Vu Thần Kỷ

Chương 1897

Trong Hồng Mông hỗn độn, trong Tru Lục Hãm Tuyệt kiếm trận, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân đồng thời ngửa mặt lên trời thét dài. Kiếm trận vốn có nề nếp, kiếm khí tung hoành đột nhiên trở nên linh động phi thường, giống như từ một tảng đá đột nhiên biến thành một đóa hoa nở rộ sáng lạn, vô tận sinh cơ diệu thú từ trong kiếm trận trào ra, kiếm môn bốn phương khẽ chấn động, dần dần kiếm quang ngưng tụ thành một mảng hải dương bốn màu rợp trời rợp đất bao phủ Tam Bành đạo nhân. Tam Bành hơi kinh hãi, bọn họ đang muốn nhìn chăm chú quan sát nguyên do kiếm trận biến hóa, vô lượng kiếm ý đã tràn lên như thủy triều, loáng cái đã để lại trên người bọn họ vết thương cực kỳ thê lương. Tam Bành hoảng sợ kinh hô, Bành Cứ hét một tiếng giận dữ, một thanh Lượng Thiên Xích trắng óng ánh hung hăng vung ra, hướng tới hải dương do kiếm quang ngưng tụ thành hung hăng đánh một đòn. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, Lượng Thiên Xích bị cứng rắn chém thành mấy ngàn mảnh, mấy chục đạo kiếm quang như con rắn linh hoạt theo cánh tay hắn cuốn ngược, nửa đoạn thân thể của hắn ‘Bốp’ một cái đã bị kiếm ý chấn tan thành phấn. Chỉ một đòn, Bành Cứ trọng thương. Không chỉ pháp thể bị hao tổn, cảnh giới Bành Cứ càng đột ngột hạ xuống hơn phân nửa cảnh giới, thiếu chút nữa đã từ thánh nhân cảnh huyền ảo vô cùng đó ngã xuống. “Chuyện khẩn cấp, đi!” Tam Bành cùng cất tiếng thét dài, chợt hóa thành ba luồng hào quang phóng lên cao, trong thời gian ngắn đánh vỡ không biết bao nhiêu vạn ức tầng kiếm quang, muốn bỏ chạy về hướng Bàn Cổ mỗ đại lục. Vừa mới bay lên chưa được cao bao nhiêu, một cái đĩa ngọc linh quang lóng lánh đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu ba người, ba luồng hào quang hung hăng đánh vào trên đĩa ngọc. Chỉ nghe một tiếng nổ vàng, ba luồng hào quang ầm ầm vỡ nát, Tam Bành thất khiếu phun máu chật vật vô cùng hiện ra thân hình, ngây ra như phỗng ngẩng đầu nhìn cái đĩa ngọc nho nhỏ phong cách cổ xưa hỗn độn kia. “Hắn... Không nên ở nơi này!” Bành Chí rống to khàn cả giọng: “Năm đó Bàn Cổ ngã xuống, cái đĩa ngọc này... Sớm đã theo hắn cùng nhau vỡ nát rồi!” “Mà hai đại chí bảo tùy thân Bàn Cổ, một thanh Bàn Cổ Phủ phá diệt vạn vật, một cái đĩa ngọc tạo hóa vô cùng.” Bành Cứ cũng kêu gào: “Cái đĩa ngọc đó diệu dụng vô cùng, nếu không phải nó phòng ngự thích đáng, cho dù thân thể Bàn Cổ kiên cố nữa, cũng đã sớm bị vô lượng hỗn độn ma thần xé thành mảnh vụn. Ngại là Bàn Cổ cuối cùng ngã xuống, thân thể hắn vỡ nát, cái đĩa ngọc này cũng theo đó sụp đổ...” Trong hư không linh quang lóng lánh, bản tôn Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân ở trong một mảng tử khí tràn ngập buông xuống. Ba người cất tiếng cười khẽ, phân thân bọn họ phóng ra chắp tay thi lễ lẫn nhau, cùng cất tiếng cười lớn nhập vào mây lành ở đỉnh đầu bản tôn. Vũ Dư đạo nhân chỉ tay, Tru Lục Hãm Tuyệt kiếm trận dần dần thu hồi, hắn nhìn Tam Bành cười nói: “Nếu là một cái hũ đất thó của phàm nhân rơi vỡ, chung quy sẽ có mảnh vỡ có thể ghép lại, nếu thủ đoạn thích đáng, cũng có thể tu tu bổ bổ, một lần nữa nung thành một cái hũ ngói mới. Hũ ngói như thế, cái đĩa ngọc này cũng là đạo lý tương tự. Mảnh vỡ có thể tìm ra, thì có khả năng đúc lại.” Mang theo một tia cảm khái chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Vũ Dư đạo nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài nói: “Có thể đem cái đĩa ngọc này đúc lại thành công, cũng không uổng phí nhiều năm khổ công như vậy... Đáng tiếc, đáng tiếc, nguyên linh cái đĩa ngọc này chung quy đã mất đi, muốn một lần nữa ôn dưỡng ra nguyên linh, còn không biết cần bao nhiêu lượng kiếp khổ công nữa!” Tam Bành vẻ mặt dại ra nhìn đĩa ngọc kia một lần, đột nhiên một lần nữa hóa thân hào quang, phân biệt hướng về ba phương hướng chạy trốn. Một lần này, Tam Bành chưa thể chạy ra được bao xa, chỉ nghe Đại Xích đạo nhân quát khẽ một tiếng, một đạo lôi quang trong lòng bàn tay hắn rơi ở trên đĩa ngọc, đĩa ngọc mông lung khẽ chấn động, ba ngàn làn mây tía nhỏ bé từ trên đĩa ngọc phun ra, hóa thành một tấm lưới lớn chụp xuống phía dưới, dễ dàng đem Tam Bành giam cầm ở bên trong. Không cho Tam Bành ngăn cản, Đại Xích đạo nhân vung tay lên, Tam Bành liền hét giận dữ liên tục bị quấn vào đĩa ngọc. Mây khói bốc lên, Tam Bành không có sức phản kháng bị trấn áp ở sâu trong đĩa ngọc, mơ hồ có thể thấy được ba cái bóng người như ẩn như hiện trên đĩa ngọc mông lung, lúc nào cũng bị vô lượng điện quang gắt gao quấn lấy. Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân cùng cất tiếng cười to, ba người bọn họ liên thủ chỉ ra một đạo linh quang, nâng đĩa ngọc hướng Bàn Cổ mỗ đại lục cấp tốc bay đi. Đĩa ngọc kia phun ra một đạo linh quang mở đường, tốc độ xuyên qua hư không của ba người nhanh tới mức kinh người, chỉ trong nháy mắt đã từ Hồng Mông thiên ngoại đi tới trên không Bàn Cổ mỗ đại lục. Cơ Hạo đang bày ra kiếm trận gắt gao dây dưa với Bàn Ngu, đám người A Bảo cũng đang liên thủ vây công Bàn Ngu. Bàn Ngu như dã thú khát máu từ trong mộng thức tỉnh, các loại thần thông bí pháp cổ quái ùn ùn, trong nháy mắt ít nhất có hơn một ngàn loại thần thông bí pháp không thể tưởng tượng như thủy triều đánh ra, đánh cho đám người Cơ Hạo không ngừng hộc máu bay ngược. Trong một mảng hỗn loạn, còn có hai vị giáo chủ làm bộ làm tịch liên thủ vây công Bàn Ngu, nhưng kim thân pháp thể bọn họ phóng ra, lại cố ý vô tình làm thành một tòa đại trận, gắt gao đem Cơ Hạo vây ở trong trận. Hai người bọn họ công kích lại có năm sáu thành không ngừng rơi ở trong kiếm trận của Cơ Hạo, đánh cho kiếm trận phun trào hào quang, mây khói sôi sục, ép Cơ Hạo rất chật vật. Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân liếc nhau một cái, ba người nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhìn hai vị giáo chủ một cái thật sâu. Bọn họ cũng không nói nhiều, đĩa ngọc trong tay chợt khẽ lật, phóng ra một đạo hỗn độn linh quang hung hăng nện ở đỉnh đầu Bàn Ngu. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, toàn bộ Bàn Cổ thế giới đều kịch liệt chấn động một lần, một lực lượng to lớn khủng bố không thể ngăn cản từ trong hư không tự dưng trào ra, nhập vào trong hỗn độn linh quang hung hăng bổ vào trên người Bàn Ngu. Chỉ nghe Bàn Ngu rú thảm một tiếng, nửa thân thể của hắn thế mà lại bị hỗn độn linh quang đĩa ngọc phát ra đánh một đòn khiến tàn phá không chịu nổi, trên thân thể trơn bóng giống như lưu ly của hắn đã nứt ra vô số vết nứt, mảng lớn khí đen, máu đen không ngừng từ trong vết nứt phun ra. Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn cái đĩa ngọc kia, không tự chủ được kinh hô khàn cả giọng: “Thời gian này, sao có bí bảo như vậy? Vật ấy, không nên ở nơi này!” Không cho Bàn Ngu đánh trả, ba người bọn Đại Xích đạo nhân một lần nữa ra tay, từng đạo hỗn độn linh quang không ngừng hạ xuống, đánh cho toàn thân Bàn Ngu máu tươi phun tung tóe, mỗi một dòng máu tươi phun ra, lực lượng của hắn liền suy yếu một tầng, sự kiêu ngạo của hắn cũng giảm xuống một mảng lớn! Cơ Hạo thở phào một ngụm lớn, hắn đứng ở trong kiếm trận vừa cảnh giác hai vị giáo chủ, vừa nhìn đám người Đại Xích đạo nhân động thủ. Trong thần hồn hư không, hư ảnh lặng yên hiện lên, xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, hắn lẳng lặng nhìn cái đĩa ngọc kia một lúc, đột nhiên hắn nhẹ nhàng mở miệng. Nhiều năm như vậy, cơ hội hư ảnh chủ động tìm Cơ Hạo nói chuyện ít ỏi có thể đếm được. “Tiểu gia hỏa, có chuyện, phải kính nhờ ngươi. Có lẽ, sẽ hao phí một đoạn thời gian rất dài của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?” Cơ Hạo kinh ngạc nhíu mày: “Ừm? Có chuyện gì, nói đi? Ta có thể làm được, tất nhiên đi làm.” Hư ảnh trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi gật đầu: “Nhưng cũng không khó, chỉ là hao phí chút thời gian, hơn nữa... Phải xem ý nguyện người bên cạnh ngươi nữa. Ngươi nếu đáp ứng, sau này cũng đừng có quỵt nợ. Đừng học Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân kia... Sớm biết bọn hắn da mặt dày như thế, năm đó nên dạy dỗ bọn hắn một trận hẳn hoi...” Cơ Hạo nhếch miệng nở nụ cười. Hắn ngẩng đầu lên, lòng tràn đầy thoải mái nhìn ba người bọn Đại Xích đạo nhân vây đánh Bàn Ngu! Đĩa ngọc tản mát ra vô số dao động, trực tiếp ép Bàn Ngu không thở nổi. Mắt thấy đại công đã sắp cáo thành, nguy cơ lớn nhất vô số năm qua của Bàn Cổ thế giới sắp được triệt để giải quyết!