Vu Thần Kỷ
Chương 1888
Cùng lúc Cơ Hạo bổ ra một kiếm, toàn bộ mọi người đều đang toàn lực ra tay.
Hư không tan vỡ, hỗn độn sôi trào.
Vô số bóng người quay quanh Bàn Ngu lui tới oanh kích, giống như vô số ruồi bọ không đầu vòng quanh một ngọn núi lớn húc loạn, mưu toan dùng thân thể yếu ớt của mình húc vỡ một ngọn núi lớn!
Ngu Mông, Ngu Hốt đám Ngu tộc thánh nhân, đã không biết là lần thứ mấy bị Bàn Ngu một chưởng vỗ bay. Bọn họ hộc từng ngụm từng ngụm máu, sắc mặt trắng bệch giống như lệ quỷ, khí tức quanh thân mơ hồ bất định, hầu như muốn từ thánh nhân cảnh vừa mới đột phá không lâu trực tiếp rơi xuống.
Bọn họ cũng không nhớ rõ rốt cuộc vây quanh Bàn Ngu công kích bao nhiêu lần, ở trên người Bàn Ngu phá vỡ ra bao nhiêu lỗ thủng to nhỏ, lại bị Bàn Ngu đánh chết bao nhiêu đồng bạn. Tóm lại nhiều gương mặt quen thuộc bị đánh chết, nhiều thánh tôn giao hảo bị hủy diệt, nhưng Bàn Ngu vẫn như không có việc gì lơ lửng ở giữa không trung, trấn định tự nhiên vung chưởng.
Oành một tiếng, Hình Thiên gào rống vung rìu hướng Bàn Ngu chém tới bị một đầu ngón tay búng bay, sau khi bay ra hơn trăm vạn dặm, thân thể Hình Thiên nổ tung thành sương máu đầy trời.
Trong chớp mắt Hình Thiên một lần nữa ngưng tụ pháp thể, lại hung hãn không sợ chết lao về, sau đó lại một lần nữa bị nổ bay trong nháy mắt.
Phục Hy, Hiên Viên, Thần Nông, Toại Nhân các Nhân Hoàng cũng lung lay sắp ngã đứng ở trên đám mây, mặt không còn chút máu nhìn Bàn Ngu.
Dù bọn họ đã trải qua vô số sóng to gió lớn, đối mặt Bàn Ngu tồn tại mạnh mẽ không thể nói lý bực này, bọn họ vẫn cảm thấy vô lực tuyệt vọng. Công không phá được, giết không nổi, mặc kệ gây cho hắn bao nhiêu thương tổn, hắn nháy mắt có thể thông qua cắn nuốt Ngu tộc thánh nhân xui xẻo nào đó trực tiếp khép lại.
Hiên Viên Thánh hoàng đã từ trên tay Tự Văn Mệnh cầm lại Hiên Viên Kiếm, hắn dốc hết toàn lực hướng Bàn Ngu bổ ra mấy trăm vạn kiếm, lại không cách nào lưu lại nửa điểm dấu vết ở trên người Bàn Ngu. Hiên Viên Thánh hoàng tâm cảnh hỗn loạn, một khỏa kiếm tâm kiên định không đâu không phá hầu như sụp đổ.
Nếu không phải hai vị giáo chủ bị khí vận nhân tộc giam cầm, chỉ có thể bị động liều mạng đau khổ ngăn cản, sợ là trong Nhân Hoàng đám người Phục Hy đã sớm có người ngã xuống.
Một tiếng tru lên thê lương truyền đến, Ngu Hốt bị một đầu ngón tay của Bàn Ngu điểm nát thân thể, mảng lớn sương mù máu phun ra, Bàn Ngu há mồm vừa muốn hút Ngu Hốt, xung quanh sương máu xuất hiện một thế giới kim loại, toàn bộ mọi người đều thấy được các loại sinh linh kim loại đi lung tung đầy đất.
