Vu Thần Kỷ
Chương 1799
Trên bầu trời, Cơ Hạo kiếm chỉ một đám đạo nhân cùng Phệ Tâm cửu tử.
Hắn không lấy Bàn Cổ Chung hộ thể nữa, mà là đem Bàn Cổ Chung chộp vào trong tay trái, đem nó coi là binh khí cận thân chém giết. Bàn Cổ Chung tựa như cảm nhận được chiến ý trong lòng Cơ Hạo, tuy chưa gõ, lại tự phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Bàn Cổ Chung kêu mỗi một tiếng, đều ở bên người Cơ Hạo nổi lên làn sóng kéo dài, hư không chấn động, toàn bộ mọi người đều cảm thấy như có các dòng điện vô hình tràn qua thân thể, từ linh hồn đến thân thể đều phát tê từng đợt, pháp lực quanh thân giống như cháo gạo sôi trào, khó có thể khống chế tự nhiên nữa.
Đám người Phệ Tâm đều nghiêm túc nhìn Bàn Cổ Chung, vừa rồi đơn giản qua mấy chiêu với Cơ Hạo, bọn họ đã biết Bàn Cổ Chung lực phòng ngự cực kỳ kinh người, nhưng không ngờ Bàn Cổ Chung này dùng để đối trận chém giết, lại còn có kỳ hiệu bực này.
Bọn họ âm thầm tính toán, pháp lực trong cơ thể sôi trào, ít nhất suy yếu bốn thành sức chiến đấu của bọn họ!
“Cơ Hạo tiểu nhi, dựa vào dị bảo tính là năng lực gì...” Đạo nhân râu bạc trắng vừa mới hướng Cơ Hạo kêu gào khiêu khích đột nhiên chỉ vào Cơ Hạo quát lớn: “Đừng làm yếu đi uy danh sư tôn nhà ngươi, có đảm lượng đấu đạo hạnh pháp lực với bần đạo hay không?”
Trong mắt đạo nhân râu bạc trắng lóe ra tinh quang, một đám đạo nhân bên người hắn cũng đều lộ ra nụ cười kỳ dị.
Cơ Hạo quật khởi mới bao nhiêu năm? Tuổi hắn chưa tròn một trăm! Mà các đạo nhân này, bọn họ mỗi người đều là lão quái vật từ thời đại hồng hoang tồn tại đến nay, đạo hạnh pháp lực bọn họ sâu không lường được, Cơ Hạo nếu thật sự bỏ Bàn Cổ Chung, đấu đạo hạnh pháp lực với bọn họ, vậy tuyệt đối là tảng đá đập trứng gà, đạo nhân râu bạc muốn thắng lợi đó là dễ như trở bàn tay!
Một đám đạo nhân tính toán, Cơ Hạo thì cất tiếng cười to: “Ta nhổ vào! Các ngươi cũng có tư cách đấu đạo hạnh pháp lực cùng bản đế quân? Một đám gà rừng trụi lông, sao dám cùng bay với phượng hoàng? Bản đế quân hôm nay nói chuyện với các ngươi đã là tự hạ thân phận, các ngươi còn dám mơ ước xa xôi?”
Mây lửa dưới chân chợt lóe, mi tâm Cơ Hạo lóe ra thanh quang, Thiên Địa Kim Kiều kéo hắn nháy mắt đến trước mặt đạo nhân râu bạc, Bàn Cổ Kiếm hung hăng chém một kiếm ngang qua. Đạo nhân râu bạc không ngờ Cơ Hạo nói đánh là đánh, một chút điềm báo cũng không có, hắn căn bản không kịp phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm mũi kiếm của Cơ Hạo phát ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
Các đạo nhân này thần thông pháp lực đều là lựa chọn hàng đầu, nhưng muốn nói bản lĩnh cận thân chém giết, bọn họ thật sự kém Cơ Hạo cách xa vạn dặm. Vẫn là Phệ Tâm phản ứng nhanh, nháy mắt Cơ Hạo dịch chuyển thân hình, Phệ Tâm đã vung lưu tinh chùy, đầu chùy to như vậy kéo theo mười tám luồng hàn quang hướng Bàn Cổ Chung trong tay Cơ Hạo cản lại.
