, bọn hắn là thật không muốn lăn lộn tiếp ở Trung Lục sao?” Mạnh Ngao rất hào phóng khoát tay, lạnh giọng nói: “Lên đi, chúng ta trực tiếp đi tìm người của Mậu Sơn bộ. Lúc tới các trưởng lão nói, không có ai có thể khi nhục đệ tử Vu điện ta mà không trả giá đắt.” Đám người Cơ Hạo nhảy lên cự ưng, Mạnh Ngao quay đầu cười nói: “Hai vị cô nương đứng vững, đừng để ngã xuống.” Rất ân cần hướng Thiếu Ti, Man Man lấy lòng, ánh mắt Mạnh Ngao lại đảo qua ở trên mặt hai nàng, sau đó mang theo một tia cười đắc ý rụt rè, dùng sức giẫm giẫm lưng cự ưng. Cự ưng hét dài một tiếng, phù văn trên cánh chim phun ra cả mảng lớn khói đen, thân thể cao lớn bay lên trời mười mấy dặm, sau khi lượn vòng, nhanh chóng hướng về lãnh địa Mậu Sơn bộ mới mở ngoài vạn dặm bay đi. Dọc theo đường đi, Mạnh Ngao lải nhải hướng Cơ Hạo miêu tả Cùng Kỳ bộ hắn xuất thân là cường thịnh như thế nào, nói Mạnh thị nhất tộc hắn ở trong Cùng Kỳ bộ cũng là thị tộc cường đại số một số hai, hắn không phải không đắc ý nói cho Cơ Hạo, hắn đã mở ba ngàn vu huyệt, cách Đại Vu đỉnh phong chỉ là một bước xa, nhiều nhất mười năm sau, hắn có thể thành tựu Vu Vương. “Tới lúc đó, ta sẽ là ngoại điện trưởng lão… Hai vị cô nương, nếu còn có ai dám bắt nạt các ngươi, cứ việc nói với ta là được.” Mạnh Ngao rốt cuộc không kiềm chế được sự đắc ý trong lòng, tươi cười thân thiện, chính thức hướng Thiếu Ti cùng Man Man kéo gần quan hệ. Vũ Mục và Phong Hành nhìn nhau một cái, sau đó bất đắc dĩ hướng Cơ Hạo khẽ lắc đầu, ý tứ đó tựa hồ muốn nói —— xem, chúng ta không nói sai, bọn trưởng lão cùng chấp sự ngoại điện đều là một đám khốn kiếp! Thiếu Ti vẫn lạnh lùng không hé răng, hai mắt nhìn chằm chằm Mạnh Ngao, giống như nhìn một người chết. Ánh mắt của nàng là… quỷ dị như thế, dẫn tới Mạnh Ngao cũng theo bản năng tránh ánh mắt Thiếu Ti, chỉ có thể tươi cười thân thiện nhìn về phía Man Man. Man Man thì hoàn toàn nghe không hiểu Mạnh Ngao đang nói cái gì, nàng chỉ để ý chơi đùa hai thanh chùy, thỉnh thoảng hướng khói đen trên cánh chim cự ưng liếc một cái, rất mê hoặc con cự ưng này nhìn qua thực lực cũng không phải rất mạnh, sao có thể khiêng hai thanh chùy của nàng bay lên. Mạnh Ngao chưa thể nhận được sự ngưỡng mộ và thân mật trong tưởng tượng, khuôn mặt hắn nhất thời dần dần dài ra, trở nên so với mặt lừa còn dài hơn. Rất nhanh, cự ưng đã tới trên không doanh địa mới của Mậu Sơn bộ, Mạnh Ngao nổi giận đùng đùng rống lớn lên: “Ta là sứ giả Vu điện Mạnh Ngao! Kêu tội nhân Thiết Nham lăn ra đây cho ta!”