Một đạo thiên địa bổn nguyên hùng hậu từ trong sương máu phun ra, không gián đoạn nhập vào cái miệng rộng của Bàn Ngu. Thế giới kim loại trong hình ảnh ánh sáng ầm ầm sụp xuống, vỡ nát, vô số sinh linh kim loại gào thét liên tục, thân thể cấp tốc sụp đổ, hóa thành các luồng thiên địa nguyên khí nhập vào trong lỗ đen đột nhiên xuất hiện trong hạch tâm thế giới.
“Ngu Hốt!” Ngu Mông đám Ngu tộc thánh nhân hoảng sợ thét chói tai, bọn họ gần như tinh thần thác loạn lắc đầu, mồ hôi lạnh trên trán giống như hạt mưa hướng bốn phía không ngừng rơi xuống. Nhiều người thét chói tai, xoay người dùng hết toàn lực hướng bên ngoài Bàn Cổ thế giới bỏ chạy.
Ngu tộc, từ trước tới giờ khó có thể tìm được anh hùng tử chiến đến cùng, ở lúc này vứt bỏ chiến hữu đào tẩu, đây mới là bản tính của bọn họ.
Bàn Ngu mỉa mai cười, hắn vừa cắn nuốt Bàn Nhiên thế giới của Ngu Hốt, vừa dang hai tay, trong bàn tay một vòng xoáy màu đen sôi sục, toàn bộ Ngu tộc thánh nhân chạy trốn đều không tự chủ được hướng hắn lăn ngược quay về. Như lúc ban đầu, bọn họ muốn đào tẩu cũng trốn không thoát.
‘Thùng’ một tiếng vang lớn, một tòa bảo tháp tử khí bốc lên, tỏa ra kim quang hung hăng nện ở trên đầu Bàn Ngu.
Kim quang trộn lẫn huyết tương màu đen phun lên cao mấy vạn dặm, đại giáo chủ hai tay ôm tòa kim tháp khổng lồ này hướng tới đầu Bàn Ngu đập loạn, nhưng Bàn Ngu chỉ hơi trợn mắt lên nhìn nhìn hắn, trong mắt phun ra một đạo điện quang màu đen, một lần nữa đem đại giáo chủ nổ bay ra ngoài.
Nhị giáo chủ thét dài một tiếng, dưới chân hắn trào ra một đài sen màu vàng, trong cơ thể hắn các luồng kim quang xen lẫn sương mù thơm tuôn trào ra, pháp thể của hắn biến thành một mảng lưu ly màu vàng, pháp thể nhanh chóng bành trướng đến khoảng tám trăm vạn dặm, theo từng đợt tiếng sấm sét vang, hắn hóa thành kim thân pháp tướng bốn mặt tám tay, bốn gương mặt đầy biểu cảm giận dữ, thất khiếu phun lửa cháy, tám cánh tay nắm chặt các loại thần binh hướng Bàn Ngu nện xuống.
“Khí vận nhân tộc... Ngươi đã muốn bản giáo chủ liều mạng cho ngươi, thì thêm vào đi!”
Nhị giáo chủ cất tiếng thét dài, hắn hướng phía Bàn Cổ mỗ đại lục vẫy tay một cái, một đạo khí vận nhân tộc gào thét mà đến rót vào trong tám món thần binh trong tay hắn. Thần binh ánh vàng rực rỡ chợt phun ra vô lượng hào quang, hắn trợn mắt rít gào, tám món binh khí nện lên đầu Bàn Ngu như mưa rơi.
Một mảng lớn huyết tương màu đen phun ra, một đòn toàn lực này của nhị giáo chủ đánh nát cả mảng lớn máu thịt đỉnh đầu Bàn Ngu, thậm chí để lại vết thương thật sâu ở trên xương sọ hắn.
Bàn Ngu hừ lạnh một tiếng, tay trái đột nhiên đánh ra một chưởng, chỉ nghe một tiếng vang lớn, nhị giáo chủ tám cánh tay vỡ nát sáu cái, nửa đoạn kim thân vỡ nát, hộc từng ngụm từng ngụm máu bay ngược về phía sau.