Mũi kiếm cách quần áo đạo nhân râu bạc còn khoảng nửa tấc, lưu tinh chùy trong tay Phệ Tâm đã nặng trịch rơi ở trên thân Bàn Cổ Kiếm.
‘Đang đang’ một đợt tiếng vang thanh thúy, cổ tay Cơ Hạo giật lên, Bàn Cổ Kiếm kéo ra kiếm quang như nước, nhẹ nhàng xuyên qua xê dịch ở trong từng đạo hàn quang lưu tinh chùy kéo theo, chợt quát khẽ Cơ Hạo một tiếng, trên mũi Bàn Cổ Kiếm phun ra một đạo kiếm quang khoảng ba thước, lưu tinh chùy của Phệ Tâm ‘Rắc!’ một tiếng, đầu chùy to lớn bị chém thành hai mảnh.
Một mảng lớn phù văn huyền ảo từ trong đầu chùy vỡ vụn phun ra, làn da dày đặc vảy đen của Phệ Tâm đột nhiên đỏ lên, hắn rên một tiếng, há mồm hộc ra một ngụm máu, chật vật lui về phía sau vài bước.
“Của ta Truy Nguyệt Liệt Phong Chùy!” Phệ Tâm đau lòng như cắt rống to khàn cả giọng. Cây lưu tinh chùy này chính là một món tiên thiên chí bảo rất ổn, còn là tổ long tự mình ở sâu trong Hồng Mông hỗn độn tìm được. Phệ Tâm vừa mới chào đời, cây lưu tinh chùy này đã luôn theo hắn, nhiều năm qua một tấc cũng không rời.
Cây lưu tinh chùy này từng đánh giết vô số sinh linh, đánh nát vô số linh bảo, ở thời hồng hoang giúp Phệ Tâm giết ra hung danh hiển hách, nhưng hôm nay lại bị Bàn Cổ Kiếm thoải mái một kiếm chém gãy như thế!
“Kiếm tốt!” Phệ Tàn ở một bên đột nhiên rống lớn một tiếng: “Có thể chém rời Truy Nguyệt Liệt Phong Chùy của đại ca, kiếm này thật tốt, ta muốn!”
Rống to một tiếng, Phệ Tàn từ trong vỏ kiếm đeo ở sau lưng rút ra một thanh trường kiếm tỏa ra lôi quang, tạo ra các đạo kiếm ảnh hướng vào đầu Cơ Hạo chém xuống. Phệ Tâm khóc lóc hộc máu và Phệ Tàn vung kiếm đột kích hầu như là chuyện xảy ra cùng lúc, Cơ Hạo còn chưa kịp chém giết đạo nhân râu bạc, kiếm quang của Phệ Tàn cũng đã đến đỉnh đầu hắn.
Cơ Hạo liếc một cái, liền biết kiếm đạo của Phệ Tàn không cao thâm, nhưng hắn có lực lượng cùng sự nhanh nhẹn siêu cường, cho nên kiếm thế của hắn cực nhanh, cực nặng, kiếm quang như thác nước, theo kiếm thế cực kỳ cương mãnh bá đạo nhằm vào đầu đánh xuống.
Kiếm đạo như thế ở trước mặt Cơ Hạo kế thừa Vũ Dư kiếm đạo chỉ có thể dùng ‘thô lậu’ để hình dung, dựa vào lực lượng cùng tốc độ đỉnh cấp, Phệ Tàn có thể dùng kiếm đạo thô lậu như vậy nghiền áp người thường, nhưng Cơ Hạo thậm chí không cần vận dụng Khai Thiên Nhất Kích, đã tìm được vô số sơ hở trong kiếm thế của hắn!