Cánh tay to lớn của Bàn Ngu đánh thủng hư không, hướng nhị giáo chủ chộp tới. Bàn Ngu lạnh giọng quát: “Vốn định đem bọn ngươi giữ lại hưởng dụng cuối cùng, đã một lòng muốn chết, như vậy nhấm nháp đại tiệc trước cũng không phải không được. Ha ha, ta ở trên người các ngươi, đã ngửi thấy hương vị Hồng Mông linh căn... Bổn nguyên của các ngươi thật hùng hậu, nuốt các ngươi, đối với ta nhất định có lợi!”
Mắt thấy nhị giáo chủ đã sắp rơi vào trong tay Bàn Ngu, kiếm quang của Cơ Hạo đã sắp rơi ở trên người Bàn Ngu, mà một đám đạo nhân bên người hắn cũng đã ra tay.
Huyền Đô đạo nhân phóng ra hắc bạch Thái Cực Đồ chắn trước cánh tay to lớn của Bàn Ngu, Nghiễm Thành đạo nhân tùy tay ném ra một cái đại ấn luyện chế từ non nửa đoạn Bất Chu sơn, đổ ập xuống hướng mặt Bàn Ngu. Hai tay A Bảo nhoáng lên một cái, chỉ thấy đầy trời hơn vạn món pháp bảo, linh bảo cổ quái mang theo vô số ánh sáng lấp lánh nện ở trên người Bàn Ngu...
Một đám người đều hiển lộ thần thông, Cơ Hạo thì cùng lúc xuất kiếm, càng dùng tốc độ nhanh nhất triển khai Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận, Bàn Cổ Chung nổ vang một tiếng, từng đạo hỗn độn khí ngưng tụ thành các ngọn núi lớn, kéo dài không dứt hướng vào đầu Bàn Ngu nghiền ép xuống.
Bàn tay Bàn Ngu vỗ vào trên hắc bạch Thái Cực Đồ, da mặt Huyền Đô đạo nhân đột nhiên biến thành một mảng trắng bệch, con mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt bật ra, há mồm phun ra một ngụm máu lớn.
‘Keng’ một tiếng vang lớn, đại ấn của Nghiễm Thành đạo nhân bắn ngược về, hung hăng nện một đòn ở trên ngực hắn. Ngực Nghiễm Thành đạo nhân lõm xuống thật sâu, cũng hộc từng ngụm từng ngụm máu bay ngược về phía sau.
A Bảo thì đau lòng như cắt nhìn các bảo bối hắn ném ra, hơn vạn món pháp bảo, linh bảo cổ quái ở trên người Bàn Ngu bị va đập nát bét, chỉ có ít ỏi vài món tiên thiên linh bảo bị bắn ngược về, thiếu chút nữa nện hết ở trên người chính A Bảo.
Trong nháy mắt, đoàn người thua to, chỉ có Cơ Hạo triển khai kiếm trận, lực tràng vô hình gắt gao cuốn lấy Bàn Ngu, hỗn độn khí Bàn Cổ Chung phóng ra ngưng tụ thành ngọn núi lớn không ngừng va chạm thân thể Bàn Ngu, khiến động tác của hắn chợt chậm đi vài phần.
Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, Vạn Vật Luân Hồi...
Toàn bộ tinh khí thần của Cơ Hạo đều ngưng tụ ở trong một kiếm này, toàn bộ lực lượng, toàn bộ pháp lực, tất cả tất cả của hắn thúc dục Bàn Cổ Kiếm phun ra một đạo kiếm quang màu đen dài đến trăm vạn dặm, quét mạnh ở trên người Bàn Ngu.
‘Ông’ một tiếng kiếm ngân, Bàn Ngu phát ra tiếng rống giận dữ không thể tin, kiếm quang của Cơ Hạo thế mà lại quét qua cái lưng mảnh khảnh của hắn, đem hơn phân nửa cái lưng của hắn một kiếm chặt đứt!
“Kiếm tốt!” Hiên Viên Thánh hoàng kinh hỉ thét dài.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
113 chương
114 chương
4 chương
156 chương
4 chương
13 chương
160 chương