“Muốn kiếm của ta? Ngươi xứng với nó sao?” Cơ Hạo thậm chí không động thủ, hắn chỉ đem Bàn Cổ Kiếm bày ra một tư thế kỳ quái hướng lên trời một nén nhang, toàn bộ mọi người liền trơ mắt nhìn Phệ Tàn ra sức vung kiếm chém xuống, cánh tay hắn như trúng tà trực tiếp đánh vào trên mũi kiếm Bàn Cổ Kiếm, ‘Phập’ một tiếng bị đâm thủng.
“Tay ta!” Phệ Tàn rú thê thảm, hắn buông tay vứt bội kiếm của mình, dùng sức từ trên thân Bàn Cổ Kiếm rút ra cánh tay bản thân, hắn còn chưa kịp bịt vết thương, cánh tay phải hắn liền ‘Bốp’ vỡ vụn ra, kiếm ý khủng bố Bàn Cổ Kiếm tự mang đã như vô số lưỡi đao, từng chút một nghiền nát cả cánh tay phải của gã.
Phệ Tàn trọng thương, cánh tay phải biến mất ngang vai, từng luồng kiếm ý lạnh lẽo bám vào ở trên vết thương của hắn, không ngừng hướng lục phủ ngũ tạng của hắn ăn mòn. Phệ Tàn đau đến mức toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, sải bước lui vội. Trong ánh mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, một kiếm vô cùng kì diệu vừa rồi của Cơ Hạo, đã triệt để đánh nát sự tự tin của hắn!
Cả đời này, hắn nhắm chừng cũng không dám rút kiếm ở trước mặt Cơ Hạo nữa.
“Kiếm, không phải là có một luồng man lực là có thể chơi!” Cơ Hạo lạnh lùng quát lớn Phệ Tàn một câu, đồng thời hướng Phệ Tâm trào phúng: “Ngươi cũng vậy, lưu tinh chùy, cũng không phải có một luồng man lực là có thể nghịch! Chín tên lỗ mãng các ngươi, trừ lực lượng lớn, các ngươi cái rắm chó cũng không bằng!”
Cùng lúc nói chuyện, Cơ Hạo đã liên tục bổ ra mấy chục kiếm, đạo nhân râu bạc trở xuống, mấy chục đạo nhân không kịp né tránh, không kịp phát động bất cứ thần thông bí pháp nào, lần lượt ngã xuống ở dưới kiếm quang của Cơ Hạo. Phòng ngự linh bảo bên người bọn họ tự hộ chủ, lại đều ở dưới Bàn Cổ Kiếm sắc bén không đâu không phá bị chém thành mảnh vụn.
Dung nhập cây rìu lớn Bàn Cổ khai thiên tích địa, trình độ khủng bố của Bàn Cổ Kiếm nào phải đám đạo nhân này có thể phỏng đoán?
Còn có ba mươi mấy đạo nhân quan sát tình huống nhanh, nhìn thấy đồng môn của mình lần lượt chết thảm, bọn họ thét dài một tiếng chật vật hướng phía sau chạy trốn, mỗi người nhìn Cơ Hạo giống như gặp quỷ.
Phệ Tâm đám cửu tử thì lửa giận ngút trời kéo dài tiếng gào rống, bọn hắn ùn ùn sải bước tiến lên, muốn phân một cái cao thấp với Cơ Hạo.
Đúng lúc này, một khí tức thú tính cương mãnh, bá đạo đột nhiên xuất hiện, một thanh âm lạnh lẽo như đao vang tận mây xanh.
“Không muốn sống nữa sao? Các ngươi không ngăn được kiếm của hắn... Các con lui ra, để vi nương (mẹ) đến!”
Vẻ mặt Tù Ngưu, Ngao Bạch trở nên hoảng hốt, bọn họ đồng thời quỳ xuống trên đám mây, cung kính dập đầu hành lễ: “A mỗ!”
Cơ Hạo ngẩng vội đầu lên, liền thấy được một vị phụ nhân đẹp đẽ quý giá ăn mặc trang trọng, vẻ mặt lạnh buốt.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
113 chương
114 chương
4 chương
156 chương
4 chương
13 chương
160 chương